• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Em gái trên đường ( Hạ )

“Diệu tổng, ta vừa đi hỏi qua, nửa giờ trước tiểu thư chim bồ câu trắng kia đã tan ca đi về, hay là chúng ta trở về đi!”

“Đi về?”

Nam Cung Diệu khó hiểu, anh đến đây sớm hơn chim bồ câu trắng, hơn nữa liên tục canh giữ ở cửa, cô là đi về từ đâu?

“Diệu tổng, có lẽ cô ấy ra ngoài bằng cửa khác, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về đi?”

“Ừ.”

Nam Cung Diệu ừ một câu, không nói nữa, nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì? Lãnh Đông khởi động xe.

“Diệu tổng, đêm nay ngài đi đâu ở?”

Bởi vì Nam Cung Diệu ở nội thành có mấy căn hộ, cho nên không có nơi ở cố định.

“Đến biệt thự Thắng Cảnh.”

“Vâng.”

Biệt thự Thắng Cảnh chính là căn hộ Mộ Hi ở, vì nó rất gần công ty, nên Nam Cung Diệu sắp xêp cho Mộ ở đó, nó cũng là biệt thự anh thích nhất, từ thiết kế đến cấu tạo đều rất hoàn mỹ.

Xe đi khoảng mười phút, Lãnh Đông phát hiện Mộ Hi đi ven đường.

“Tổng giám đốc, phía trước hình như là thư ký Mộ Hi của ngài.”

Lãnh Đông mở miệng nói cho Nam Cung Diệu, anh khẽ mở mắt một chút, quả thật nhìn thấy Mộ Hi đi phía trước, chỉ là đã trễ thế này tại sao côlại ở chỗ này?

Mộ Hi không bắt kịp xe công cộng, nên đi bộ về nhà, trước kia thường xuyên như vậy, chỉ cần không bắt kịp xe, cô sẽ ngồi ở đường số 11, vì không cần dùng tiền, còn tự do, chính là mệt mỏi chút.

Lãnh Đông giảm tốc độ xe, chờ Nam Cung Diệu lên tiếng, ai ngờ tổng giám đốc vẫn không nói gì, chẳng lẽ tổng giám đốc không có ý định đưa cô về? Đã trễ thế này chắc là không có xe buýt, nếu đi về phải tốn khoảng một tiếng! Nhìn cô như vậy chắc là không có ý định thuê xe ô tô về, nhất định là tiếc tiền.

“Tổng giám đốc, có cần dừng xe không?”

Lãnh Đông vừa nhìn xe đạp vượt lên trước, vì vậy dè dặt hỏi một câu, không nghĩ tới Nam Cung Diệu nghe được mở mắt ra, Lãnh Đông này khi nào trở nên nhiệt tình như vậy? Lãnh Đông nhìn thấy vẻ mặt của tổng giám đốc liền hiểu có ý gì, vì vậy vội vàng giải thích.

“Tổng giám đốc, Mộ Hi và ngài ở cùng một chỗ, tôi nghĩ vừa lúc thuận đường, nên lắm miệng hỏi một câu.”

Trong lòng Nam Cung Diệu cũng tự giải thích như vậy, thấy Lãnh Đông cho rằng Mộ Hi là người phụ nữ của anh, nên mới phải quan tâm như vậy, vừa rồi là mình đa nghi, Lãnh Đông chỉ mới gặp Mộ Hi một lần.

“Dừng xe lại.”

Lúc xe từ từ đến gần Mộ Hi, không nghĩ tới Mộ Hi trước mắt lám cho Nam Cung Diệu và Lãnh Đông ngớ ra, người phụ nữ này thế nhưng huýt sáo, tựa như một lưu manh.

Lúc ấy mặt Nam Cung Diệu tái lại, người phụ nữ đáng giận này chẳng lẽ không biết mình không phải là băng đảng sao? Còn học những thứ tên côn đồ kia huýt gió, huýt sáo, một cô gái, một chút nữ tính cũng không có.

“Lái xe.”

Nam Cung Diệu tức giận gầm nhẹ một câu, lệnh Lãnh Đông lái xe, kỳ thật Lãnh Đông cũng rất khó hiểu, rõ ràng cô không phải là loại người này, tại sao lại như vậy? Ngày đó gặp các cô tình chị em sâu đậm, cô gái như thế không phải là dạng lưu manh, cô bé này quá kỳ quái.

Thì ra, trước kia Mộ Hi thường xuyên đi đường ban đêm, nếu thể hiện quá trung thực sẽ dẫn đến một vài đàn ông xấu, ban đêm luôn luôn có một vài tên lưu manh sẽ để mắt tới những cô gái nhát gan sợ hãi, ngược lại loại nhân vật phụ nữ phản diện này bọn họ cũng không dám chọc, bởi vì loại phụ nữ xấu này sau lưng sẽ có một chút bối cảnh có đàn ông có thực lực nuôi. Cho nên, bọn họ giở trò lưu manh mục tiêu cũng sẽ không là cô, như vậy mặc dù rất đồi phong bại tục (làm bại hoại thuần phong mỹ tục), nhưng an toàn.

Rất nhanh bọn họ đã đến biệt thự Thắng Cảnh, Lãnh Đông dừng xe ổn định, Nam Cung Diệu bước xuống xe.

“Về đi.”

“Vâng.”

 

Chương 44: Tổng giám đốc bị mộng du

Nhà Lãnh Đông ở ngay bên cạnh, một là: Thuận tiện làm việc. Hai là: Một khi tổng giám đốc có việc gì anh ta sẽ chạy tới nhanh nhất. Bởi vì ở nơi xã hội đen ăn đen này, có rất nhiều người muốn Nam Cung Diệu chết, chỉ là trước mắt vẫn chưa người nào dám làm như thế, bởi vì người muốn Nam Cung Diệu chết cũng đã sớm đi tìm Diêm vương báo cáo.

Nam Cung Diệu trở lại phòng ngủ, giật cà vạt xuống, cởi quần áo đi vào phòng tắm.

Anh mở khóa vòi phun, nước từ trên đầu chảy xuống, nhưng trong đầu đều là bộ dạng Mộ Hi huýt sáo, anh tức giận đến nỗi hận không thể một cước đá cô đến sông Hoàng Phổ cho cá ăn, quả thực chính là nữ lưu manh, anh thấy cô hết sức bảo thủ, vì cái gì hôm nay có thể như vậy? Càng nghĩ càng lo lắng, đã trễ thế này, ngộ nhỡ gặp phải lưu manh, tâm sức của mình có thể uổng phí, đón cô đến nơi này ở, chính là chờ một ngày ăn cô, làm cho cô biến thành người phụ nữ của mình, đến lúc đó cô còn lớn lối hay không?

Nam Cung Diệu càng nghĩ càng không yên tâm, vì vậy cầm lấy một bộ đồ ngủ mặc vào, lái xe dọc đường trở về để tìm Mộ Hi.

Quả nhiên xe chạy qua hai con đường thì đã tìm được cô, có lẽ là mệt mỏi, cô đang ngồi trước cửa của một cửa hàng nghỉ ngơi, Nam Cung Diệu cũng không có nóng lòng xuống xe, dù sao đã tìm được, xem xem đến cùng cô muốn làm gì?

Cứ từ xa nhìn lại như vậy, cô giống như hai người với cô gái vừa nãy, bây giờ cô hết sức yên tĩnh.

Phụ nữ như điếu thuốc, không có đốt, không lộ ra mùi thơm của cô, vẻ đẹp tuyệt vời của cô, cô rất động lòng người, cô đặc biệt…

Đây là lúc Mộ Hi cho Nam Cung Diệu cảm giác đó, mặc dù có lúc cô hết sức dã man, nhưng trong đó có nhiều điều đáng giá thưởng thức, có lẽ cô mệt mỏi, trong ánh mắt cảm thấy hết sức mơ màng, lúc này trên người cô không có nhìn thấy một chút ngang tàng bạo ngược, cô lẳng lặng, hoàn toàn không giống cô gái thô tục bình thường.

Nam Cung Diệu nhìn đến xuất thần, không nghĩ sau ánh mắt mơ màng, là một giọt nước chui ra từ trong mắt kính, bị ánh trăng chiếu sáng thuần khiết, đó là một giọt nước mắt, cô khóc, vì cái gì?

Có một loại phụ nữ giống như trứng gà, dường như kiên cường, kỳ thật bên trong đặc biệt yếu ớt, nếu như đem cô đập vỡ, đó chính là trong suốt, trắng ngần, chẳng lẽ cô chính là loại phụ nữ này?

Nam Cung Diệu có một tia đau lòng, vì vậy, mở cửa đi xuống xe, lúc này mới phát hiện bởi vì vội vàng chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, cũng may lúc này là buổi tối, trên đường phố gần như không có người đi đường.

Bởi vì trên đường phố không có người nào, cho nên Mộ Hi từ xa đã nhìn thấy người đàn ông mặc đồ ngủ đi về phía cô, vì vậy vội vàng đứng lên, nếu thực sự không tốt thì mau trốn vào cửa hàng, vừa vặn bởi vì đi quá mệt, cố ý tìm chỗ nghỉ ngơi, một khi người xấu xuất hiện, có thể trốn vào cửa hàng.

Ồ, người đến thấy chút quen mắt, Mộ Hi tháo mắt kính xuống, dụi mắt, đeo kính lên lần nữa.

“Má ơi, tổng tổng giám đốc, là là anh sao?”

Mộ Hi nói xong thì Nam Cung Diệu đã đi đến bên cạnh, vừa thấy là anh, Mộ Hi cũng không cần trốn, nhưng đã trễ thế này tại sao anh lại ở đây? Không phải là anh bị mộng du chứ? Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu chỉ mặc một bộ đồ ngủ, nhất định là bị mộng du, thảm! Thảm rồi!

Nam Cung Diệu nhìn thấy vẻ mặt thiên biến vạn hóa của Mộ Hi, không có cắt ngang cô, xem xem đến cùng cô muốn làm gì? Vì vậy ngơ ngác đứng ở nới đó không nhúc nhích.

Trải qua một phen đánh giá từ trên xuống dưới của Mộ Hi với Nam Cung Diệu, cô hết sức xác định nói:

“Tổng giám đốc, hóa ra là ngài còn bị mộng du, chỉ là, chỉ là nếu tôi cứ đi như vậy, không quá đáng chứ? Ngộ nhỡ anh đụng phải nữ sắc quỷ, đem anh làm cái kia, có thể anh sẽ hết sức vui thích. Nếu như tôi quan tâm anh, vậy tôi phải đưa anh đi đâu đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK