• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35: Vì sao ảnh gia đình tất cả đều là phụ nữ

Lãnh Đông nhìn thấy Mộ Hi ngồi trong xe, không có ý định tạm biệt với em gái, vì vậy anh thò đầu ra ngoài cửa sổ.

“Mộ Đồng, cám ơn cơm trưa của cô, ăn thật ngon, về sau tôi sẽ lại đến, tạm biệt.”

“Được, hoan nghênh anh đến, xin anh hỗ trợ chiếu cố chị em, cám ơn.”

Mộ Đồng đi đến cửa sổ xe vừa nhìn Lãnh Đông nói, trong mắt tràn đầy cảm kích. Anh bị tình chị em sâu đậm này làm cho cảm động.

“Yên tâm, tôi sẽ, chúng ta phải đi, tạm biệt.”

Xe lái ra ngõ hẻm, Lãnh Đông lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng vốn có.

“Hôm nay cám ơn anh.”

Mộ Hi cẩn thận nói ra, cô biết rõ người đàn ông này liên tục duy trì nụ cười, là cố ý giả bộ. Kỳ thật vừa mới bắt đầu Lãnh Đông đích xác là giả bộ, nhưng là về sau anh mỉm cười phát ra từ nội tâm, chỉ là những thứ này không cần thiết để cho cô biết rõ.

“Tiện tay mà thôi, hơn nữa tôi cũng vậy không có lỗ vốn, ăn vô cùng no bụng, tay nghề của em gái cô thật là khá.”

“Kỳ thật em gái tôi từ nhỏ đã biết làm cơm , tôi và mẹ ở bên ngoài làm việc, trong nhà hết thảy đều là em ấy xử lý.”

Lãnh Đông thật tò mò vì cái gì các cô không đề cập tới ba mình, trong nhà cũng không có lộ ra ảnh chụp đàn ông, trên tường có một tấm ảnh gia đình, chỉ có ba người phụ nữ.

Cứ như vậy đưa Mộ Hi từ khu người nghèo đến nhà trọ thư ký xa hoa, phòng ốc như vậy cô chỉ gặp trong TV, có thể nói xanh vàng rực rỡ, công ty thật sự là nhiều tiền tiêu , cho thư ký một ngôi nhà tốt như vậy để sống, chao ôi! Cái này xài hết bao nhiêu tiền a?

Còn có chuyện Mộ Hi không biết, nhà trọ ở đây vì sao tốt như vậy? Bởi vì tổng giám đốc trong nơi này, kỳ thật bên trong căn bản không phải cái gì nhà trọ thư ký, mà là chỗ ở riêng của Nam Cung Diệu, anh sợ con nhím nhỏ không đến, vì vậy mới có thể nói là nhà trọ thư ký.

“Lãnh Đông, người có tiền chính là không giống nhau, phòng ở đây so với nhà chúng tôi chính là thiên đường, nhưng là, nếu như có thể lựa chọn, tôi tình nguyện ở trong ổ chó của mình, trong nội tâm kiên định.”

Lãnh Đông đối với Mộ Hi nhiều hơn một phần bội phục, con gái đều thích đồ tốt, nhưng cô, từ trong ánh mắt cô có thể thấy được, cô đối với mấy cái này căn bản không yêu thích, mặc dù ô khinh thường toàn bộ nơi này, nhưng cô là người phụ nữ đầu tiên tổng giám đốc mang về, mặc dù phụ nữ của tổng giám đốc rất nhiều, nhưng chưa bao giờ khiến anh mang phụ nữ về nhà.

“Lầu hai bên trái phòng ngủ thứ nhất là phòng của cô.”

Lãnh Đông cho rằng Mộ Hi biết rõ nơi này là của tổng giám đốc, cho nên anh cũng không có nói nhiều, giúp cô lấy hành lý ra, chính mình liền đi về, trước khi đi lại dặn dò một câu.

“Những thứ kia cô không nên lộn xộn, tổng giám đốc không cho phép người khác động vào trang trí ở đây.” Lãnh Đông rời khỏi.

Mộ Hi hết sức hoang mang, tổng giám đốc này cũng quá thích lo chuyện bao đồng đi! Nhà trọ của nhân viên cũng quản, thật là một con gà mẹ đàn ông.

Lãnh Đông đi rồi, Mộ Hi cầm lấy hành lý đi tới phòng mình, lấy quần áo từ trong hành lí ra, trong lòng cân nhắc, không biết thư ký khác trong công ty ở phòng ngủ kia, công ty có nhiều thư ký như vậy, khẳng định còn có ở nơi này, bằng không ở đây vì sao rộng rãi như vậy, hơn nữa còn dọn dẹp sạch sẽ, hơn nữa mỗi chỗ đều thiết kế hoa lệ rực rỡ.

Mộ Hi vừa thu dọn quần áo vừa cân nhắc, ngày mai là cuối tuần, buổi tối phải đi hát. Tiền lương ở tập đoàn Nam Cung hơn tiền lương ở phòng hát Cửu Châu, như vậy rất nhanh có thể cho em gái đi khám bệnh. Vừa nghĩ tới em gái, lập tức liền có động lực, làm việc cho giỏi, kiếm tiền nhiều hơn, để cho cuộc sống của mẹ và em gái sinh hoạt đầy đủ.

Ngày thứ hai, phòng hát Cửu Châu.

 

Chương 36: Diễn viên chính thần bí

Đại sảnh rộng rãi xa hoa, sân khấu trung tâm to lớn, ngập tràn ánh đèn rực rỡ, ánh sao sáng chói, trong sảnh không còn chỗ ngồi, hôm nay là cuối tuần, cũng là buổi tối ” Chim bồ câu trắng Phong Vũ” sẽ xuất hiện, tiếng hát của cô tuyệt vời êm tai, giống như tên của cô vậy, làm cho người nghe tiếng hát bồng bềnh, bay lượn.

Vốn đại sảnh đang ồn ào bỗng yên tĩnh, chỉ thấy một người mặc váy dài màu đỏ, bên trên có thêu hoa hồng, đính viên kim cương nhỏ vừa đúng làm đẹp, khoác ngoài một tầng lụa mỏng, ngang hông có chiếc đai lưng hồng phấn, bên trên khảm mười hai viên thạch anh, đẹp mắt không mất phong nhã.

“Mọi người buổi tối tốt lành, tôi là chim bồ câu trắng, cám ơn các vị khách quý đến ủng hộ tôi.” Mộ Hi nói xong nhẹ nhàng khom lưng, bày tỏ lòng cảm tạ.

Nhìn kỹ lại, mái tóc cô đen nhánh xõa trên vai, đơn giản lộ vẻ quyến rũ xinh đẹp, khóe miệng nhẹ nhàng cười một tiếng, trong nháy mắt hấp dẫn ngàn người đang xem, tiếc nuối duy nhất chính là không nhìn thấy thấy diện mạo, một chiếc mặt nạ bồ câu màu trắng thiết kế tinh diệu, che khuất tất cả gương mặt cô, cánh bồ câu giống như bay lượn, mặt nạ màu trắng phối hợp với mái tóc đen nhánh, đường cong miệng nhỏ của cô rõ ràng, đôi môi đỏ thắm, như hai mảnh màu hồng, đang mở ra cánh hoa, nói lên từ ngữ tuyệt diệu. Người này chính là ”Chim bồ câu trắng Phong Vũ”, là trụ cột của phòng hát Cửu Châu, được nhiều người chú ý.

Thực ra chim bồ câu trắng được hoan nghênh như vậy? Thứ nhất: Bởi vì cô hát hay, tiếng hát của cô như nước suối trong vắt đi qua trái tim, lay động lòng người. Thứ hai: cô trong lành không dính bụi trần, dáng vẻ thanh nhã, xinh đẹp như trên trời, quyến rũ. Thứ ba: Cô không giống ca sĩ khác, cô không có bị thế tục xã hội ô nhiễm, thuần khiết tự nhiên, xinh đẹp khỏe mạnh. Ở trên sân khấu, cô không có buộc lại mái tóc mình, mà xõa tự nhiên trên vai, cô không giống người thường, bởi vậy rất được hoan nghênh.

Người xem dưới sân khuấu nhìn thấy Mộ Hi ra sân, lập tức phát ra tiếng rít gào: “Chim bồ câu trắng, tôi yêu em chim bồ câu trắng, tôi yêu em chim bồ câu trắng…”

Tầng một phòng hát thích hợp cho người bình thường tiêu phí, tầng hai là xã hội thượng lưu tiêu phí, cho nên tiếng ồn ở lầu một tương đối lớn một chút, mà lầu hai so ra yên tĩnh hơn, mà ở đây nghe hát chỉ đàn ông là chính, phụ nữ thì chiếm số ít, hơn nữa nơi này là phòng hát lớn nhất thành phố, cho nên tiêu phí rất cao, bất kể đến nơi đây đều là người có tiền có thân phận.

Trong đại sảnh âm nhạc vang lên, phía dưới lập tức lặng ngắt như tờ.

Một loại âm thanh tràn đầy màu sắc vang lên, mỗi người đều ngừng thở, lẳng lặng thưởng thức âm thanh của tự nhiên.

“Từng chút từng chút cười, một giọt một giọt nước mắt.

Mỗi một lần đều cho là đã gửi gắm.

Chịu không nổi tổn thương nên mở lôi thoát.

,

Chúng ta mỗi người mỗi một việc, cái gọi là thừa nhận đều phải chia tay mới chịu thừa nhận.

Cái gọi là phụ lòng đều là phí thời gian lãng mạn, cho nên đừng hỏi còn thiếu thứ gì mà chúng ta không có kết quả… . . .” (cái bài hát này không biết dịch sao cho đúng T~T)

Người ở dưới đài đều bị tiếng hát của Mộ Hi đả động, từ trong tiếng ca nghe ra có một phần yêu thương, yên lặng theo tiếng hát bồng bềnh, tiếng hát của cô giống như một câu chuyện bi thương, có chút thê lương, khiến người nghe cảm giác đây là một câu chuyện của ca sĩ, nếu không thì sao cô lại hát có tình cảm. như vậy.

Lầu hai chủ yếu là vài ông chủ trong giới thương nghiệp, bọn họ thường ngày phải chịu áp lực công việc, cho nên hết sức thích tới nơi này nghe chim bồ câu trắng ca hát, tiếng hát của cô tuy có chút bi thương, nhưng có thể giảm bớt mệt nhọc, bởi vì tiếng hát của cô làm cho người ta cảm thấy hết sức chân thật, giống như xã hội này có rất nhiềuđiều không như ý, cô hát ra khiến trong lòng mọi người cảm thấy cô độc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK