Mục lục
Bắt đầu từ một cái giếng biến dị - Cổ Dục (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 297: Đứng không cũng kiếm được tiền

Thu nhập của streamer chủ yếu là dựa vào khen thưởng, chẳng qua Cổ Dục xưa này đều không cần cái này. Nếu như là hắn muốn thì chắc hẳn thu nhập của Phùng Thư Nhân đoàn chừng 1 tháng sẽ lên tới 1 triệu. Dù sao hai buổi phát sóng kia là đuổi bắt thợ săn trộm hay là xuống dưới mộ thì cũng là điều người bình thường không thể nào trải nghiệm được, xem vui vẻ mà không khen thì mới là lạ.

Nhưng dù Cổ Dục không yêu cầu thì chỉ với hai buổi livestream này, người xem cũng sẽ tự nhiên khen thưởng, vật phẩm khen thưởng cũng vượt qua 200 ngàn. Nhưng mà chia cho nền tảng livestream thì khi đến tay Phùng Thư Nhân cũng chỉ còn có 100 ngàn.

Điều này đối với một cô gái mà nói cũng là một khoản tiền lớn.

“Được ạ!” Nhìn Cổ Dục có vẻ như không mấy để ý, Phùng Thư Nhân không khỏi cười vui vẻ, kỳ thực với cô hiện tại tùy tiện mua vui một chút ở trước ống kính thì cũng có thể kiếm được tiền sống. Cô dĩ nhiên biết được tại sao Cổ Dục không muốn nhận số tiền này.

Nói về phương diện này thì không cần nhiều lời, chỉ cần biết rằng Cổ Dục không muốn dựa vào đây để kiếm tiền. Mặc dù Cổ Dục cũng là bán đồ nhưng hắn muốn khiến đối phương cầu xin để hắn bán cho, hắn chỉ cần đứng thôi thì cũng có thể kiếm được tiền.

Nếu như hắn mở livestream có thể kiếm được tiền, nhưng có lẽ như vậy lại không thích thú cho lắm.

Khi về đến nhà, Cổ Dục không hề gấp gáp nghỉ ngơi mà hắn lập tức đi lên trên tầng, sau đó ở trong không gian lấy ra chút thuốc Đông y.

Lần này ở trong mộ đi ra, đối với Cổ Dục mà nói thì xác thật không có vấn đề gì. Nhưng mà Cổ Kiến Quân cùng 4 người kia chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Không phải bởi vì vấn đề gì khác mà là do nước tiểu của chồn có độc còn huyệt mộ kia thì quanh năm không thông gió nên cũng dễ dàng xảy ra vấn đề. Cho nên sau khi hắn về nhà thì chịu khó pha một chút thuốc. Sau đó lại đưa qua cho mấy người bọn họ để tránh xảy ra chút chuyện không mấy.

Nếu như xảy ra chuyện gì lớn cũng khiến trong lòng hắn có chút bất an.

Loại thuốc Ôn An Thần rất dễ nấu, rất nhanh hắn đã nấu xong. Tiếp đó gọi Phùng Thư Nhân đem những chén thuốc này đưa qua cho mấy người đó.

Cổ Kiến Quân thì còn đỡ, đời này của hắn ngay cả người cũng đã giết qua, nhưng dĩ nhiên những kẻ đó là địch. Sau đó lại ở bên trong rừng già sống đơn giản mấy chục năm, tính cách của hắn cũng đã được mày giũa cho nên hắn không có chút sợ hãi nào. Nhìn thấy chén thuốc của Cổ dục đưa, hắn không nói hai lời trực tiếp uống sạch, sau đó lại vội vàng đi làm việc của mình.

Mà 4 người kia sau khi trở về, mặc dù lúc đầu có chút hưng phấn, nhưng sau đó cũng có chút chột dạ thậm chí là rét run. Trong lòng bọn họ cũng có chút nghi thần nghi quỷ. Khi Cổ Dục mang chén thuốc đến, rồi nghe Cổ Dục giải thích nguyên nhân bọn họ cảm thấy chột dạ hay rùng mình thì những người này cũng yên tâm rồi thở phào một hơi.

Cổ Dục đúng là vô cùng tài năng, không hổ là sinh viên cái gì cũng biết.

Nghe được lời khích lệ của họ, vẻ mặt Cổ Dục hiếm khi có chút hồng lên.

Thật ra những cái hắn học ở trên đại học đều đã trả lại hết cho thầy cô rồi, những thứ hắn biết bây giờ là do hắn câu từ giếng nước lên mà thôi.

Nghĩ đến đúng là có chút mỉa mai, người khác phải học cả đời mới có khả năng đó, mà hắn chỉ cần câu từ dưới giếng lên là được, thật đúng là không hề công bằng mà.

Đương nhiên là hắn cũng chỉ suy nghĩ như vậy thôi, đối với việc sau lưng mình có 'bàn tay vàng' như vậy dĩ nhiên là vô cùng hài lòng, hắn nhanh chóng cùng với Phùng Thư Nhân về nhà, rất nhanh một ngày như vậy đã trôi qua.

Trong nháy mắt đã đến ngày hôm sau, sáng sớm hôm nay mọi thứ đều như bình thường. Đầu tiên là rời giường, câu cá, ăn điểm tâm. Sau đó mấy người Lý Vân Vân đều đến làm, nhưng hôm nay Cổ Dục lại không đi cùng Cổ Tú Tú hay Lưu Phi Phi đi chơi, mà là đi tới chỗ của Cổ Quốc Khánh, nơi đó chắc chắn có không ít gỗ phế liệu, hắn là muốn dùng gỗ phế liệu là để… làm bút lông.

Không biết mọi người còn nhớ không, hôm qua Cổ Dục thế nhưng từ trong giếng câu ra được kỹ năng thư pháp.

Mà nói đến thư pháp chính thống thì dĩ nhiên không thể nghi ngờ là không thể không nhắc đến bút lông.

Mà bút lông quan trọng nhất là đầu bút lông, chia làm các loại bút lông cứng, bút lông mềm và bút lông vừa mềm vừa cứng.

Trong đó bút lông mềm là dùng lông gà cùng lông dê làm thành, bút vừa mềm vừa cứng lại là dùng lông thỏ để làm, nhưng nếu nói tốt nhất là bút lông cứng, mà bên trong nó thì dĩ nhiên dùng nhiều chính là lông thỏ. Còn muốn tốt hơn lông thỏ nữa thì dĩ nhiên là nghĩ đến bút lông sói.

Không nên hiểu lầm bút lông sói không phải là dùng lông sói để làm, mà chỉ là dùng lông chồn, nghe giống như một cách nói lái như trên trời là thịt rồng nhưng ở dưới đất thì cùng thịt lừa giống nhau. Không ít người cho rằng thịt rồng chỉ là một loại ví dụ nhưng thực chất thịt rồng ở đây chính là thịt của chim Đa Đa.

Mà bút lông sói chính là lông chồn ở đuôi.

Hôm nay Cổ Dục làm chính là bút lông sói, về phần hắn lấy lông chồn ở đâu thì…, cái này còn cần phải hỏi sao?

Quá trình làm bút lông không mấy khó khăn.

Đầu tiên là chọn loại lông, lông chồn ở đuôi đều rất cứng, cho nên chọn lông cũng không quá khó. Chọn độ cứng mềm của lông cho phù hợp cùng độ dài ngắn như nhau, tiếp đó thì cắt cho thật đồng đều là được.

Sau đó đem cột ở giữa lại, phải buộc ở vị trí gần cuối những sợi lông, buộc thật chặt lại rồi tiến hành sửa chữa.

Tiếp đến dùng keo cao su nhỏ lên trên giấy, đặt phần lông đã cắt lên keo cao su rồi tiến hành định hình, cuối cùng là cắt bỏ phần dây buộc những sợi lông.

Bước tiếp theo là nhúng lông vào nước rồi đặt vào phần cán bút, tiếp đến dùng keo để cố định lông và cán bút. Sau đó nhét một ít đồ vật để cho phần lông và cán được cố định chắc chắn vậy là xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK