Mục lục
Chí tôn thiên hạ - Lâm Hiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Anh, thật xin lỗi. Trước kia là anh có lỗi với em và mẹ nuôi. Sau này anh sẽ chăm sóc em và mẹ nuôi thật tốt!” Lâm Hiên trầm giọng nói.

Nghe câu này của Lâm Hiên, Tô Anh rốt cuộc cũng nhịn không được nữa mà bật khóc.

Cô vừa lau nước mắt vừa nói: "Lâm Hiên, anh vì một người phụ nữ, ngay cả mẹ mình cũng không cần sao?”

"Anh không phải không cần mẹ nuôi, chỉ là mẹ nuôi nói nếu anh dám hiến thận cho Thẩm Ngạo Tuyết, liền đoạn tuyệt quan hệ với anh. Anh không có mặt mũi trở về…” Lâm Hiên cắn răng nói.

"Không có mặt mũi trở về? Vậy mẹ tôi đi Thẩm gia tìm anh, vì sao anh không gặp?" Tô Anh vẻ mặt bi thương nói.

"Cái gì? Mẹ nuôi từng đến Thẩm gia tìm anh?" Lâm Hiên ngẩn ra.

"Không gặp thì cũng thôi đi. Sao anh lại dám kêu vệ sĩ ném mẹ tôi ra ngoài? Anh có biết không? Hôm đó mẹ tôi về, khóc lóc thảm thiết nói với mọi người rằng con trai bà đã chết…”

"Nhưng, dù vậy, mẹ tôi cũng không thật từ mặt anh. Bà ấy tìm mọi cách để gặp được anh, thậm chí còn giả làm bảo mẫu của nhà họ Thẩm, chỉ để nhìn anh từ xa!"

"Mẹ tôi biết anh ở Thẩm gia không có địa vị, cũng không dám cùng anh gặp mặt. Cho nên bà chỉ có thể âm thầm nấu món gà hầm nấm mà anh yêu thích…”

Lâm Hiên hoàn toàn ngây dại.

Anh còn nhớ lần đó, có một bảo mẫu ở Thẩm gia làm gà hầm nấm, hương vị kia giống hệt mẹ nuôi làm.

Anh đã rất muốn gặp người bảo mẫu đó. Nhưng sau khi bảo mẫu nấu xong bữa đó, liền nghỉ việc.

Thì ra, là mẹ nuôi vụng trộm đến thăm anh.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là lỗi của anh!” Nước mắt rốt cục từ trong mắt Lâm Hiên rơi xuống.

Cho dù ba năm trước, anh bị Hồng Đào đào thận, bị Thẩm Ngạo Tuyết đẩy xuống vực sâu, bị sư phụ Sát Đế huấn luyện một cách tàn nhẫn, Lâm Hiên cũng không rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng bây giờ, anh rốt cuộc không kìm được, rơi giọt nước mắt đầu tiên sau năm năm.

"Sau đó, Thẩm Ngạo Tuyết nói anh ngã xuống vách núi chết. Mẹ tôi không tin, liền đến Thẩm gia đòi giải thích, kết quả bị vệ sĩ Thẩm gia đánh gãy một cánh tay..."

Tô Anh, đã khóc không thành tiếng.

“Anh cũng biết, mẹ tôi làm thủ công, mất một cánh tay, bà không thể làm đồ thủ công được nữa. Công ty sa thải, bà cũng chỉ có thể nhận một ít công việc riêng để kiếm tiền."

“Nhiều lúc tôi muốn nghỉ học đi làm, để mẹ không phải vất vả như vậy nữa. Nhưng mẹ không cho phép. Vì thế tôi chỉ có thể vụng trộm đi làm ở quán bar. Tôi nói dối mẹ là nhận được học bổng. Mẹ khen tôi, nói con gái bà cuối cùng cũng có triển vọng, những cực khổ của bà không phải là vô ích. Những lúc đó anh biết tim tôi đau đến thế nào không?”

Lâm Hiên càng thêm đau đớn và tự trách. Tô Anh từ nhỏ đã là một đứa bé ngoan ngoãn, làm sao lại có thể biến thành bộ dáng như vừa rồi chứ?

Đều là tại anh!

Nếu năm đó anh không hiến thận cho Thẩm Ngạo Tuyết. Những điều này sẽ không xảy ra.

Tay mẹ nuôi sẽ không bị gãy, ba người họ vẫn sẽ sống hạnh phúc bên nhau.

Tất cả đều lả lỗi của anh! Xin lỗi mẹ nuôi. Xin lỗi Tô Anh.

Cũng khó trách Tô Anh đã không còn gọi hắn là anh trai được nữa.

"Lâm Hiên, mẹ tôi đã quen với cuộc sống không có anh, anh còn trở về làm gì? Lại muốn làm tổn thương mẹ tôi nữa hay sao?” Tô Anh lớn tiếng chất vấn.

"Tiểu Anh, lần này, anh sẽ không để cho mẹ nuôi thất vọng, cũng sẽ không làm cho em thất vọng..." Lâm Hiên trầm giọng nói.

Nghe Lâm Hiên nói xong, Tô Anh khóc càng thương tâm.

“Thật ra nhìn thấy anh còn sống tôi cũng rất vui vẻ. Nhưng anh trở về thật sự không đúng lúc. Tôi khiến Anh Long bị thương, hắn sẽ không bỏ qua cho tôi…”

"Nói cho anh biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lâm Hiên lấy tay nhẹ nhàng lướt đi nước mắt trên mặt Tô Anh, ôn nhu hỏi.

“Tôi làm việc ở quán bar, nhưng không phải dạng tiếp khách. Mấy ngày trước lại bị Anh Long nhìn trúng, nhất định muốn tôi đi cùng. Tôi không muốn đi, hắn ta liền để cho thủ hạ của hắn mạnh mẽ bắt tôi đi.”

“Tôi canh lúchắn không để ý đã dùng giày cao gót đá vào người hắn, không ngờ lại đá trúng… Nghe nói hắn ta đã thành vô dụng rồi.”

“Hiện tại không chỉ có Anh Long, quán bar bên kia cũng đang kiếm tôi, tôi không biết nên làm cái gì bây giờ nữa. Tôi không sợ bọn chúng làm gì tôi, nhưng tôi sợ bọn chúng sẽ làm tổn thương mẹ tôi.”

Biết được toàn bộ câu chuyện, Lâm Hiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Đúng lúc này, điện thoại của Tô Anh vang lên.

Cô nhìn vào tên người gọi và không dám trả lời.

"Không sao đâu, nhận đi, có anh ở đây." Lâm Hiên ra hiệu Tô Anh không cần lo lắng.

Lúc này Tô Anh mới nhận điện thoại.

“Tô Anh, cô thật lợi hại nha. Lại dám đem anh Long phế đi, cô có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Hiện tại, mẹ kiếp, lập tức cút đến Hồng Lãng cho tôi, nếu không, tôi giết cả nhà cô!”

Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói nóng nảy truyền đến từ trong ống nghe.

Đó là người quản lý của Hồng Lãng - Tằng Kiến.

Nếu anh Long ở chỗ của hắn xảy ra chuyện gì, hắn tự nhiên không thoát khỏi liên quan.

Anh Long đã nói rồi, nếu trong vòng ba ngày, không đưa Tô Anh đến trước mặt hắn, hắn sẽ cho Hồng Lãng đóng cửa.

Nhưng Tằng Kiến gọi cho Tô Anh mấy chục cuộc điện thoại, Tô Anh cũng không nghe máy.

Tô Anh nhìn về phía Lâm Hiên, không biết phải làm sao.

"Nói cho hắn biết, em lập tức đến." Lâm Hiên nhỏ giọng nói.

Tô Anh có chút lo lắng, hiện tại đi Hồng Lãng, chẳng phải là chui vào miệng cọp sao?

"Yên tâm đi, Tiểu Anh. Hiện tại anh rất lợi hại đó!”

Tô Anh nhớ lại vừa rồi Lâm Hiên dễ dàng hạ gục mấy tên côn đồ kia, rốt cục cũng có chút tin tưởng, cắn răng nói: "Tôi lập tức tới ngay.”

Cô thật sự cũng không muốn dẫn Lâm Hiên đi mạo hiểm.

Nhưng đối phương đã biết địa chỉ nhà cô, cô muốn trước khi Diệp Ỷ biết chuyện này, đem chuyện này giải quyết xong.

“Được rồi. Anh Long cũng là người nói đạo lý, sẽ không ăn tươi nuốt sống cô đâu.”

Nghe Tô Anh nói sẽ đến, giọng của Tằng Kiến thoáng cái liền dịu xuống.

Hắn cũng rất sợ nha. Nếu Tô Anh trốn đi, như vậy, anh Long nhất định sẽ tìm hắn tính sổ.

Cúp điện thoại, Tằng Kiến cảm thấy có chút không thích hợp, theo lý thuyết, Tô Anh hẳn là không có gan tới đây mới đúng.

Suy nghĩ một chút, hắn nói với thuộc hạ: "Gọi tất cả các anh em lại đây đi!"

Nửa tiếng sau, Lâm Hiên cùng Tô Anh tới cửa Hồng Lãng.

"Lâm Hiên, hay là chúng ta đừng đi vào?" Tô Anh có chút sợ hãi.

Cô đã nhiều lần chứng kiến kết cục của những cô gái không vâng lời tại đây rồi.

"Vào đi, không phải em không muốn để cho mẹ nuôi biết chuyện này sao." Lâm Hiên vỗ vỗ vai Tô Anh.

Vừa bước vào quán bar, liền đụng phải một người phụ nữ trang điểm đậm.

Cô nhìn thấy Tô Anh, trong ánh mắt hiện lên một tia địch ý, cười lạnh nói: "Tô Anh, cô còn dám tới nơi này, muốn chết sao?”

“Liễu Khiết, tôi có muốn tìm chết hay không, có quan hệ gì với cô?” Tô Anh cắn răng nói.

Liễu Khiết cũng là hoạt náo viên của quán bar, vốn là người đứng đầu của nhóm. Nhưng khi Tô Anh tới, liền cướp đi vị trí thứ nhất này của cô ta.

Nó khiến cho cô ta mất rất nhiều thứ, vì vậy liền đối với Tô Anh khó chịu.

Nhất là quản lý Hồng Lãng - Tằng Kiến lúc đầu vốn là rất cưng chiều cô cũng trở nên lãnh đạm, thay vào đó lại nhiệt tình với Tô Anh.

Điều này càng khiến Liễu Khiết khó chịu hơn.

Biết được Tô Anh đắc tội với anh Long, Liễu Khiết tự nhiên là người vui vẻ nhất.

"Tô Anh, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, anh Kiến đem tất cả mọi người tập trung lại rồi, nếu cô không sợ chết, vậy cứ đi vào đi!"
Chương 42 Tất cả đều có anh lo

Nghe Liễu Khiết nói Tằng Kiến gọi mọi người tập trung lại, thân thể mềm mại của Tô Anh khẽ run lên.

Lâm Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Anh, nói:

"Vào thôi, Tiểu Anh, tất cả đều có anh lo.”

Bị tay Lâm Hiên nắm lấy, Tô Anh theo bản năng có chút phản kháng.

Cũng không phải là phản cảm Lâm Hiên nắm tay cô, mà là cô đến bây giờ, còn không có hoàn toàn tha thứ cho Lâm Hiên.

Nhưng, cũng chỉ là hơi phản kháng một chút. Sau đó cũng để cho Lâm Hiên nắm chặt.

Hai người cùng nhau đi vào trong Hồng Lãng.

Thấy cảnh này, khóe miệng Liễu Khiết khẽ cong lên.

Sau ngày hôm nay, Liễu Khiết cô sẽ lấy lại vị trí đứng đầu tại Hồng Lãng.

Về phần Tô Anh, có thể sống sót rời khỏi Hồng Lãng hay không đều khó nói.

Nghe nói cú đá kia của Tô Anh đủ tàn nhẫn, trực tiếp làm cho anh Long đánh mất một quả trứng.

Chỉ cần anh Long không phải kẻ ngốc, sẽ không dễ dàng buông tha Tô Anh.



Vốn dĩ, Tô Anh còn rất sợ hãi.

Nhưng không biết vì sao, nhiệt độ từ trên tay Lâm Hiên truyền đến khiến cô cảm thấy cảm thấy an tâm.

Giống như khi cô còn bé, bất kể cô phạm sai lầm gì, Lâm Hiên sẽ luôn đứng ở phía trước cô, sau đó nói một câu, đừng sợ, có anh ở đây.

Câu nói ‘tất cả đều có anh lo’ khiến Tô Anh như trở lại thời kỳ ngây thơ và trong sáng kia, chỉ cần tin tưởng Lâm Hiên vô điều kiện.

Bây giờ vẫn chưa đến giờ làm việc, vì vậy bên trong Hồng Lãng không có khách hàng.

Thế nhưng, trông đại sảnh lại đông nghịt người.

Liễu Khiết không có lừa gạt Tô Anh, Tằng Kiến đích xác là đem mọi người gọi hết tới.

Trận chiến này, hiển nhiên không phải vì Tô Anh mà chuẩn bị.

Dù sao Tô Anh cũng chỉ là một sinh viên đại học làm việc bán thời gian ngoài trường, không xứng phải bày trận này.

Tằng Kiến gọi tất cả mọi người tới đây là vì đối phó với anh Long.

Đúng vậy, hắn muốn giúp Tô Anh.

Tất nhiên là có điều kiện.

Dù sao, không phải ai cũng có dũng khí dám khiêu chiến uy nghiêm của anh Long.

Vốn dĩ Tằng Kiến vẫn giữ nụ cười trên môi.

Nhưng sau khi nhìn thấy Tô Anh được một người đàn ông dẫn vào, nụ cười trên mặt anh ta lập tức đông cứng lại.

"Tiểu tử, mày là thằng nào? Ai cho mày nắm tay Tiểu Anh?” Tằng Kiến ngậm điếu thuốc trong miệng chửi rủa.

“Tôi là anh trai của cô ấy.” Lâm Hiên trả lời.

Sau khi nghe câu trả lời của Lâm Hiên, khuôn mặt của Tằng Kiến tươi cười trở lại.

“Thì ra là chú… à, anh trai của Tiểu Anh, mời ngồi.”

Tằng Kiến thiếu chút nữa đã đem suy nghĩ chân thật trong lòng mình nói ra.

Tằng Kiến đối với Tô Anh là yêu thích. Muốn Tô Anh làm bạn gái của hắn.

Tuy rằng hắn là quản lý quán bar, gặp qua phụ nữ không phải nhiều, mà là rất rất nhiều.

Hơn nữa, dung mạo mỗi người đều không kém, dáng người cũng rất nóng bỏng.

Ví dụ như người tên Liễu Khiết, gợi cảm nóng bỏng, đặc biệt là ‘chơi’ rất giỏi.

Mỗi lần đều có thể làm cho hắn cảm giác được làm đàn ông là cực kỳ sướng.

Nhưng, Tằng Kiến luôn cảm thấy giữa anh và Liễu Khiết luôn thiếu một cái gì đó.

Hai người có thể ngủ cùng nhau, nhưng để Liễu Khiết làm bạn gái, Tằng Kiến lại không quá nguyện ý.

Kể từ sau khi Tô Anh tới, Tằng Kiến rốt cục cũng hiểu được, trên người Liễu Khiết kém cái gì.

Liễu Khiết tuy rằng cũng xinh đẹp, nhưng chỉ cần có tiền là sẽ ngoan ngoãn mở chân ra, để cho hắn tận tình thăm dò.

Đương nhiên, những người khác cũng vậy...

Mà Tô Anh, là vô giá.

Đối với một người phụ nữ vô giá, người đàn ông sẵn sàng trả tất cả mọi thứ cho cô ấy.

Ví dụ như lần này, Tằng Kiến biết rõ, đối nghịch với anh Long không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Nhưng vì Tô Anh, hắn vẫn quyết định liều mạng.

“Anh Long rốt cuộc thế nào rồi?”

Sau khi hai người ngồi xuống chiếc ghế mà Tằng Kiến nhờ người mang tới, Tô Anh không nhịn được hỏi.

Dù sao, cô tuy rằng đại khái biết anh Long bị thương ở chỗ nào, nhưng vẫn có chút không tin, cô tùy tiện đạp một cước, là có thể phế ‘trứng’ của anh Long.

“Haizz, Tiểu Anh, một cước kia của cô chọn vị trí thật tốt. Đặc biệt đêm đó cô đi giày cao gót mười cm, không khác gì cây đinh, anh Long bị phế ngay tại chỗ.” Tằng Kiến thở dài nói.

Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe Tằng Kiến nói xong, Tô Anh vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng.

“Anh Long cho cô hai lựa chọn, một là bị hắn ném xuống xong, hai là gả cho hắn làm vợ, dùng cả đời bù đắp lỗi lầm của cô."

Tô Anh cúi đầu.

Rõ ràng, cả hai lựa chọn, cô đều không muốn chọn.

"Tôi cho cô lựa chọn thứ ba." Tằng Kiến đột nhiên mở miệng nói.

Ánh mắt Tô Anh sáng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Tằng Kiến.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Anh, trái tim của Tằng Kiến càng thêm nóng hơn.

Hắn thề, chỉ cần Tô Anh nguyện ý làm bạn gái của hắn, như vậy, cho dù anh Long có lợi hại hơn nữa, hắn cũng phải đấu một trận.

"Hãy làm bạn gái của tôi!" Tằng Kiến mở miệng nói.

"Tiểu Anh, cô cũng biết, thế lực của anh Long ở Giang Đô rất lớn, muốn đối kháng với anh Long, tôi nhất định phải xuất ra toàn bộ lá bài tẩy của mình.”

“Nếu cô chỉ là một nhân viên của quán bar, tôi không cần thiết phải làm như vậy. Nhưng nếu cô là bạn gái của tôi thì lại khác.”

Lâm Hiên đánh giá Tằng Kiến, thì ra trong lòng đối phương đánh chủ ý này.

Lập tức nói: "Không cần anh giúp đỡ, anh Long kia tôi sẽ tự mình giải quyết."

“Ha ha, anh trai, anh chắc là không biết bối cảnh của anh Long rồi. Ở Giang Đô này, dám nói người có thể giải quyết anh Long, không quá hai mươi người." Tằng Kiến cười nói.

Đương nhiên, lời này của hắn có hơi khoa trương. Nhưng cũng không tính là quá khoa trương.

Anh Long không đáng sợ, chủ yếu là thế lực sau lưng hắn đáng sợ.

Một khi bị thế lực kia nhắm đến. Cho dù là gia tộc trị giá trăm tỷ, cũng phải đau đầu.

Nếu như không phải bởi vì quá thích Tô Anh, Tằng Kiến thật sự không muốn dính vào vũng nước đục này.

Hiển nhiên, Tô Anh không có khả năng đáp ứng điều kiện của Tằng Kiến.

Nhưng nếu không đáp ứng, có thể làm gì đây?

"Tiểu Anh, cô ngẫm lại xem, nếu cô không làm bạn gái của tôi, cô phải gả cho anh Long. Tôi so với một người tàn phế thì tốt hơn không?" Tằng Kiến khuyên nhủ.

“Mẹ kiếp, ai dám nói ông đây là tàn phế?”

Tằng Kiến vừa dứt lời, một tiếng quát lớn vang lên.

Là người của anh Long đến!

Không chỉ có anh Long, mà còn mang theo mấy trăm người!

Khi nhìn thấy anh Long dẫn người xông vào, Tằng Kiến không thể không nuốt nước bọt.

Không ngờ đối phương lại đến nhanh như vậy.

Hơn nữa, bên ngoài có không ít người của hắn canh giữ. Anh Long làm sao vào được tận đây?

Tất nhiên là đánh vào rồi!

Anh Long không ngốc, thấy Tằng Kiến triệu tập nhiều người như vậy, đại khái đoán được Tằng Kiến muốn giúp Tô Anh.

Ánh mắt hắn như điện, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tằng Kiến, nói:

"Tằng Kiến, chỉ bằng ngươi cũng muốn ra mặt thay cho Tô Anh sao?”

“Anh Long, tôi sẽ bồi thường tổn thất của anh, nhưng Tô Anh, hôm nay anh không thể mang đi." Tằng Kiến cắn răng nói.

Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa từ bỏ hy vọng.

"Ha ha, bồi thường tổn thất cho ta? Mất ‘trứng’ ngươi bồi thường thế nào? Hay là ta cũng phế một ‘trứng’ của ngươi nhé?” Anh Long chửi bới:

“Đừng nói là tiểu tử Tằng Kiến ngươi, hôm nay cho dù là Thiên Vương Lão Tử cũng ngăn không được ta mang Tô Anh đi!"

Lúc anh Long nói chuyện, dùng ánh mắt khinh thường quét qua toàn trường.

Tuy nhiên, mắt hắn chợt liếc thấy một bóng người. Sau đó, thân thể đột nhiên như bị sét đánh!

Người… người kia là Lâm Hiên?

Sát tinh này, sao lại có mặt ở đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK