Sau khi rời nhà Cổ Dục, Hứa Cẩm vội vã cùng Cổ tấn từ biệt. Sau đó liền lái xe quay trở lại thành phố, trên đường hắn đã gọi cho người bạn kia để tìm đầu bếp. Người này lại cố ý đi chợ hải sản tìm mua hai con Bào Ngư Đen và cua Tuyết còn sống, chuẩn bị đem tới so sánh.
Khi hai người gặp mặt, lập tức liền đến nhà hàng hôm qua. Bởi vì cái này là để so sánh, cho nên toàn bộ quá trình chế biến hai người đều ở trong bếp để quan sát, khiến cho vị bếp trưởng nhà hàng buồn bực không thôi.
Con cua Tuyết cùng Bào Ngư Đen chia làm thành hai món mỗi loại. Cua thì một nửa thì hấp một nửa thì xào, Bào Ngư thì một nửa hấp một nửa om. Mười hai món được dọn lên bàn, Hứa Cẩm và người bạn kia cùng ngồi chung một bàn, quan sát buổi tiệc hải sản thịnh soạn trước mặt.
“Anh nói thật chứ, vị họ Cổ kia còn có hải sản sao?” Nhìn những thứ này trước mặt, ngửi được mùi vị. Người bạn của Hứa Cẩm không khỏi nuốt nước miệng một cái, dựa theo hương vị này thì rõ ràng đồ vật của Cổ Dục đúng là có chút cấp bậc. Điều này cũng khiến cho hắn có chút bối rối.
“Nếm thử thì sẽ biết!” Liếʍ môi một cái, Hứa Cẩm gắp một cái chân của cua Tuyết. Trước tiên bóc vỏ rút ra thịt cua bên trong, Hứa Cẩm cắn một miếng.
Cảm giác đầu tiên chính là tươi, sau đó là vị ngọt của hải sản. Có thể nói đầu bếp nấu đúng là không tệ chút nào. Thịt cua hoàn toàn vừa chín tới, hơn nữa mùi tanh cũng không còn.
Gật đầu hài lòng một cái, hắn tiếp tục cầm thêm một cái chân cua lên ăn để so sánh, cảm giác đều tương tự nhau. Quả thật người bạn này của hắn đúng là một lão ăn hàng, chọn hải sản đúng là sở trường của hắn. Con cua Tuyết này đúng là không lớn nhưng mà chất lượng thì rất tốt.
Tiếp theo, chính là muốn nhấm nháp cua Tuyết của Cổ Dục.
Hắn cầm chân cua mở ra, lập tức đưa thịt cua bỏ vào trong miệng.
Hứa Cẩm liền cảm giác trong đầu mình vừa có một vụ nổ, cái mùi vị biển khơi bỗng nhiên tràn vào ý thức của hắn. Cái loại cảm giác thơm ngon này so với lúc nãy còn gấp mấy chục lần, thậm chí cả trăm lần. Thịt cua mang theo từng tia hương vị liên tục gột rửa và tác động đến vị giác của hắn. Hương vị của con cua này hoàn toàn khác biệt với con cua Tuyết vừa ăn khi nãy.
Hắn liền lập tức hiểu được, khi nãy Cổ Dục bảo hắn mang về con cua này ăn thử, trên miệng hắn còn nở nụ cười ẩn ý. Bởi vì rõ ràng hắn biết, mình sẽ trở thành tù binh của loại món ngon này.
Hắn cảm thấy hối hận, đúng thế! Vì sao bản thân không thể khống chế nổi tay và miệng của mình, vì sao còn muốn đem những thứ này nhét vào mồm, thật sự đúng là cực kỳ ngon!
Cho đến khi hắn phản ứng lại, thì mới phát hiện con cua của Cổ Dục ở trên bàn đã bị ăn sạch, món cua xào kia cũng đã bị nhai hết cả vỏ. Tất nhiên, những thứ này không thể nào chỉ có một mình hắn ăn, còn có người bạn kia của hắn nữa.
Đến lúc con cua biến mất thì hai người mới phản ứng lại, liếc mắt nhìn nhau một cái. Từ trong mắt đối phương cả hai đều lộ ra vẻ lúng túng, hai người nhìn trên bàn ăn còn có hai món cua Tuyết chưa động đến. Dựa theo nguyên tắc giám định, hai người lại gắp một cái chân cua bắt đầu ăn.
Nhưng mà mới bỏ vào miệng, cái loại cảm giác nhạt nhẽo giống như nhai giấy khiến bọn họ đem đồ trong miệng phun ra. Kỳ thực, nếu họ không lập tức ăn, mà để cho lưỡi cùng ký ức về hương vị tiêu tán một lúc. Như vậy thì cũng không có cảm giác khó ăn đến mức đó, nhưng chắc chắn là không có ngon như món trước rồi.
Nhưng mà hiện tại bọn họ đã ăn xong cua của Cổ Dục, lập tức ăn những thứ cua khác thì hương vị tốt hơn mới là kỳ lạ. Hai người liếc nhau một cái, trong mắt đối phương nhìn ra một tia kinh sợ.
Chỉ mới là cua thôi mà hương vị đã quá kinh khủng như vậy, vậy còn... bào ngư thì thế nào?
Nuốt nước miếng một cái, hai người gắp lên một khối bào ngư nhẹ nhàng cho vào trong miệng...
Nửa giờ sau, ở trong một chiếc xe đang chạy đến thôn Cổ Gia truyền đến giọng nói gấp gáp của Hứa Cẩm.
“Tôi mặc kệ những thứ khác, lập tức liên hệ xưởng làm bể cá cho tôi. Làm cả hai loại bể nước ngọt và bể nước biển, ngay lập tức làm cho tôi. Một phút cũng không được chậm trễ!”
Tức giận cúp điện thoại, Hứa Cẩm bây giờ mới nuốt nước miếng. Hiện tại hắn vẫn còn cảm giác được một chút hương vị của món bào ngư kia, cảm giác hàm răng như đang nhảy múa trong khoang miệng. Dường như cái hương vị biển cả tươi mới thơm ngon vẫn còn đang hiện diện trong miệng hắn, sau đó hắn nhìn về người bạn tốt bên cạnh của hắn.
“Tôi nói là đi làm chuyện làm ăn, ông đi theo tôi làm cái gì?” Hứa Cẩm không nhịn được, có một chút không thoải mái hướng về người bạn kia cằn nhằn một câu.
“Lão yên tâm đi, tôi không tranh đoạt mối làm ăn cùng lão. Nhưng mà dạng kỳ nhân dị sĩ như thế này, tôi là một lão ăn hàng cho nên muốn gặp mặt để mở mang kiến thức một chút được không?” Người bạn kia của Hứa Cẩm nở nụ cười đắc ý. Sau đó tiếp tục ngồi ở bên cạnh tài xế, hai mắt hắn như phát ra tia sáng.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Hứa Cẩm đành thở dài một hơi. Người bạn này của hắn cái gì cũng tốt, nhưng đối với món ăn thì quá cố chấp.
Nếu như lúc buổi sáng đến nơi đây, Hứa Cẩm trong lòng tràn đầy hưng phấn. Nhưng mà buổi chiều lại đến, trong lòng hắn liền cảm thấy có chút nóng nảy. Khiến cho hắn lo lắng không phải là bên cạnh có thêm lão bạn thân, mà là thái độ của hắn lúc buổi sáng đối với Cổ Dục. Lỡ như, Cổ Dục đối với thái độ của hắn không vừa lòng, vậy thì có chút phiền toái.
Cũng may, chuyện như hắn tưởng tượng không phát sinh.
Lúc hai giờ chiều, hắn một lần nữa lái xe đến trước nhà Cổ Dục.
“Phanh phanh phanh.” Một chuỗi tiếng gọi cửa, Cổ Dục mở cửa ra thấy được hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không cần phải nói Cổ Dục cũng biết ý đồ đến đây của đối phương.
“Vào đi! Chúng ta bàn chuyện giá cả.” Nở nụ cười, Cổ Dục mang theo hai người dẫn vào trong nhà, ngồi trên ghế salon Cổ Dục vẫn như lúc sáng vừa ngồi vừa thưởng thức đồ uống. Hắn cũng không có vội vã mở lời, mà trước tiên đem điện thoại di động mở ra. Bên trong là ảnh chụp tất cả các loại cá, tất nhiên loại cá quý như cá Đù Vàng hắn không chụp lại. Bên cạnh đó còn có con Lịch mà hắn đang lưỡng lự muốn bán hay không, hắn cũng không có chụp ảnh của nó.
“Uy! Cái này là cá hồi phải không, phải hơn mười mấy kg nha. Cái này là Tôm Úc, có đúng không... “ Đang xem xét những tấm hình này, người bạn của Hứa Cẩm ở bên cạnh liền không khống chế được bản thân kêu lên.
Quan sát dáng vẻ của hắn, Cổ Dục không khỏi nghi hoặc nhìn về phía hắn.
“À! Xin lỗi, tôi gọi là Khổng Hạo Văn, là bạn của Hứa Cẩm. Tôi may mắn được thưởng thức được cá và bào ngư của cậu, cho nên có chút thất lễ xin đừng chê bai.” Cảm nhận được ánh mắt của Cổ Dục, người này lập tức nở nụ cười sau đó liền tự giới thiệu bản thân.
“Mấy thứ đồ này của tôi, hương vị đúng là không tệ.” Nghe được lời nói của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục mỉm cười tiếp đó bình tĩnh nói.
“Cậu Cổ, tôi là một người kinh doanh, cho nên không vòng vo làm gì. Tôi lần này tới đây là cùng cậu nói chuyện hợp tác, tôi chắc chắn sẽ không ép giá cậu. Như vậy đi, tôi đưa ra hai cái phương án hợp tác. Thứ nhất là cậu đem đồ bán trực tiếp cho chúng tôi, cậu cứ định một cái giá. Sau đó nhóm này sẽ do chúng tôi toàn quyền phụ trách, có thiệt thòi hay kiếm lời gì bọn tôi tự chịu. Thứ hai là chúng ta cùng nhau hợp tác, lời lỗ thì cùng nhau chia, cậu thấy thế nào?”
Mà vào lúc này, Hứa Cẩm sau khi xem xong những hình chụp. Ánh mắt hắn lóe sáng nhìn về Cổ Dục, vẻ mặt hưng phấn đưa ra ý nghĩ hợp tác của mình.
Khi hai người gặp mặt, lập tức liền đến nhà hàng hôm qua. Bởi vì cái này là để so sánh, cho nên toàn bộ quá trình chế biến hai người đều ở trong bếp để quan sát, khiến cho vị bếp trưởng nhà hàng buồn bực không thôi.
Con cua Tuyết cùng Bào Ngư Đen chia làm thành hai món mỗi loại. Cua thì một nửa thì hấp một nửa thì xào, Bào Ngư thì một nửa hấp một nửa om. Mười hai món được dọn lên bàn, Hứa Cẩm và người bạn kia cùng ngồi chung một bàn, quan sát buổi tiệc hải sản thịnh soạn trước mặt.
“Anh nói thật chứ, vị họ Cổ kia còn có hải sản sao?” Nhìn những thứ này trước mặt, ngửi được mùi vị. Người bạn của Hứa Cẩm không khỏi nuốt nước miệng một cái, dựa theo hương vị này thì rõ ràng đồ vật của Cổ Dục đúng là có chút cấp bậc. Điều này cũng khiến cho hắn có chút bối rối.
“Nếm thử thì sẽ biết!” Liếʍ môi một cái, Hứa Cẩm gắp một cái chân của cua Tuyết. Trước tiên bóc vỏ rút ra thịt cua bên trong, Hứa Cẩm cắn một miếng.
Cảm giác đầu tiên chính là tươi, sau đó là vị ngọt của hải sản. Có thể nói đầu bếp nấu đúng là không tệ chút nào. Thịt cua hoàn toàn vừa chín tới, hơn nữa mùi tanh cũng không còn.
Gật đầu hài lòng một cái, hắn tiếp tục cầm thêm một cái chân cua lên ăn để so sánh, cảm giác đều tương tự nhau. Quả thật người bạn này của hắn đúng là một lão ăn hàng, chọn hải sản đúng là sở trường của hắn. Con cua Tuyết này đúng là không lớn nhưng mà chất lượng thì rất tốt.
Tiếp theo, chính là muốn nhấm nháp cua Tuyết của Cổ Dục.
Hắn cầm chân cua mở ra, lập tức đưa thịt cua bỏ vào trong miệng.
Hứa Cẩm liền cảm giác trong đầu mình vừa có một vụ nổ, cái mùi vị biển khơi bỗng nhiên tràn vào ý thức của hắn. Cái loại cảm giác thơm ngon này so với lúc nãy còn gấp mấy chục lần, thậm chí cả trăm lần. Thịt cua mang theo từng tia hương vị liên tục gột rửa và tác động đến vị giác của hắn. Hương vị của con cua này hoàn toàn khác biệt với con cua Tuyết vừa ăn khi nãy.
Hắn liền lập tức hiểu được, khi nãy Cổ Dục bảo hắn mang về con cua này ăn thử, trên miệng hắn còn nở nụ cười ẩn ý. Bởi vì rõ ràng hắn biết, mình sẽ trở thành tù binh của loại món ngon này.
Hắn cảm thấy hối hận, đúng thế! Vì sao bản thân không thể khống chế nổi tay và miệng của mình, vì sao còn muốn đem những thứ này nhét vào mồm, thật sự đúng là cực kỳ ngon!
Cho đến khi hắn phản ứng lại, thì mới phát hiện con cua của Cổ Dục ở trên bàn đã bị ăn sạch, món cua xào kia cũng đã bị nhai hết cả vỏ. Tất nhiên, những thứ này không thể nào chỉ có một mình hắn ăn, còn có người bạn kia của hắn nữa.
Đến lúc con cua biến mất thì hai người mới phản ứng lại, liếc mắt nhìn nhau một cái. Từ trong mắt đối phương cả hai đều lộ ra vẻ lúng túng, hai người nhìn trên bàn ăn còn có hai món cua Tuyết chưa động đến. Dựa theo nguyên tắc giám định, hai người lại gắp một cái chân cua bắt đầu ăn.
Nhưng mà mới bỏ vào miệng, cái loại cảm giác nhạt nhẽo giống như nhai giấy khiến bọn họ đem đồ trong miệng phun ra. Kỳ thực, nếu họ không lập tức ăn, mà để cho lưỡi cùng ký ức về hương vị tiêu tán một lúc. Như vậy thì cũng không có cảm giác khó ăn đến mức đó, nhưng chắc chắn là không có ngon như món trước rồi.
Nhưng mà hiện tại bọn họ đã ăn xong cua của Cổ Dục, lập tức ăn những thứ cua khác thì hương vị tốt hơn mới là kỳ lạ. Hai người liếc nhau một cái, trong mắt đối phương nhìn ra một tia kinh sợ.
Chỉ mới là cua thôi mà hương vị đã quá kinh khủng như vậy, vậy còn... bào ngư thì thế nào?
Nuốt nước miếng một cái, hai người gắp lên một khối bào ngư nhẹ nhàng cho vào trong miệng...
Nửa giờ sau, ở trong một chiếc xe đang chạy đến thôn Cổ Gia truyền đến giọng nói gấp gáp của Hứa Cẩm.
“Tôi mặc kệ những thứ khác, lập tức liên hệ xưởng làm bể cá cho tôi. Làm cả hai loại bể nước ngọt và bể nước biển, ngay lập tức làm cho tôi. Một phút cũng không được chậm trễ!”
Tức giận cúp điện thoại, Hứa Cẩm bây giờ mới nuốt nước miếng. Hiện tại hắn vẫn còn cảm giác được một chút hương vị của món bào ngư kia, cảm giác hàm răng như đang nhảy múa trong khoang miệng. Dường như cái hương vị biển cả tươi mới thơm ngon vẫn còn đang hiện diện trong miệng hắn, sau đó hắn nhìn về người bạn tốt bên cạnh của hắn.
“Tôi nói là đi làm chuyện làm ăn, ông đi theo tôi làm cái gì?” Hứa Cẩm không nhịn được, có một chút không thoải mái hướng về người bạn kia cằn nhằn một câu.
“Lão yên tâm đi, tôi không tranh đoạt mối làm ăn cùng lão. Nhưng mà dạng kỳ nhân dị sĩ như thế này, tôi là một lão ăn hàng cho nên muốn gặp mặt để mở mang kiến thức một chút được không?” Người bạn kia của Hứa Cẩm nở nụ cười đắc ý. Sau đó tiếp tục ngồi ở bên cạnh tài xế, hai mắt hắn như phát ra tia sáng.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Hứa Cẩm đành thở dài một hơi. Người bạn này của hắn cái gì cũng tốt, nhưng đối với món ăn thì quá cố chấp.
Nếu như lúc buổi sáng đến nơi đây, Hứa Cẩm trong lòng tràn đầy hưng phấn. Nhưng mà buổi chiều lại đến, trong lòng hắn liền cảm thấy có chút nóng nảy. Khiến cho hắn lo lắng không phải là bên cạnh có thêm lão bạn thân, mà là thái độ của hắn lúc buổi sáng đối với Cổ Dục. Lỡ như, Cổ Dục đối với thái độ của hắn không vừa lòng, vậy thì có chút phiền toái.
Cũng may, chuyện như hắn tưởng tượng không phát sinh.
Lúc hai giờ chiều, hắn một lần nữa lái xe đến trước nhà Cổ Dục.
“Phanh phanh phanh.” Một chuỗi tiếng gọi cửa, Cổ Dục mở cửa ra thấy được hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không cần phải nói Cổ Dục cũng biết ý đồ đến đây của đối phương.
“Vào đi! Chúng ta bàn chuyện giá cả.” Nở nụ cười, Cổ Dục mang theo hai người dẫn vào trong nhà, ngồi trên ghế salon Cổ Dục vẫn như lúc sáng vừa ngồi vừa thưởng thức đồ uống. Hắn cũng không có vội vã mở lời, mà trước tiên đem điện thoại di động mở ra. Bên trong là ảnh chụp tất cả các loại cá, tất nhiên loại cá quý như cá Đù Vàng hắn không chụp lại. Bên cạnh đó còn có con Lịch mà hắn đang lưỡng lự muốn bán hay không, hắn cũng không có chụp ảnh của nó.
“Uy! Cái này là cá hồi phải không, phải hơn mười mấy kg nha. Cái này là Tôm Úc, có đúng không... “ Đang xem xét những tấm hình này, người bạn của Hứa Cẩm ở bên cạnh liền không khống chế được bản thân kêu lên.
Quan sát dáng vẻ của hắn, Cổ Dục không khỏi nghi hoặc nhìn về phía hắn.
“À! Xin lỗi, tôi gọi là Khổng Hạo Văn, là bạn của Hứa Cẩm. Tôi may mắn được thưởng thức được cá và bào ngư của cậu, cho nên có chút thất lễ xin đừng chê bai.” Cảm nhận được ánh mắt của Cổ Dục, người này lập tức nở nụ cười sau đó liền tự giới thiệu bản thân.
“Mấy thứ đồ này của tôi, hương vị đúng là không tệ.” Nghe được lời nói của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục mỉm cười tiếp đó bình tĩnh nói.
“Cậu Cổ, tôi là một người kinh doanh, cho nên không vòng vo làm gì. Tôi lần này tới đây là cùng cậu nói chuyện hợp tác, tôi chắc chắn sẽ không ép giá cậu. Như vậy đi, tôi đưa ra hai cái phương án hợp tác. Thứ nhất là cậu đem đồ bán trực tiếp cho chúng tôi, cậu cứ định một cái giá. Sau đó nhóm này sẽ do chúng tôi toàn quyền phụ trách, có thiệt thòi hay kiếm lời gì bọn tôi tự chịu. Thứ hai là chúng ta cùng nhau hợp tác, lời lỗ thì cùng nhau chia, cậu thấy thế nào?”
Mà vào lúc này, Hứa Cẩm sau khi xem xong những hình chụp. Ánh mắt hắn lóe sáng nhìn về Cổ Dục, vẻ mặt hưng phấn đưa ra ý nghĩ hợp tác của mình.