"Lâm Hiên, anh hầu hạ em lâu như vậy, còn hiến thận cho em. Anh vì em trả giá nhiều như ậy, nhưng ngay cả thân thể em như thế nào cũng không bết. Chẳng lẽ, anh cam tâm sao?"
"Nếu anh là một thằng đàn ông, nhất định phải chà đạp người phụ nữ đó rồi!”
"Lâm Hiên, em biết anh thích Âu Dương Băng Tình, nhưng Âu Dương Băng Tình chỉ là gái gìa, nàng ta sao có thể so sánh với em!"
Rốt cục, lời nói của Thẩm Ngạo Tuyết đã thành công chọc giận Lâm Hiên.
Ba!
Lâm Hiên trực tiếp đánh một bạt tai vào trên gương mặt xinh đẹp của Thẩm Ngạo Tuyết.
Toàn trường nhìn thấy một màn này lập tức an tĩnh lại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không phải Lâm Hiên nên hôn Thẩm Ngạo Tuyết sao?
Sao lại thành tát Thẩm Ngạo Tuyết một cáirooiff?
Cái tát này của Lâm Hiên cũng không nhẹ, trực tiếp khiến cho khóe miệng của Thẩm Ngạo Tuyết chảy máu.
Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lại nở nụ cười, nói: "Đúng, Lâm Hiên, đúng là như vậy, phát tiết ra, trong lòng anh sẽ không còn thống khổ nữa!"
Ba!
Ba!
Ba!
Lâm Hiên tát Thẩm Ngạo Tuyết mấy cái liên tục.
Kỳ thật, lần này hắn cũng không muốn đánh Thẩm Ngạo Tuyết. Mặc dù cảm giác đó rất sảng khoái. Nhưng hắn ta không phải là một kẻ biến thái.
Tuy nhiên Thẩm Ngạo Tuyết này tự mình muốn ăn đòn.
Vậy Lâm Hiên còn khách khí làm gì?
Chưa kể.
Sau khi đánh Thẩm Ngạo Tuyết vài bạt tai, Lâm Hiên cũng giảm bớt không ít tắc nghẽn trong lòng.
Mà vẻ mặt của quần chúng vây xem đơ cả ra.
Không phải đang nói chuyện thân mật sao? Sao lại biến thành tán bốp bốp rồi?
"Cầm thú, dám đánh nữ thần của ta!"
"Tuy nhiên, bộ dáng này… thật sảng khoái, cũng muốn đi lên đánh hai cái quá!"
"..."
Ba!
Một bạt tai cuối cùng, Lâm Hiên trực tiếp đánh Thẩm Ngạo Tuyết ngã xuống đất.
Vương Thông nhìn thấy một màn này ánh mắt nhất thời sáng lên.
Vốn tưởng rằng sau khi Thẩm Ngạo Tuyết cự tuyệt hắn, hắn sẽ hoàn toàn không còn hy vọng.