Mục lục
Chí tôn thiên hạ - Lâm Hiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị Hồng Diệp, đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Thiết Trụ đang ăn xúc xích nhìn thấy sắc mặt Hồng Diệp xanh mét liền mở miệng hỏi.

“Ninh Hinh bị bắt rồi!” Hồng Diệp trầm giọng nói.

"Cái gì? Vậy tôi lập tức thông báo cho Lâm Hiên." Lý Thiết Trụ sợ tới mức rơi xúc xích xuống đất, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Hiên.

Anh biết Ninh Hinh cực kỳ quan trọng đối với Lâm Hiên.

“Chết tiệt. Lâm Hiên không bắt máy. Để tôi thử liên lạc bằng phương thức khác xem sao.”

Lý Thiết Trụ vội vàng mở WeChat ra.

Vừa rồi, vốn là Lâm Hiên ở cùng bọn họ.

Nhưng còn chưa đi được bao xa, Lâm Hiên đã bị lớp trưởng Khương Phán gọi lại, nói muốn ký hiệp ước chuyển nhượng cổ phần cho hắn.

Điện thoại của những bạn nữ khác Lý Thiết Trụ đều có thêm vào. Nhưng duy nhất là không có thêm số của Khương Phán.

Cho nên hiện tại chỉ có thể tìm các bạn nữ khác hỏi xem, có liên lạc của Khương Phán hay không.

“Thiết Trụ, nhanh như vậy đã nhớ người ta rồi sao?” Giọng nói của Nguyễn Mị vang lên.

"Nhớ cái đầu của cậu, cậu có liên lạc với lớp trưởng không? Cho tôi đi.” Lý Thiết Trụ mở miệng nói.

"Khương Phán? Tôi cũng không có nha.”

Nữ bạn học hung hăng nói, nàng đương nhiên có, chỉ là không muốn đưa cho Lý Thiết Trụ mà thôi.

"Thiết Trụ, cậu tìm Khương Phán làm gì, tôi không xinh đẹp sao?" Giọng nói của nữ sinh lại càng khiến người ta tê dại.

Nghe đối phương không có, Lý Thiết Trụ trực tiếp cúp máy, sau đó lại gọi cho một nữ sinh khác.

Nhưng kết quả thu được đều giống nhau, đều nói không có phương thức liên lạc của Khương Phán.

Rõ ràng không phải họ không có mà là họ không muốn cho.

Điều này càng khiến Lý Thiết Trụ lo lắng hơn nữa.

May mắn là Hồng Diệp có cách tra được số điện thoại của Khương Phán thông qua thông tin công ty của cô.

Nhưng điện thoại của Khương Phán cũng tắt máy!

"Hai người này sao lại đều tắt máy vậy trời?" Lý Thiết Trụ giống như kiến bò trên chảo nóng.

“Không sao, tôi sẽ cho người đến công ty Khương Phán tìm. Hiện tại tôi đi Từ gia trước, nếu cậu sợ thì đừng đi theo." Hồng Diệp trầm giọng nói.

"Tôi sợ cái đé*o.”



"Không phải nói ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần sao?" Lâm Hiên nghi hoặc nhìn về phía Khương Phán.

Khương Phán rõ ràng nói là đi ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, nhưng lại đưa Lâm Hiên đến trường học.

"Thỏa thuận cổ phần ở công ty, lát nữa thư ký sẽ đưa tới cho tôi, cậu cùng tôi đi dạo trong trường được không?"

Khương Phán đứng ở cổng trường, hai tay chắp sau lưng, nghiêng đầu nhìn Lâm Hiên.

Gương mặt xinh đẹp dưới ánh mặt trời chiếu rọi, vô cùng đẹp mắt.

Giày cao gót đã được cởi ra, thay thế bằng một đôi giày nhỏ màu trắng, tóc buộc thành đuôi ngựa.

Cảnh tượng này khiến Lâm Hiên trong phút chốc cảm thấy mình như trở lại mười bảy, mười tám tuổi.

Khi đó, mọi người đều rất đơn giản. Không giống như bây giờ, tất cả đều vì lợi ích riêng.

Có đôi khi, vì lợi ích, thậm chí ngay cả người nằm bên gối cũng có thể xuống tay.

Mà khi đó, nắm tay một cái, tưởng chừng như cả đời.

Khương Phán vẫn rất đẹp, trường học cũng vẫn là trường học đó, chỉ là sửa lại một chút, không có nhiều thay đổi.

Tuy nhiên, tuổi trẻ… đã mãi mãi đi xa.

Lâm Hiên gật gật đầu, đi theo Khương Phán, cùng nhau đi về phía trường học.

Nhưng cả hai bị bảo vệ chặn lại.

“Chú, chúng cháu đều là học sinh của trường, muốn đi thăm trường.” Lâm Hiên nói với bảo vệ.

"Học sinh? Lấy thẻ học sinh ra cho tôi xem?" Chú bảo vệ híp mắt nói.

"Chúng tôi là cựu học sinh.”

“Không có thẻ học sinh không được vào!” Bác bảo vệ kiên quyết.

“Vậy… Chú đi nói với lãnh đạo nhà trường là chúng tôi muốn quyên góp cho trường cũ một triệu.” Lâm Hiên suy nghĩ một chút nói.

Nghĩ thầm, quyên góp tiền thì có thể vào được rồi chứ?

"Cho dù cậu quyên góp 10 triệu, cũng không liên quan gì đến tôi, vẫn là câu nói đó, muốn vào trường cần có thẻ học sinh hoặc thẻ giáo viên!"

Người bảo vệ nói xong nhắm hai mắt lại, không để ý tới hai người.

"Không sao, tôi có biện pháp."

Khương Phán kéo Lâm Hiên đến dưới một bức tường, sau đó quay đầu lại nói với Lâm Hiên:

"Lâm Hiên, chúng ta trèo tường vào đi! "

“Cái này… không tốt lắm." Lâm Hiên nuốt nước miếng nói.

"Hiện tại biết không tốt rồi? Lúc đi học cậu và Lý Thiết Trụ trèo tường trốn học, tôi nói thế nào, các cậu đều không nghe!" Khương Phán cười nói.

"Khi đó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện." Lâm Hiên xấu hổ gãi gãi đầu.

"Lâm Hiên, lại đây." Khương Phán vỗ vỗ lên tường.

"Làm gì?"

“Đương nhiên là cậu đưa tôi lên, tôi là con gái, làm sao có thể trèo qua bức tường cao như vậy chứ?”

Từ khi còn là học sinh, cô đã là một cô gái ngoan, có phẩm chất và học tập xuất sắc, chưa bao giờ làm điều gì xấu.

Nhưng khi vào xã hội cô mới biết được, thế giới này, cũng không đơn thuần như cô nghĩ.

Ví dụ như đối tác kia, rõ ràng là người mà cô rất tin tưởng, cuối cùng lại phản bội cô ấy.

"Lớp trưởng, cậu thật sự muốn trèo tường à?" Nhìn bộ dáng Khương Phán nóng lòng muốn thử, Lâm Hiên có chút ngây người.

“Ừ, Lâm Hiên mau tới đây đỡ tôi!”

Lâm Hiên đành chủ động ngồi xổm xuống, để Khương Phán giẫm lên bả vai mình.

“Cao một chút, cao hơn một chút, được rồi, tôi lên được rồi.”

“Lâm Hiên, cậu cũng lên đây đi.”

"Được."

Lâm Hiên vừa mới trèo qua tường, liền nhìn thấy chú bảo vệ cầm gậy cao su hướng hai người chạy tới.

"Các ngươi làm gì vậy?"

"Không được rồi, bảo vệ tới rồi, chạy đi!”

Khương Phán nắm lấy tay Lâm Hiên, hai người điên cuồng chạy.

Khung cảnh quen thuộc hiện ra trong tầm mắt, đầy kỉ niệm.

Hai người chạy mệt, trốn dưới gốc cây.

Thể lực Khương Phán tương đối kém, thở hổn hển nặng nề, trên mặt còn hiện lên mồ hôi dày đặc.

Nhưng lại tràn đầy vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên cô làm điều gì đó được coi xấu xa từ nhỏ đến lớn.

Không nghĩ tới, còn rất kích thích.

"Lâm Hiên, cậu còn nhớ không, khi đó mỗi ngày tan học, cậu và Lý Thiết Trụ đều sẽ tới tiễn tôi, còn nói hai người sẽ là kỵ sỹ của tôi, ai dám đánh chủ ý với tôi, sẽ đánh người ta."

"Tôi tưởng là nói giỡn, không nghĩ tới là đánh thật. Còn bị trường học ghi sổ. Thế nhưng sau lần đó, thật đúng là không còn người dám viết thư tình cho tôi, làm tôi được thanh tĩnh không ít.”

"Tình cảm của cậu và Lý Thiết Trụ thật tốt. Nhưng mà Lâm Hiên, cậu nói thử xem, nếu lúc ấy tôi thật sự đáp ứng làm bạn gái của một trong hai. Hai anh em các cậu, có thể trở mặt thành thù hay không?"

"A, cái này... Lúc ấy hai chúng tôi đều là theo đuổi chơi thôi. Không có nghĩ đến thật sự thành công thì sẽ như thế nào.” Lâm Hiên gãi gãi đầu.

“Thì ra lúc đó hai người theo đuổi tôi không phải vì thích tôi, mà chỉ là chơi đùa?” Khương Phán ra vẻ tức giận nói.

"Thích, đương nhiên thích, khi đó hầu như tất cả nam sinh đều thích cậu mà." Lâm Hiên nói.

"Còn bây giờ thì sao?" Khương Phán nghiêng đầu lại, dùng đôi mắt to xinh đẹp, nhìn Lâm Hiên.



--------------------------------
Tác giả:Ninh Hinh sắp chết rồi kìa hai má!!!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Chương 35 Hồng Diệp đến

Lúc này, khoảng cách giữa hai người không đến mười cm, Lâm Hiên có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Khương Phán một cách rõ ràng.

Mùi không nồng lắm, nhẹ như mùi hoa nhài.

Mỗi người đàn ông trong thời đi học, trong trái tim đều sẽ chứa một bông hoa không có được.

Lâm Hiên cũng vậy.

Huống chi, Khương Phán không chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là hoa khôi của trường.

"Lâm Hiên, cậu biết không? Khi đó, tôi tuy rằng nói chán ghét các cậu, bảo các cậu đường tiễn tôi về nữa. Nhưng trong lòng lại rất muốn gặp… Nếu một ngày hai người không tiễn về, tôi lại cảm thấy thiếu cái gì đó!”

Vốn Khương Phán muốn nói rất muốn gặp Lâm Hiên, nhưng cuối cùng, lại nói là muốn gặp hai người.

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Khương Phán, Lâm Hiên thất thần trong giây lát.

Bầu không khí trở nên có chút mập mờ.

Khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng gần.

“Tìm thấy rồi.”

Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên. Cả hai bị chú bảo vệ khó chịu tìm thấy. Đành phải lại chạy đi.

“Chú à, bọn tôi thật sự là đến quyên góp, chú đừng đuổi theo nữa, chú đuổi theo nữa, cháu sẽ quyên góp cho trường học bên cạnh đó!” Lâm Hiên có chút không nói nên lời.

Nhưng người bảo vệ căn bản không nghe vào...



Từ gia.

Từ Thiên Vũ lấy tay nắm cằm Ninh Hinh, đánh giá khuôn mặt cô.

"Tuy rằng là người mù, nhưng bộ dạng cũng không tệ lắm?"

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Ninh Hinh dùng sức hất mặt mình ra khỏi tay Từ Thiên Vũ.

"Nam nhân của ngươi khi dễ em trai của ta, ta khi dễ ngươi, rất công bằng chứ?" Từ Thiên Vũ cười tà ác.

Hắn hướng về phía Từ Thiên Thành nói: “Đưa cô ta đến phòng ta, ta trước hưởng thụ một phen, chờ Lâm Hiên đến, lại ở trước mặt hắn, giết chết nữ nhân của hắn, hắn nhất định sẽ đau đến không muốn sống nữa!”

Từ Thiên Thành lập tức nói với thủ hạ: "Có nghe đại thiếu gia nói không? Đưa cô ấy đến phòng đại thiếu gia đi!”

“Vâng, Nhị thiếu gia!”

“Từ Thiên Thành, Từ Thiên Vũ các ngươi không được chết dễ dàng đâu. Ta cho dù là chết, cũng sẽ không để cho ngươi toại nguyện.” Ninh Hinh nói xong liền định cắn lưỡi tự sát.

Nhưng Từ Thiên Vũ tựa hồ đã sớm đoán được, trực tiếp đem Ninh Hinh cằm hất ra.

“Làm ơn thả con gái tôi ra!” Ninh Phú Quý và Trần Tú khổ sở cầu xin.

Đáng tiếc, Từ Thiên Vũ không hề cảm động.

"Nữ nhân này cũng không tệ lắm, cũng đưa đến phòng ta đi." Từ Thiên Vũ nhìn khuôn mặt kiều diễm của Trần Tú, khóe miệng cong lên.

“Từ Thiên Vũ, súc sinh nhà ngươi, ta liều mạng với ngươi!”

Vợ và con gái sắp phải chịu nhục, Ninh Phú Quý rốt cuộc nhịn không được nữa, hướng Từ Thiên Vũ vọt tới.

Từ Thiên Vũ tiện tay bóp cổ Ninh Phú Quý. Cười lạnh nói:

"Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.”

Nói xong liền muốn bẻ gãy cổ Ninh Phú Quý.

Nhìn thấy cảnh này, không ai trong Ninh gia dám nói một câu.

"Dừng tay."

Ngay khi cổ Ninh Phú Quý sắp bị bẻ gãy, một tiếng quát lạnh vang lên.

Tiếp theo, hơn mười thân ảnh vọt vào đại sảnh.

Hồng Diệp đến!

Cô mang theo mấy chục thủ hạ đắc lực, đều là tâm phúc của cô, thực lực rất cao.

Bình thường nếu nhiều người như vậy được phái đi, thậm chí có thể quét sạch một gia tộc như nhà họ Thẩm.

Nhưng lúc này, biểu tình của Hồng Diệp lại vô cùng nặng nề.

Bởi vì người cô đang phải đối mặt chính là Từ Thiên Vũ.

Nhìn thấy Hồng Diệp, trong mắt Từ Thiên Vũ lóe lên tia tán thưởng.

Giá trị nhan sắc của Hồng Diệp cực cao, dáng người cũng rất nóng bỏng, một bộ sườn xám màu đỏ rực, có một hương vị rất khác biệt.

"Ngươi chính là La Sát?" Từ Thiên Vũ nhìn Hồng Diệp hỏi.

“Là ta. Thả bọn họ ra!” Hồng Diệp nói.

"Ai là Lâm Hiên?" Từ Thiên Vũ nhìn lướt qua đám người.

"Anh, Lâm Hiên hình như không có tới." Từ Thiên Thành nói.

Từ Thiên Vũ nhất thời nhíu mày lại:

“Ta nhớ rõ đã nói ngươi phải mang Lâm Hiên cút lại đây đúng không? Thế nào? Xem lời ta nói là đánh rắm sao?”

Hồng Diệp không đáp lại, chỉ nói với thủ hạ:

"Lát nữa ta ngăn cản Từ Thiên Vũ, các ngươi đi cứu người đi!”

Nói xong, liền hướng Từ Thiên Vũ vọt tới.

"Ngăn cản ta? Ha ha, ngươi cũng quá coi trọng mình rồi.”

Từ Thiên Vũ khinh thường lắc đầu.

Hồng Diệp tay cầm chủy thủ, chân thi triển Thất Sát Bộ mà Lâm Hiên đã dạy.

Tuy rằng, hiện tại cô cũng không có đem Thất Sát Bộ luyện đến Hóa Cảnh, nhưng vẫn có thể giúp ích rất lớn.

Thực lực hiện tại của Hồng Diệp, miễn cưỡng có thể cùng Nguyệt Cấp đỉnh phong đánh một trận.

Những thủ hạ khác cũng nhanh chóng đấu với vệ sĩ của Từ gia.

Vuốt!

Bởi vì biết Từ Thiên Vũ rất mạnh, cho nên Hồng Diệp không chút lưu thủ, vừa lên, tất cả đều là sát chiêu.

Mỗi một chiêu đều đánh thẳng vào chỗ yếu của Từ Thiên Vũ.

Nhưng Từ Thiên Vũ hai tay vẫn chấp sau lưng, chỉ di chuyển ba bước chân, chủy thủ của Hồng Diệp, ngay cả góc áo của hắn cũng không chạm tới được.

Hắn tiện tay vỗ ra một chưởng, thân thể Hồng Diệp lập tức bay ngược ra ngoài, đụng vào vách tường.

Một ngụm máu từ trong miệng phun ra.

"Nữ vương của thế giới ngầm? Ta còn tưởng mạnh như thế nào, hóa ra cũng chỉ là như vậy.” Từ Thiên Vũ ngạo nghễ nói.

Hồng Diệp chậm rãi đứng lên, lau sạch vết máu trên khóe miệng.

Tuy rằng, cô biết Từ Thiên Vũ khẳng định rất mạnh, nhưng không nghĩ tới, lại có thể mạnh đến mức này.

Cô thậm chí còn không đỡ được một chiêu của hắn!

Hiển nhiên, thực lực của Từ Thiên Vũ vượt xa cô, chính là một cường giả Nhật cấp!

Những người khác do Hồng Diệp mang đến cũng đã bị Trần Khôn ngăn cản.

Thực lực của Trần Khôn đã là Tinh cấp trung kỳ, một người cản mấy người cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa, còn là chiếm thế thượng phong.

Chỉ trong vài phút, tất cả những người Hồng Diệp mang đến đều ngã xuống đất.

"La Sát, thực lực của ngươi ở Giang Đô cũng coi như đứng đầu. Nhưng đáng tiếc, ở trước mặt ta, không đáng nhắc tới. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội sống sót, ngươi sẽ phải trung thành với ta, trở thành chó của ta." Từ Thiên Vũ vẫn chắp hai tay sau lưng nói.

"Ngươi nằm mơ!" Hồng Diệp lạnh lùng quát.

"Đừng vội trả lời, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ." Từ Thiên Vũ nói xong, thân ảnh biến mất.

Hắn xuất hiện trước mặt một thủ hạ của Hồng Diệp - Liễu Lục. Đưa tay ra nắm lấy đầu của anh.

“Nam nhân này, hẳn là thủ hạ số một của ngươi, đúng chứ?" Từ Thiên Vũ nhếch miệng cười.

Sau đó, Từ Thiên Vũ hơi siết chặt tay.

Bùm!

Đầu của Liễu Lục nổ tung tại chỗ, hóa thành một đống máu thịt nhầy nhụa!

Một cái xác không đầu, bất lực ngã xuống.

Một màn này, kinh hãi tất cả mọi người.

Đây chính là Từ Thiên Vũ, cường đại mà tàn nhẫn.

“Liễu Lục!”

Nhìn thấy thủ hạ của mình bị người ta trực tiếp bóp nát đầu, thân thể Hồng Diệp kịch liệt run rẩy.

"Hiện tại, ngươi suy nghĩ như thế nào?" Từ Thiên Vũ cười lạnh nói.

Tuy nhiên, thứ trả lời hắn là con dao găm của Hồng Diệp.

Thấy Hồng Diệp còn dám động thủ với mình. Từ Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng. Sau đó, cơ thể hóa thành một tia sáng.

Bang bang!

Nắm đấm của hắn hung hăng đánh vào thân thể Hồng Diệp.

Mỗi một quyền đi xuống, trong miệng Hồng Diệp sẽ phun ra một ngụm máu lớn.

Lúc này, Hồng Diệp thật sự nhận ra, cô vẫn là đánh giá thấp thực lực của Từ Thiên Vũ.

Từ Thiên Vũ này, không chỉ là cường giả Nhật cấp, có thể còn là Nhật cấp đỉnh phong!

Từ Thiên Vũ hai tay giơ Hồng Diệp lên không trung. Rồi hung hăng đập cô xuống đầu gối của hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK