Mục lục
Kiếm Pháp Vương Giả (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Con lừa, chạy mau! Chu Hằng vận dụng Tấn Vân Lưu Quang Bộ đến mức tận cùng, lướt qua bên cạnh vừa quát to vừa chụp chân lôi theo con lừa đen.

Lần này phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ đến mức tận cùng, ngay cả linh lực tích lũy của Chu Hằng đều chỉ có thể vận chuyển trong năm phút, trong khoảng thời gian ngắn này bộc phát ra tốc độ là đáng sợ đến bực nào?

“Vù, vù, vù…” từng lão tổ Thần Anh Cảnh nhảy vọt lên chạy đuổi theo như điên, nhưng khoảng cách giữa bọn họ và Chu Hằng lại càng lúc càng lớn. Trong vòng 5 phút này, có ai có thể so sánh tốc độ với Chu Hằng?

Sau 2 phút, thân ảnh Chu Hằng cùng với con lừa đen đã biến mất ở trong mi mắt của đám đông lão tổ. Bọn họ tức giận đến nhao nhao giận dữ rít gào. Có mấy người hỏa khí lớn một chút lại phát tiết lửa giận đến trên đầu Tà Lang Thiên Quân: nếu không phải lão ngu ngốc này quấn theo Chu Hằng, luôn luôn làm yểm hộ cho hắn, thì tiểu tử kia sao có thể dễ dàng như vậy thu lấy Thi Linh Hoa chứ?

Nói không chừng giữa hai người này đã có cấu kết gì chăng!

Đáng thương cho Tà Lang Thiên Quân lập tức bị vây quanh ẩu đả, vừa giận vừa tức vừa oan, lão phun ra một ngụm máu.

Chu Hằng lại không quản tới hết thảy, thẳng đến vứt bỏ mọi người lại phía sau hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng, thân hình hắn nhoáng lên một cái, đi vào bên trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.

– Chu tiểu tử! Bổn tọa liều mạng với ngươi! Con lừa đen giận dữ, há mồm táp tới mông Chu Hằng.

Chu Hằng cười ha hả. Trước đó khi lướt tới chỗ con lừa, hắn cố ý lôi theo con lừa, lại dán sát mặt đất chạy đi, làm cho cái đầu con lừa kia không biết va chạm bao nhiêu lần xuống mặt đất.

Hắn quơ quơ lên khúc xương trong tay, nói: – Con lừa! Ngươi không muốn Thi Linh Hoa sao?

Con lừa đen vừa mới há cái miệng rộng định cắn lập tức dừng lại, sau đó đổi hướng cắn tới khúc xương trắng: – Của bổn tọa! Của bổn tọa! Chu tiểu tử ngươi làm bổn tọa thương tâm, mau đưa đóa Thi Linh Hoa cho bổn tọa làm bồi thường!

– Ngươi không có động cân não, sao có thể bị thương tâm! Chu Hằng tung một cước đá con lừa đen văng ra.

– Hắc hắc hắc… Chu tiểu tử! Mau chia phần đi! Bổn tọa phải đột phá đến Kết Thai Cảnh! Con lừa đen da mặt thật dày, lập tức lại chạy trở về, hai mắt tỏa sáng, chảy nước miếng nói với Chu Hằng.

Chu Hằng lắc lắc đầu, ngắt ba cánh hoa ném cho con lừa đen.

Thi Linh Hoa bộ phận hữu ích nhất dĩ nhiên là cánh hoa, chẳng những có công hiệu tăng lên tu vi linh lực, mà trọng yếu nhất còn là bổ dưỡng Thần chích, là một trong thuốc bổ tốt nhất cho nửa bước tiên nhân.

Con lừa đen vốn cũng không thèm khách sáo với Chu Hằng, nó há cái miệng rộng liền toàn bộ nuốt vào miệng ba cánh hoa, cũng không hề nhai, lập tức liền nuốt trộng vào trong bụng. Cách ngôn của con lừa này chính là thứ gì ăn vào trong bụng mới là của mình.

Chu Hằng thì lại quan sát khúc xương.

Khúc xương dài chừng nửa trượng, hai bên đều có dấu vết gãy đoạn; toàn thân khúc xương lại vô cùng bóng loáng, hẳn là từ một khúc xương lớn bị đập gãy xuống. Chất xương trắng bạc, nhìn qua lại có một loại cảm giác thần thánh, mà không hề có mảy may dọa người.

Khúc xương này nếu là từ trên thân thể con người gãy ra, như vậy tất nhiên người này vô cùng cao lớn, có tới mười trượng. Còn nếu là xương của yêu thú, thì có khả năng hình thể của nó còn lớn hơn nữa.

Chu Hằng đảo ngược khúc xương, nhìn vào từ chỗ đứt đoạn thì lại bị huyết khí phong tỏa, cũng không thể nhìn thấu trong đó. Hắn lấy ra hắc kiếm gõ nhẹ lên khúc xương, “keng” một tiếng, lóe lên một đốm lửa, khúc xương bạc không mảy may hư hỏng.

Hắn tăng thêm lực lượng, nhưng kết quả vẫn y như thế, dường như khúc xương này cũng là thần binh lợi khí gì đó, có thể tranh nhau phát sáng với hắc kiếm.

Đương nhiên Chu Hằng không tin khúc xương này thật có thể sánh ngang với hắc kiếm, mà chỉ vì lực lượng của hắn quá yếu!

Giống như thời điểm hắn chỉ có Tụ Linh Cảnh, Khai Thiên Cảnh, dù có dùng hết sức chém đi nữa, hắc kiếm cũng không làm tổn thương được một cọng lông măng của lão tổ Kết Thai Cảnh? Tuy nhiên, hiện tại ngay cả cường giả Thần Anh Cảnh hắn đều có thể chém chết… thế mà không thể phá hư mảy may khúc xương này, điều này nói rõ điều gì?

Chủ nhân khúc xương này… hẳn là tiên nhân chăng!

Thi thể hài cốt của Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh cũng chỉ có thể uẩn sinh ra Thi Linh Hoa có ba cánh hoa, mà đóa Thi Linh Hoa này lại có sáu cánh hoa! Cộng thêm thần cốt cứng rắn như thế, trừ tiên nhân ra, còn có cách giải thích nào khác?

Đây đích thật là một Thần Tàng của tiên nhân!

Chu Hằng không khỏi kỳ quái, Huyền Càn Tinh cũng quá cổ quái đi! Ở trong này xuất hiện bao nhiêu đồ vật này nọ có liên quan với tiên?

Nào là hắc kiếm; nào là Khổng Ngạo Côn ở thế giới dưới lòng đất; rồi là lão lừa đảo; là Hoặc Thiên; đến sau rõ ràng đụng vào một khối Tiên đại lục… hiện giờ lại có di cốt của tiên nhân. Chẳng lẽ hắn nhận thức còn thiếu, thực ra Huyền Càn Tinh vốn là ở Tiên giới?

Chu Hằng dùng hắc kiếm đâm vào chỗ xương gãy, “ông” một tiếng, một luồng sáng bạc chớp động, lực lượng kinh khủng đánh úp lại theo hắc kiếm, vô cùng đáng sợ! Hắn vội vàng quăng kiếm, ý niệm vừa động ngay lập tức vọt ra ngoài Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.

– Chết rồi! Quên mất còn có con lừa ở bên trong! Chu Hằng vội vàng kết nối với Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, đưa con lừa đen ra ngoài.

– Má ơi! Con lừa đen dựng thẳng lên, hai chân trước ôm cái mông lừa, hai chân sau tung lên chạy cực nhanh: – Mông nở hoa rồi! Bổn tọa sắp chết rồi!

Còn nhảy loạn linh động như vậy hẳn là không sao!

Sau khi con lừa đen chạy hai vòng, lúc này mới ý thức còn có tên đầu sỏ gây nên, vội vàng chạy tới, gâu một tiếng nói: – Chu tiểu tử ngươi muốn hại chết bổn tọa sao?

– Hà hà… Nhất thời lầm lẫn một chút thôi!

Chu Hằng cười ha hả: – Chớ để ở trong lòng, người xấu sống ngàn năm! Con lừa ngươi này quá xấu đi, sống 1 vạn năm tuyệt đối không thành vấn đề, lão trời già không thu bắt ngươi đâu!

– Bổn tọa phải cách ngươi rất xa mới được! Con lừa đen quay đầu lại xem cái mông mình, chỉ thấy nó vốn lông đen thần tuấn, nhưng bây giờ lại trụi lủi giống như đít con khỉ, chỉ là không có đỏ như nó mà thôi.

Nó lộ vẻ mặt lừa đau xót! Cuộc đời con lừa đê tiện này tuyệt đối không bị thua thiệt, nhưng bây giờ không ngờ bị đại nạn “lồ lộ cái mông”, hận đến mức nó ngứa hàm răng. Con lừa đê tiện này dù trong lòng không có nửa điểm cảm thấy hỗ thẹn, nhưng cũng không muốn để lộ cái mông trần, nó sục tìm hồi lâu ở trong pháp khí không gian, sau đó lấy ra một cái quần cộc mặc vào, che “cái mông trần trụi” của nó.

Nhìn con lừa đê tiện này một thân đen, lại mặc cái quần bông hoa hòe nhảy tới nhảy lui, Chu Hằng đâu còn nhịn được, lập tức cất tiếng cười ha hả.

– Không cho cười! Con lừa đen bi phẫn kêu lên.

– Không cười! Chu Hằng cố nín nhịn, nhưng làm sao nhịn được, lại cười ha hả.

– Còn cười nữa? Con lừa đen hai mắt như phun lửa.

– Thật có lỗi! Thật sự không nín được!

– Đợi bổn tọa đột phá Kết Thai Cảnh, nhất định phải báo mối thù ngày hôm nay! Con lừa đen phát ra lời thề hoành tráng, rồi chạy qua một bên tiêu hóa chỗ tốt của Thi Linh Hoa. Thần chích của nó vốn đã sắp đạt tới hoàn mỹ, luyện hóa thêm chỗ tốt của Thi Linh Hoa, khẳng định có thể đột phá Kết Thai Cảnh.

Chu Hằng lại đi vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, chỉ thấy khúc xương trắng kia đã rơi trên mặt đất, hắc kiếm cũng thế, mà tủ quần áo, giường gối ở bên trong thì bị lực lượng tràn ra chấn xé dập nát, ngay cả trên vách tháp đều để lại vô số dấu vết thật sâu, Chu Hằng xem thấy hoảng sợ không thôi.

Lực lượng trong khúc xương này nếu như mạnh hơn chút nữa, có khả năng sẽ đánh xuyên thủng bảo tháp!

Chu Hằng không dám tiếp tục thử với khúc xương này, chỉ quan sát tỉ mỉ, lập tức liền nghĩ tới Hoặc Thiên.

Trước đây thời điểm Hoặc Thiên hình thành Thần chích, thân thể từng trở nên nhìn thấu rõ ràng, trên mỗi một cái xương đều khắc dấu một đạo phù văn, đối ứng là một bộ tiên thuật. Như vậy, chủ nhân khúc xương gãy này sinh ra là tiên nhân, như thế nào không có lưu lại phù văn gì trên xương, hay kế thừa một bộ tiên thuật nào vậy?

Chu Hằng vốn đã chắc chắc Hoặc Thiên là tiên nhân, nhưng thời điểm nhìn đến những phù văn kia, hắn lại thêm một suy đoán: chính là Hoặc Thiên là con gái của tiên nhân, những phù văn kia là truyền thừa cũng giống như huyết mạch lực.

Phàm nhân thông qua kế thừa huyết mạch, tiên nhân thông qua kế thừa cốt mạch, có gì là lạ chứ?

Hơn nữa, bản thân phù văn chính là tiên thuật, có năng lục thần uy khó lường. Giống như Hoặc Thiên có thể làm cho người đến gần nàng một trượng phải nằm phục sát đất, có lẽ đó chính là uy lực của bộ phù văn trong cơ thể nàng, chỉ là nàng không vào tiên cảnh nên chưa thể chân chính sử dụng mà thôi.

Kế thừa cốt mạch, khẳng định là cao cấp hơn so với kế thừa huyết mạch!

Không nói gì khác, Hoặc Thiên vừa tiến vào Thần Anh Cảnh đã có thể vận dụng tiên thuật hoàn mỹ, mà hắn đến bây giờ còn không nhìn thấy hy vọng vận chuyển thức thứ chín của Lăng Thiên Cửu Thức, đây chính là chênh lệch!

Tâm thần Chu Hằng lại xoay chuyển trở về: Trên khúc xương này không có phù văn, thực ra cũng là chuyện rất bình thường.

Trên mỗi cái xương của Hoặc Thiên đều có phù văn, cũng không có nghĩa là các tiên nhân khác cũng giống như vậy, có lẽ tiên nhân cấp bình thường cũng không có tạo thành phù văn trên xương đâu? Như vậy hắn lấy được một khúc xương không có phù văn, dường như cũng không có gì là kỳ quái.

Điều đó cũng không thể nói rõ vấn đề gì!?

Chu Hằng vứt bỏ vấn đề này, lấy ra một cánh hoa Thi Linh Hoa cho vào trong miệng.

Cánh hoa này rất cứng chắc, chìm nổi ở trong hồ máu mà vẫn không tổn hại chút xíu nào, nhưng vừa gặp nước bọt lập tức tan ra, tạo thành một chất lỏng hơi đăng đắng, chảy vào trong cơ thể hắn, trong nháy mắt lan tràn hóa thành ức vạn hạt nhỏ, chảy về hướng thức hải.

“Ông!” Chu Hằng vận chuyển Thần chích, thần thai màu vàng từ trung tâm mặt đất trong thế giới dâng lên, di chuyển vào thức hải, giống như một ngọn đèn sáng soi đường trong bóng tối, những hạt Thi Linh Hoa kia lập tức lưu chuyển đi theo.

“Két két két…” thần thai ai đến cũng không cự tuyệt, như cá kình hút nước, ăn uống vô cùng lớn, tận tình hấp thu những hạt cực nhỏ này, “tiểu nhân” màu vàng trong thần thai tăng trưởng với tốc độ cực nhỏ.

Thần thai trưởng thành, mới có thể là Thần Anh!

Sau khi đạt tới Kết Thai Cảnh, võ giả phải vừa tu linh lực, vừa tu thần thức, hai thứ thiếu một thứ cũng không được, nếu không sẽ không có tư cách phá mở thần thai hình thành Thần Anh.

Chu Hằng về mặt tích lũy linh lực không có vấn đề gì, dùng hắc kiếm giết chóc là được. Mà thần thức tuy rằng có thể dùng Lăng Thiên Cửu Thức rèn luyện, nhưng dù sao không đơn giản giống như tích lũy linh lực như vậy, bởi vậy Thi Linh Hoa này cũng có giúp ích rất lớn đối với hắn.

Gần nửa ngày sau, hắn hoàn toàn tiêu hóa một cánh hoa Thi Linh Hoa, trong ý niệm trong đầu vừa động, Thần chích phát sáng lập lòe, xem theo bộ dáng “tiểu nhân” màu vàng so với trước đó lớn mạnh hơn một phần ba.

Hắn ăn vào cánh hoa Thi Linh Hoa thứ hai, sau khi hoàn toàn luyện hóa, lại dùng một cánh hoa cuối cùng.

Thứ đồ tốt này hắn vốn định giữ lại hai cánh cho cha mẹ và Ứng Mộng Phạm các nàng, nhưng suy nghĩ lại một chút hiện tại sắp tới hồi phong ba bão táp, nguy cơ tứ phía, thật sự không cần phải áp dụng chủ nghĩa bình quân! Dù sao nếu hắn có thể phá vỡ hư không mà vào Tiên giới, thì còn sợ không lấy được thứ tốt này sao?

Sau khi luyện hóa xong ba cánh hoa Thi Linh Hoa, “tiểu nhân” màu vàng đã lớn mạnh gấp đôi so với trước, hào quang chớp động, tự nhiên mà vậy có uy lực, giống như một vị Thiên Đế sống lại. Mà tác dụng lớn nhất của Thi Linh Hoa mặc dù là lớn mạnh Thần chích, nhưng đối với tích lũy linh lực cũng có chỗ tốt rất lớn, vẫn giúp Chu Hằng tăng lên tới Kết Thai nhị trọng thiên hậu kỳ.

Hắn cười vừa lòng, ý niệm vừa động ra ngoài Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.

– Ha ha ha! Bổn tọa bây giờ là Kết Thai Cảnh rồi! Chu tiểu tử mau tới đây! Hôm nay Lư đại gia phải thu phục ngươi làm tọa kỵ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK