Ứng Thừa Ân nín một bụng giận!
Hắn quả thật có mười phần lý do tự tin, cho là mình như mèo vờn chuột, chuyến này chỉ là đơn giản mà thuần túy ngược đãi Chu Hằng mà thôi, hoàn toàn phát tiết ác khí trong lòng ra ngoài.
Nhưng không nghĩ tới kết quả lại là như vậy!
Chu Hằng không ngờ cũng tiến vào Hóa Thần Cảnh – mặc dù chỉ là cấp bậc man lực, nhưng đáng sợ là thân thể của người này cũng mạnh mẽ giống như pháp khí Hóa Thần Cảnh, quả thực chính là biến thái!
Điều này làm cho hắn muốn nhục nhã, kế hoạch giết chết Chu Hằng hoàn toàn phá diệt, chỉ có thể lui, thông qua đánh chết thân nhân, bằng hữu Chu Hằng để xả hết giận. Mà hắn còn có thể bắt đi kiều thê mỹ thiếp Chu Hằng, khiến tên kia cũng nếm thử tư vị bị người đội sừng.
Ứng Thừa Ân bay mau, hắn là Thiên Tôn linh lực chân chính, có thể dùng thân pháp tăng tốc độ, không bao nhiêu hoàn toàn ném Chu Hằng ở phía sau, đi vào Lan Lăng Thành.
Hắn vô cùng khí phách buông xuống ở trên vùng trời Triệu gia, cũng không nói chuyện, một chưởng nhảy ra, trấn ép đối với Triệu gia phủ.
Chí cường giả cấp bậc Thiên Tôn, giơ tay nhấc chân có thể hủy thiên diệt địa!
Ứng Thừa Ân tuy rằng không phải đứng đầu Hóa Thần Cảnh, nhưng Thiên Tôn chính là Thiên Tôn, tiến vào cảnh giới này chính là thiên hạ võ đạo đỉnh phong, một chưởng này nhảy ra lập tức diễn hóa thành một cái bàn tay màu xanh còn to hơn so với toàn bộ Lan Lăng Thành.
Ầm ầm ấn xuống!
Giống như tận thế buông xuống, bên trên toàn bộ thành phố một mảnh hôn ám.
Cự chưởng đánh xuống. Hết thảy đều hóa thành tro bụi trong nháy mắt, mà Ứng Thừa Ân có chừng mực, tuyệt sẽ không đả thương đến những thê thiếp Chu Hằng trong Triệu gia, nhất là Ứng Mộng Phạm, đó là chấp niệm của hắn, nhất định phải cướp về.
Vào lúc này, một cái bàn tay bạch ngọc vậy đẩy dời đi, nghênh hướng bàn tay to che phủ bầu trời.
Nhìn như lớn nhỏ hoàn toàn đối lập. Nhưng cái bàn tay bạch ngọc này lại đồng dạng tản ra khí tức ung dung cao quý, xinh đẹp, lại không chút nhu nhược nào.
Oanh!
Trong tiếng nổ, bàn tay mềm đón đỡ cự chưởng màu xanh, một đạo sóng gợn tràn ra trên không trung, nhanh chóng kéo dài tới trên vùng trời toàn bộ thành thị, giống như toàn bộ thái dương bể nát ở trong này.
Cái, cái gì?
Ứng Thừa Ân máy động, hai mắt thiếu chút nữa phun ra đầu lưỡi!
Hắn là một trong bốn đại Thiên Tôn Huyền Càn Tinh. Vốn trời sụp trước mắt mà không biến sắc. Nhưng tình huống bây giờ cũng thật quỷ dị, chẳng những Chu Hằng có thể chống cự lại cùng hắn, Lan Lăng Thành nho nhỏ này tại sao lại chạy ra một người cường đại như vậy?
Không kém hắn chút nào!
Tuyệt đối là Thiên Tôn, hơn nữa không phải là Thiên Tôn man lực như Chu Hằng, là linh lực, Hóa Thần Cảnh thứ thiệt!
Tê. Làm sao có thể!
Toàn bộ Huyền Càn Tinh có bao nhiêu vị Thiên Tôn? Giống chủ nhân bốn đại tử địa tuy rằng cường đại đến thái quá, nhưng bởi vì quan hệ Trường sinh, thực ra bọn họ không thể xem như Hóa Thần Cảnh chân chính, bởi vậy, toàn bộ Huyền Càn Tinh cũng chỉ có con bà nó bốn Thiên Tôn!
Thiên Tôn chân chính. Nhận được đại đạo thiên địa công nhận Thiên Tôn!
Hắn có vận khí gì a, vừa mới gặp một cái Thiên Tôn thể lực. Hiện tại lại đụng phải một vị Thiên Tôn chân chính?
Triệu gia là đầm rồng hang hổ?
Ứng Thừa Ân chỉ cảm thấy một cỗ biệt khuất hiện lên ở trong lòng, nhưng lại có một loại kích động khóc lên!
Hưu, một vị mỹ nhân áo trắng bay ra trong Triệu phủ, váy dài phiêu phiêu, tóc đen tươi đẹp, tao nhã tài hoa, khiến người ta vừa thấy say mê.
Ứng Thừa Ân lập tức có loại cảm giác bị sét, trong lòng dường như có vô số con kiến bò qua.
Hắn tự nhận cũng không phải người hiếu sắc, bởi vì hắn đã có Ứng Mộng Phạm, trên đời này còn có mỹ nữ nào có thể vượt qua nàng? Nhưng nữ nhân trước mặt này bất kể ở dung mạo hay là khí chất đều không thua gì Ứng Mộng Phạm, hơn nữa còn mang theo một cỗ cường giả tự tin!
Không thể không nói, mỹ nữ áo trắng trước mặt so với Ứng Mộng Phạm cao hơn một bậc!
Nàng nhất định là Nguyệt Ảnh Thiên Tôn !
Ứng Thừa Ân tự nhiên rõ ràng ba vị Thiên Tôn ở trước hắn tiến vào Hóa Thần Cảnh là ai, mà trong đó cũng chỉ có một là nữ tính, đáp án liền rõ ràng .
– Thì ra là Nguyệt Ảnh Thiên Tôn! Ứng Thừa Ân cao giọng cười to, hắn không tin Chu Hằng có năng lực trích đóa hoa này, hắn nghĩ chỉ có hắn Thiên Tôn chân chính mới có tư cách cùng ngồi cùng ăn với Nguyệt Ảnh Thiên Tôn, thậm chí chuyện dựng vợ gả chồng!
Không phải sao, hắn phong độ ung dung, tuy rằng bởi vì cấp tốc trở thành nên thực lực có chút danh không hợp thực, nhưng công pháp đặc thù có thể khiến hắn chậm rãi tu bù lại ở ngày sau, tuyệt đối xứng đôi vị tiên nữ trước mặt này!
Ứng Mộng Phạm bởi vì là thân thể Huyền Âm, hắn không làm gì được, đây là một cái tiếc nuối khổng lồ, nhưng vị trước mặt cũng không phải, có thể bù lại hết thảy!
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ thần sắc lạnh lùng, đạt tới cái loại độ cao này trong lòng nàng cũng chỉ có mục tiêu trèo lên võ đạo đỉnh cao, tìm kiếm thành tiên, phàm nhân sinh tử căn bản không ở trong mắt của nàng.
Bởi vậy, nàng cũng không phẫn nộ Ứng Thừa Ân ra tay ác độc. Nhưng đối phương không ngờ cũng nhét nàng vào bên trong phạm vi công kích, đây là khiêu khích đối với nàng!
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vốn bị Chu Hằng cùng con lừa đen làm tức giận đến chết khiếp, phía trước tâm tình còn hơi chút tốt một chút, bởi vì dược lực Hắc Tuyết Tán càng ngày càng yếu, không bao lâu nữa nàng có thể hoàn toàn khôi phục thực lực!
Nhưng vào lúc này, Ứng Thừa Ân đánh xuống một chưởng!
Thật coi nàng dễ khi dễ?
– Nguyệt Ảnh Thiên Tôn, bổn tọa cũng không biết ngươi ở nơi này, thất lễ! – Ứng Thừa Ân còn muốn giải thích một chút, nhưng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đã chém ra một chưởng, đánh tới hắn, làm cho hắn chỉ có thể ra tay chống đỡ.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Hai người đại chiến, tuy rằng Ứng Thừa Ân không tốn sức, nhưng bởi vì Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cũng chưa hoàn toàn khôi phục thực lực, vì thế hai người chiến ngang tay trong khoảng thời gian ngắn.
Ứng Thừa Ân lại vô cùng biệt khuất, một trận chiến này đánh oan a! Hắn căn bản không muốn đánh nhau a! Không sao nói rõ được!
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lại càng đánh càng hưng phấn. Mỗi một giây qua, dược lực Hắc Tuyết Tán sẽ hóa đi một phần. Thực lực của nàng cũng tăng cường một phần, chiến cuộc từng giọt từng giọt thắng lợi về phía nàng.
Nàng ở trong tay Chu Hằng ăn khổ như vậy, tức giận trong lòng có thể nghĩ mà biết, hiện tại Ứng Thừa Ân tự động đưa tới cửa để cho nàng hết giận, nàng tự nhiên toàn lực ứng phó, càng đánh càng vui vẻ, có một loại cảm động A, ta đúng là Thiên Tôn.
– A Ứng Thừa Ân phát ra một tiếng thét dài vô cùng ủy khuất. Có loại kích động muốn chết.
Phía trước hắn bại bởi Chu Hằng, may mắn thân pháp của hắn mau, tính toán giết hồi mã thương, giết sạch hang ổ Chu Hằng! Không ngờ đụng phải một vị Thiên Tôn chân chính, còn là một nữ nhân khiến hắn động tâm, kết quả nữ nhân này lại giống người điên. Đem hắn trở thành đại địch sinh tử!
Hắn sao có thể không oan, sao có thể không buồn?
Đánh không lại!
Ứng Thừa Ân biết mình, thực lực của hắn tuyệt đối là bét nhất trong tất cả Thiên Tôn, theo thực lực Nguyệt Ảnh Thánh Nữ trở nên càng ngày càng mạnh, hắn chỉ biết từ ngang tay đến xuống hạ phong, rồi đến hoàn toàn không địch lại!
Đánh tiếp nữa. Hắn khó chịu nổi!
Lui, tiềm lực phát triển của hắn vượt qua bất luận kẻ nào, chỉ cần có đầy đủ huyết mạch cho hắn cắn nuốt, hắn trở thành tồn tại mạnh nhất toàn bộ Huyền Càn Tinh, dù là chủ nhân bốn đại tử địa cùng ra, khôi phục lại trạng thái tốt nhất cũng không thể đối thủ của hắn!
Đến lúc đó. Hắn đứng trên thiên hạ, quét ngang bát hoang. Còn sợ Nguyệt Ảnh Thiên Tôn không kính trọng hắn?
Quyết định chủ ý, Ứng Thừa Ân liền ám độ Trần Thương (minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương), sau khi xuất liên tục 7 quyền, xoay người, cấp tốc lui xuống!
Hắn cũng không trực tiếp chạy trốn, bởi vì hắn phải đoạt lại Ứng Mộng Phạm trở về!
Hưu, thân hình hắn rơi, dưới thần ý bao phủ, toàn bộ Triệu gia trong khống chế, trong nháy mắt liền phát hiện vị trí của Ứng Mộng Phạm, lập tức đi tới.
– Cút! Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, Ứng Thừa Ân chỉ thấy trước mắt sáng ngời, một nữ nhân mặc áo hồng chắn trước mặt của hắn.
Đẹp, đẹp ngây người!
Oanh một chút, Ứng Thừa Ân nhiệt huyết lên não, chỉ cảm thấy cả người như ăn mấy trăm cân xuân dược!
Trên đời này làm sao có thể có mỹ nhân tuyệt sắc như này!
mỹ nữ giống Ứng Mộng Phạm, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đã là mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm mới có thể ra một cái, nhưng vừa so sánh cùng mỹ nữ trước mặt lại ảm đạm thất sắc, dường như huỳnh hỏa gặp trăng sáng, căn bản không có một chút xíu có thể sánh bằng.
Huống chi, trên người nàng còn có một cỗ khí cao quý không cách nào hình dung, đó không phải là thô thiển kiêu ngạo, mà là một loại tôn quý phát ra từ trong thâm tâm, dường như nàng không phải là phàm nhân, mà là tiên tử, bất luận kẻ nào ở trước mặt nàng đều phải quỳ gối!
Thiên nữ tuyệt thế!
Nếu như có thể có được nữ nhân như vậy, nhân sinh sao còn chán?
Vào giờ khắc này, Ứng Thừa Ân hoàn toàn quên mất Ứng Mộng Phạm, cũng đã quên ân oán với Chu Hằng, chỉ còn lại có kinh diễm mãnh liệt. Sửng sốt một chút, hắn mới giựt mình tỉnh lại, nghĩ dạng mỹ nữ tuyệt sắc như vậy sinh hoạt với Chu Hằng dưới một mái hiên!
Hắn ghen tỵ!
Ghen tị không cách nào hình dung, cả người đều bốc cháy lên lửa giận, hắn có kích động mãnh liệt muốn giết người, hắn phải giết Chu Hằng, bầm thây vạn đoạn!
Nhưng lý trí nói cho hắn biết, hắn tuyệt không thể lưu lại ở trong này, nếu để cho Chu Hằng cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ liên thủ, hắn rất có thể bỏ mạng!
Chạy lấy người, hắn còn có thể trở về !
Ứng Thừa Ân lộ ra vẻ tham lam mãnh liệt, một chưởng vươn chụp tới thiên nữ tuyệt thế, hắn muốn dẫn đối phương đi, trời ban ân tại sao có thể lưu cho Chu Hằng?
Hắn mới là người được trời ban, hết thảy trân bảo đều là của hắn!
Bao gồm thiên nữ tuyệt thế điên đảo nhân thế, đẹp tuyệt phàm tục này!
Hắn quơ một chưởng!
Ông!
Quanh thân thiên nữ tuyệt thế hiện ra một đạo phù văn hồng nhạt, hình thành một vòng tròn bao nàng ở trong đó, khi bàn tay Ứng Thừa Ân trảo tới, phù văn lập tức sáng choang, phóng xuất ra lực lượng vô cùng kinh khủng!
Thình thịch, cánh tay phải Ứng Thừa Ân bị nứt toạt ra, cả người cũng bị một cỗ lực lượng khổng lồ đánh bay ra ngoài.
Ta thao!
Ứng Thừa Ân phun một ngụm máu ra ngoài.