Còn có các loại nội tạng, trong lòng hắn luôn cho rằng thứ này không quá sạch sẽ. Tim, gan, phổi, dạ dày hắn đều ăn, nhưng mà ruột thì hắn chưa từng ăn qua.
Cho nên những thứ này hắn thật sự không có phúc hưởng.
Bởi vì biết Cổ Dục không thích ăn những món này, hơn nữa Triệu Hàn biết tay nghề của Cổ Dục không phải người bình thường có thể làm được. Cho nên Triệu Hàn đề cử cho hắn những món cô cho rằng ngon và đặc sắc ở thủ đô.
Cuối cùng hai người quyết định đi ăn thịt dê nướng.
Nếu nhắc đến thịt dê nướng, thì chắc phải 9 trong 10 người đều nhớ tới Tây Thuận.
Nhưng thật ra người bản địa ở thủ đô không có nhiều người tới quán Tây Thuận ăn. Cũng có thể là vì quán cũ kỹ, có chút bắt nạt khách hàng. Cho nên dẫn đến khách hàng đánh giá tiệm này không quá tốt, ngược lại thì cũng có một số người đánh giá cũng không tệ lắm.
Triệu Hàn không dẫn Cổ Dục đi Tây Thuận, mà là một quán ăn khác gọi là Mạn Phúc Lâu. Nhà này trang trí rất hoành tráng, lấp lánh. Tuy rằng nhìn như nhà giàu mới nổi, nhưng người Trung Quốc lại thích những màu này.
Màu vàng, màu đỏ đây đều là những màu được yêu thích nhất trong đó.
Khi Cổ Dục và Triệu Hàn đến quán thì đã thấy nhà hàng này thật sự là nổi tiếng. Nếu không phải là vì Triệu Hàn đã gọi điện đặt bàn trước, thì có thể bọn họ còn phải chờ một lúc.
Đi vào nhà hàng ngồi vào bàn, Cổ Dục và Triệu Hàn gọi không ít đồ ăn. Chẳng mấy chốc nồi đồng, thịt dê và thịt bò đã được dọn lên, Cổ Dục và Triệu Hàn ăn rất vui vẻ. Không thể không nói, thịt dê của nhà này ăn rất ngon.
Cổ Dục vừa ăn thịt dê vừa suy nghĩ, đầu xuân sang năm hắn nuôi bò rồi.Thật ra vừa nuôi bò, đồng thời vừa nuôi một ít dê cũng không tồi. Đến lúc đó mình mua một cái nồi đồng kiểu này, nấu ăn ở trong nhà là được rồi.
Hắn tin rằng dê mình nuôi chắc chắn phải ngon hơn dê bán ở bên ngoài.
Vừa hay tất cả các cô gái dường như đều thích ăn lẩu, đến lúc đó ở nhà mình nấu là được. Mà thời điểm Triệu Hàn nghe Cổ Dục nói muốn bắt đầu nuôi dê bò, cô cũng rất mong chờ.
Nói thật, kể từ sau khi cùng Lương Tuyết đi nhà Cổ Dục, Triệu Hàn luôn có một số suy nghĩ với Cổ Dục. Nhưng chỉ là Cổ Dục có chút quá cá ướp muối, hắn ở thôn Cổ gia sống ngây ngô rất thoải mái.
Nếu để cho Triệu Hàn vứt bỏ sự nghiệp để đi cùng Cổ Dục, xem như là Triệu Hàn đồng ý thì người nhà cô chưa chắc sẽ đồng ý.
Chuyện này không liên quan đến có tiền hay không có tiền, nếu như thật sự đi theo Cổ Dục, Cổ Dục chắc chắn sẽ không để ý đến tiền. Nhưng con người ngoại trừ tiền bên ngoài thì còn rất nhiều điều khác.
Ví dụ như năm nay Triệu Hàn mới có hai mươi sáu tuổi. Theo cô ấy thấy, ngoài việc kết hôn với một người đàn ông giàu có, thực ra làm thế nào để tạo giá trị bản thân ở cái tuổi này quan trọng hơn.
Nói cách khác, chính là mấy cô không cam lòng đi làm chim hoàng yến, mà cũng muốn giống như những người đàn ông khác, làm đại bàng bay lượn trên trời.
Người xưa nói phụ nữ không tài mới là đức, câu này quả thực là sự biểu hiện của việc nam nữ bất bình đẳng. Nhưng thật ra đó cũng là một phương thức cân bằng lúc bấy giờ.
Bởi khi kiến thức của phụ nữ không thua gì đàn ông và nhìn ra thế giới bên ngoài, họ sẽ khó mà bằng lòng với hiện thực và ở nhà giúp chồng dạy con.
Mặc dù bây giờ nói nam nữ bình đẳng, nhưng thực tế trong một gia đình thì chắc chắn không thể nào đạt được sự bình đẳng thực sự. Khẳng định phải có một bên hy sinh một ít gì đó.
Nam cường nữ nhược, phụ nữ sẽ lựa chọn một số công việc nhẹ nhàng. Chủ yếu là đem tinh thần đặt ở trên gia đình. Nữ cường nam yếu, có một số đàn ông sẽ giống như phụ nữ, nhưng xã hội bây giờ thì nếu đàn ông như vậy sẽ bị coi là ăn bám.
Nếu như là trước đây , Cổ Dục không ngại trở thành người như vậy, vì dù sao hắn cũng thích làm cá ướp muối. Nhưng bây giờ xem ra, hình như cũng không có ai có thể thoải mái như hắn bây giờ.
Cho nên kể từ sau khi Triệu Hàn trở về thủ đô, tuy rằng luôn duy trì liên lạc với Cổ Dục, nhưng vẫn chưa có quyết định tình cảm của mình. Nhưng nếu bây giờ Cổ Dục đã tới thủ đô, vậy cô chắc chắn phải nắm giữ thật chắc. Bất kể nói như thế nào, bồi dưỡng tình cảm nhiều một chút mới là vương đạo.
Sau khi ăn xong nồi lẩu, Triệu Hàn lái xe dẫn Cổ Dục đi ra ngoài chơi.
Lúc chiều bọn họ đi thủy cung ở thủ đô. Tuy rằng buổi chiều không có biểu diễn, nhưng xem các loài động vật biển khác cũng rất thú vị.
Nhất là Cổ Dục, người luôn thích những sinh vật có mùi tanh nồng thế này.
Thấy Cổ Dục thích thú với chuyến đi này, Triệu Hàn cũng rất vui vẻ. Quả nhiên dẫn Cổ Dục tới đây xem sinh vật biển đúng là một lựa chọn đúng đắn.
Thủy cung cũng không lớn lắm, nhưng hai người ở bên trong đó chơi rất vui vẻ.
Nháy mắt đã tới buổi tối, buổi tối dĩ nhiên phải đi ăn cơm. Nhưng lần này Triệu Hàn dẫn Cổ Dục đi tới một nhà hàng buffet.
Nhà hàng buffet này, có thể nói là nhà hàng buffet ngon nhất ở thủ đô. Một người 500-600 tệ đúng là không rẻ, nhưng đồ ăn cũng tạm được. Nhưng cua Hoàng Đế thì có hạn, một người chỉ có thể ăn một cái chân.
Nhưng mà mấy thứ này, Cổ Dục ở nhà ăn đã ngán rồi. Cua tuyết, cua hoàng đế, tôm hùm úc gì đó. Trong nhà hắn có một đống, nhưng mà nhìn thấy Triệu Hàn ăn vui vẻ thì Cổ Dục cũng rất vui .
“Ăn no rồi.” Hơn tám giờ tối, khi Cổ Dục và Triệu Hàn đi ra tiệm cơm, Triệu Hàn không nhịn được vỗ vỗ cái bụng của mình.
“Cô vẫn còn là người mẫu, ăn nhiều như vậy không sợ béo lên sao?” Nhìn Triệu Hàn, Cổ Dục không nhịn được cười nói. Nói thật Cổ Dục cũng rất tò mò làm thế nào mà Triệu Hàn có thể trở thành người mẫu, vì cô ấy cùng uống rượu với hắn, lúc ăn cơm cũng không hề thu liễm chút nào, lượng đồ ăn cũng tương đối nhiều.