• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Tổng giám đốc ra lệnh cho cô tháo mặt nạ xuống

Trong mắt Nam Cung Diệu, vóc người cô hơi nhỏ nhắn mềm mại xinh xắn, thanh âm ôn nhu động lòng người, phong thái cô quyến rũ khéo léo, nói năng tao nhã đứng đắn, vừa nhìn chính là người con gái được giáo dục cao, lúc ấy khiến Nam Cung nhìn cô bằng ánh mắt khác, càng ngoài ý muốn chính là cô dám yêu cầu được ngồi xuống trước mặt mình, xem ra cô rất tỉnh táo, kỳ thật trong lòng Mộ Hi rất khẩn trương, cô là cố ý tỏ ra tỉnh táo.

Trong mắt Nam Cung Diệu tiếng hát của cô, dung mạo của cô quả thực chính là một ẩn số, trong bốn năm liên tục nghe cô hát, giống như đã trở thành một thói quen.

“Mời ngồi.” Nam Cung Diệu đương nhiên cũng là biểu hiện rất lịch sự, anh cũng không thể tiếp tục so đo với cô gái nhỏ này.

“Cám ơn.”

Mộ Hi hào phóng ngồi xuống, trong đầu đang suy nghĩ kế tiếp phải làm gì? Có phải cần nói chuyện phiếm với anh không, suy nghĩ vừa rồi rất không có khả năng, tiếp đến, anh chỉ nói với cô hai chữ, cùng anh nói chuyện phiếm hay là thôi đi!

Cuối cùng, Mộ Hi chỉ có lựa chọn ngồi như vậy, cái gì cũng không muốn làm, trực tiếp ngồi vào đợi bọn họ đi!

Lúc này Lãnh Đông cũng không dám nói lung tung, bởi vì anh cũng không đoán ra tổng giám đốc đang suy nghĩ gì?

Chỉ là khi Mộ Hi vừa nghĩ đến chuẩn bị ngồi, liền nghe Nam Cung Diệu mở miệng.

“Như thế nào? Cô tính cứ ngồi như vậy, cho đến khi chúng tôi rời đi sao?”

Mộ Hi cả kinh, nha, người này còn có thể có thuật đọc tâm, quá nguy hiểm, làm sao anh biết cô đang nghĩ gì?

Đôi mắt Nam Cung Diệu híp lại, muốn phát hiện chút gì đó từ trên người cô? Không chỉ là hiếu kỳ dung mạo của cô, giống như trên người cô còn có bí mật sâu hơn, tổng hết thảy tất cả đều là một điều bí ẩn.

“Ngài hiểu lầm, tôi chỉ là không biết nên nói gì? Nghe nói ngài muốn phá hủy phòng hát, không biết chim bồ câu trắng làm gì sai? Lại chọc giận ngài.”

“Cái gì cũng không cần nói, tháo mặt nạ kia xuống.”

Nam Cung Diệu hết sức mong đợi sau mặt nạ rốt cuộc là khuôn mặt như thế nào, nghe cô hát quả thực là một loại hưởng thụ, cho nên khuôn mặt dưới mặt nạ khẳng định cũng là rất đẹp.

“Tháo mặt nạ xuống, đương nhiên có thể, chỉ là hình tượng tốt đẹp của tôi ở trong lòng ngài sẽ tan vỡ!”

Mộ Hi cúi đầu xuống, giả bộ rất thương tâm.

“Oh? Cô xác định hình tượng của cô trong lòng tôi tốt như vậy?” Nam Cung Diệu thật bất ngờ, không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.

” Tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung tiếng tăm lừng lẫy nhất định gặp ca sĩ nhỏ như tôi đây, chỉ có một nguyên nhân, chính là ấn tượng của ngài đối với tôi rất tốt. Nếu không, tôi không nghĩ ra có nguyên nhân khác? Chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, tôi tin chắc không thù không oán với ngài, bên ngoài đồn đãi ngài tuổi trẻ triển vọng, tôi cũng vậy liên tục đặc biệt kính trọng ngài, bởi vì ngài không giống những người khác, ngài sẽ không làm khó chim bồ câu trắng có đúng không.”

Trong lòng Mộ Hi cũng nhanh buồn nôn chết, cô kính trọng Nam Cung Diệu, trừ phi là khiến cô chết, nếu không đời này là đừng nghĩ đến, cái gì tuổi trẻ triển vọng, không phải là tà ma giết người không chớp mắt, cộng thêm cuồng tự kỷ. Nhưng những thứ này chỉ có thể nghĩ trong lòng, cũng không dám lộ ra, cô hồi phục một chút tâm tình tiếp theo còn nói:

“Tôi luôn muốn lấy mặt thật của mình đối mặt mọi người, nhưng là tôi sợ hù đến khán giả thích giọng ca của tôi, bởi vì trên mặt trái của tôi có vết sẹo rất đáng sợ, cho nên, không muốn phá hư hình tượng của tôi trong suy nghĩ của mọi người, xin ngài tha thứ.”

Mộ Hi vì để cho Nam Cung Diệu tin tưởng còn cố ý nói là mặt trái, như vậy có vẻ rất thật, hơn nữa nói xong còn khóc, từng giọt nước mắt lưu lại, tỏ ra rất thương tâm. Nam Cung Diệu tin vô điều kiện, lúc đầu còn hoài nghi cô đang nói xạo, nhưng là những giọt nước mắt kia, còn có giọng nói chân thành như vậy, không giống như đang nói xạo, ai sẽ nói dối về dung mạo của mình chứ, giờ khắc này lòng tò mò cuối cùng cũng bỏ xuống, cuối cùng hiểu vì sao bài hát của cô cảm giác có chuyện xưa, nhất là bài hát buồn, hát giống như là chính cô.

 

Chương 40: Chim bồ câu trắng cự tuyệt Nam Cung Diệu

Thật đáng tiếc cô bị hủy dung, nếu không nhìn ánh mắt cô cùng miệng của cô cũng thấy là một người đẹp. Cũng thấy thất vọng còn có Lãnh Đông, bởi vì Lãnh Đông cũng là fan trung thành của cô, mặc dù bản thân anh ta vô cùng máu lạnh, nhưng anh ta vẫn bị cô mê hoặc, mê hoặc thật sâu, nếu như nói anh ta đi giết vô số người còn có thể theo đuổi, thật sự cười đến rụng răng.

“Thật đáng tiếc!”

Nam Cung Diệu nói là lời nói thật, giọng nói cô gái này rất êm tai, vóc người cũng hết sức hoàn mỹ, thật đáng tiếc!

Lúc này, một cú điện thoại gọi đến, nghe thấy là phụ nữ, bên trong truyền ra âm thanh nũng nịu.

“Tôi đang bận.”

Nam Cung Diệu chỉ nói ra ba chữ liền cúp máy, người đàn ông này thật đúng là một chữ đáng giá ngàn vàng, bằng không chính là đùa quá lố, hừ! Ra vẻ cái gì, không phải là có vài tờ đồng tiền dơ bẩn hay sao! Có thể không coi phụ nữ là người.

Mộ Hi nhìn vẻ mặt phiền toái lạnh chết người của Nam Cung Diệu, người đàn ông này quá đáng ghét, rõ ràng mình là đại sắc quỷ, vẫn còn ở nơi này giả bộ thuần khiết, nhìn vẻ mặt đó kìa, hận không thể cắn chết anh, lần trước cắn còn nhẹ, nên xuống miệng hả giận, thay các nữ đồng bào giáo huấn anh một chú.

“Không bằng cùng đi ra ngoài uống ly cà phê?”

Nam Cung Diệu thản nhiện nói, nghe không ra thứ tình cảm gì, kỳ thật anh cảm giác giác được trên người chim bồ câu trắng có bí mật, bởi vì trong lòng tò mò, cho nên anh chủ động yêu cầu cô đi uống cà phê.

Mộ Hi thấy bất ngờ, tình huống này là sao? Lại muốn hẹn một cô gái hủy dung đi uống cà phê, có bị bệnh không? Vừa rồi có người đẹp hẹn anh ta, tại sao anh ta lại cự tuyệt? Bây giờ phải làm sao bây giờ? Nhất thời không thoát thân được!

“Diệu tổng, uống cà phê sao? Ở đây chúng tôi cũng có, nếu như không ngại tôi có thể tự mình đi pha.”

Nam Cung Diệu không trả lời, như có điều suy nghĩ nhìn chim bồ câu trắng trước mắt, cô gái này rất giống một người, chỉ là rất giống, nhưng tuyệt đối không phải một người, vì vậy chim bồ câu trắng nói chuyện ôn nhu săn sóc, dáng vẻ ưu nhã, trên người còn có một loại khí chất cao quý.

Mà con nhím con kia chỉ biết cắn người, nói chuyện lên đến miệng đầy thô tục, từ trên người cô không tìm thấy bất thứ gì liên quan tới khí chất ưu nhã, một chữ hình dung cô là ‘Dã'(dã man nhé). Hai chữ hình dung cô ‘Ngang tàng. Ba chữ hình dung cô ‘ Con nhóc điên’. Nam Cung Diệu vừa nghĩ như vậy, chính mình thật sự mê muội, thế nhưng sẽ đem bà điên để bên cạnh mình!

Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu giống như đang nghĩ chuyện gì đó, chẳng lẽ là tại vì mình vừa rồi cự tuyệt mà mất hứng? Vì vậy, cô dùng giọng nói tràn đầy sắc thái nói:

“Diệu tổng, tôi biết rõ vừa rồi nói như vậy có chút không biết điều, nhưng là tâm ý của tôi, tôi tin tưởng Diệu tổng sẽ không chấp nhặt những lời đó của tôi. Bởi vì tôi không thể cùng ngài ra ngoài, cho nên nhất định phải hiểu, bây giờ đang làm việc, thật sự xin lỗi, tôi cũng bận rộn nhiều việc, tan việc còn phải về nhà, trong nhà có người cha liệt giường cần chăm sóc. Cám ơn ngài đã mời, chỉ sợ để cho ngài thất vọng rồi, thật xin lỗi.”

Nam Cung Diệu không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt lời mời của anh hoàn mỹ như vậy, cũng không nghĩ tới cô dám cự tuyệt, một ca kĩ, ở đâu ra lá gan này, dám ở trước mặt anh giảng đạo lý, nhưng những lời của cô, anh lại thích nghe.

Lãnh Đông vừa thấy không khí có chút kì lạ, vì vậy đi qua.

“Cô biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?” Lãnh Đông hỏi ngược lại Mộ Hi, trong lòng cũng có chút bội phục cô gái này can đảm, lại dám cự tuyệt Diệu tổng như vậy, sẽ không sợ chọc phải lông anh, ăn cả cô.

“Chẳng lẽ bởi vì cự tuyệt uống một ly cà phê lại có tai hoạ ngập đầu hay sao? Trong mắt tôi Diệu tổng cũng không phải là người đàn ông keo kiệt như vậy.” Trong giọng nói của Mộ Hi mặc dù có chút ôn hòa, nhưng trên người lại tản ra một loại quật cường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK