Edit by Shmily
#Do not reup#
---------------------------------
Chờ thân thể xua tan hàn ý, Quân Trì mới ôm lấy nàng.
Nàng dịu ngoan ở trong ngực mình không nhúc nhích.
Quân Trì tức khắc cảm thấy tâm tình không tốt của mình đều trở thành hư không.
Trước kia khi còn chưa ngồi lên vị trí này, hắn đều nghe nói tới việc đế vương luôn thích mỹ nhân mà không màng tới giang sơn.
Lúc ấy chỉ cảm thấy loại lời nói này chỉ là lừa gạt người, nào có người nào sẽ bởi vì người khác mà từ bỏ đồ thuộc về mình chứ.
Hiện tại nghĩ lại, hình như không phải không có đạo lý.
Hai người nằm ở trên giường, trong lòng Quân Trì là sự bình tĩnh xưa nay chưa từng có.
Lúc sau, không biết hắn nghĩ tới cái gì, nói: "Thêu túi tiền cho ta đi."
Hắn không xưng trẫm nữa, mà là ta.
Kỳ thật Vân Phiếm Phiếm không thèm để ý tới thứ gọi là xưng hô, mặc kệ hắn xưng hô thế nào, trẫm hay là ta cũng được, hắn có thích nàng hay không, nàng đều có thể cảm thụ đến.
Thật sự thích một người thì sẽ không màng tới xưng hô.
Bất quá Quân Trì chịu xưng hô như vậy, nàng vẫn rất cao hứng.
Cao hứng là cao hứng, nên cự tuyệt vẫn là phải cự tuyệt.
"Ta không biết làm."
Nàng cũng không xưng là thần nữ nữa.
Cự tuyệt đến dứt khoát lưu loát như vậy, trong lòng Quân Trì liền cảm thấy buồn bực.
"Không phải lần trước nàng đã nói là nàng tinh thông mọi thứ sao?"
Trong mắt hắn mang theo nghi ngờ, lúc này so ra thì hắn không giống như Quân Trì ngày thường cho lắm.
Có chút giống Quân Tiểu Ao hơn.
Bất quá bản thân Quân Tiểu Ao vẫn chính là Quân Trì, chỉ là tính cách trái ngược với Quân Trì mà thôi.
Quân Trì vứt bỏ bản thân mình, đem bản thân giấu dưới một lớp vỏ bọc khác, mà chân thân của hắn, hắn lại không muốn cho bất cứ người nào nhìn thấy.
Nàng hẳn là người duy nhất hiểu biết con người kia của hắn.
Khả năng là bởi vì như vậy cho nên Quân Trì mới lười ngụy trang khi ở trước mặt nàng.
Vân Phiếm Phiếm còn cho là mình thật sự nói vậy, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như không đúng lắm.
Nàng trả lời: "Bệ hạ nghe nhầm rồi, ta nói là cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, trong những cái đó không bao gồm việc thêu thùa."
Quân Trì cũng chỉ là nhất thời hứng thú, muốn mang trong người chút đồ nàng đưa mà thôi.
Thấy nàng thật sự không biết, hắn cũng không miễn cưỡng nữa.
Chỉ là bộ dáng vẫn rất không vui: "Không thêu túi tiền, vậy thì cái khác đi, không bằng nàng..."
Vân Phiếm Phiếm nghiêng người đi, nói theo hắn: "Không bằng ta hôn hôn bệ hạ?"
Thanh âm nàng tựa như hoa, dường như còn mang theo chút hương vị ngọt ngào.
Chỉ nghe thanh âm thôi, Quân Trì liền có chút khó chịu, lại còn nghe cả nội dung, sao Quân Trì có thể kiềm chế được.
Hắn ra vẻ miễn cưỡng tiếp thu: "Vậy được rồi, miễn cưỡng chấp nhận cái này."
Dứt lời, bản thân vẫn là không khống chế được, cúi đầu hôn nàng trước.
Ngày thứ ba, Quân Trì không tới, bởi vì nàng nhận được lời mời tới tẩm cung của hắn.
Quân Trì giống như lại bắt đầu không ăn loại đồ ăn kia, có một số thứ hắn cũng không chạm vào nữa.
Bất quá tinh thần vẫn tốt hơn so với trước kia.
Cái thứ độc dược làm cho người ta nghiện này cũng có tác dụng phụ rất lớn, sau khi ăn xong, tinh thần sẽ uể oải, cả người sẽ không có chút sinh khí nào, tựa như ngày hôm đó nàng nhìn thấy Quân Trì.
Hắn ngồi ở trên giường, cả người biếng nhác, đẹp thì đẹp đó, nhưng tựa như bông hoa đã khô héo vậy.
Nàng cũng đại khái hiểu rõ là, Quân Trì không quá hy vọng nàng nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn.