"Giết ông? Vậy cũng quá tiện nghi cho ông rồi.”
“Tôi muốn ông cùng Thẩm Ngạo Tuyết trải nghiệm một chút cuộc sống của Hinh tỷ trong ba năm qua!” Lâm Hiên đem Thẩm Vạn Quốc ném xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, Từ Thiên Thành vội vàng mang theo người của mình chạy trốn.
Hiện tại hắn rõ ràng không thể đối phó được với Lâm Hiên.
Vẫn là chờ anh của hắn trở về rồi xử lý Lâm Hiên cũng không muộn!
Lâm Hiên cũng không có ngăn cản hắn.
Từ Thiên Thành tốt hơn đừng chọc giận hắn, nếu không, hắn cũng không ngại giết Từ Thiên Thành.
Về phần Thẩm gia, nhất định sẽ cầu cứu thế lực đứng sau, sớm muộn gì cũng sẽ biết được ai đã lấy đi quả thận thứ hai của anh!
Bất kể là ai, đều phải trả giá đắt!
Lâm Hiên cất bước, đang muốn rời đi thì lại nghe thấy có người gọi tên mình.
"Lâm Hiên?"
Lâm Hiên quay đầu lại, nhìn thấy một thân ảnh gầy như cây gậy trúc, đang nhìn mình.
"Chúng ta quen biết?"
Lâm Hiên tuy rằng cảm thấy người trước mắt dường như có chút quen thuộc, nhưng lại không nhận ra đối phương là ai.
"Lâm Hiên, thật là cậu, cậu còn sống? Là ta, mập mạp đây!"
Người gầy kia thấy được mặt Lâm Hiên, kích động chạy tới.
Không biết có phải bởi vì hắn chạy quá nhanh hay không, mà vừa chạy tới trước mặt Lâm Hiên, liền kịch liệt ho khan.
"Cậu là… mập mạp?"
Lâm Hiên từ trên xuống dưới nhìn đối phương vài lần, rốt cục cũng nhận ra.
Đây là người bạn thân của anh khi còn làm ở tập đoàn Ngạo Tuyết, là Lý Thiết Trụ.
Hai người sống trong cùng một ký túc xá, cùng nhau đi làm, cùng nhau đi ăn ở căng tin, cùng nhau xem phim, cùng nhau biểu diễn các nghề thủ công truyền thống, và cùng nhau thầm mến Thẩm Ngạo Tuyết...
Hai người tốt đến nỗi có thể mặc chung một chiếc quần.
Chỉ là, về sau Lâm Hiên vào Thẩm gia ở, hai người ít gặp nhau hơn.
Lâm Hiên nghi ngờ nhìn Lý Thiết Trụ.
Lý Thiết Trụ của trước kia, thân thể cường tráng giống trâu bò, cao 1,85 mét, nặng hơn 100 kg, sức khỏe rất tốt.
Nhưng bây giờ, lại gầy như que củi, như thể chỉ cần một cơn gió là có thể thổi đổ.
Hơn nữa, vừa mới chạy chưa tới mười mét, hắn liền thở dốc, một chân có chút khập khiễng.
"Vừa rồi tôi nghe được có người gọi Lâm Hiên, nên mới ra nhìn một chút. Không nghĩ tới đúng thật là cậu nha. Cậu tốt như vậy, tôi biết ngay cậu sẽ không chết… khụ khụ!”
Nhìn thấy Lâm Hiên, Lý Thiết Trụ rất hưng phấn, nhưng nói không được mấy lời thì lại bắt đầu ho kịch liệt.
không nói lời nào, lại ho khan kịch liệt.
Lâm Hiên vỗ nhẹ vào lưng Lý Thiết Trụ, cơn ho của hắn ta cuối cùng cũng dừng lại.
“Sao cậu lại biến thành như này?” Lâm Hiên vẻ mặt nghi hoặc hỏi.