Mục lục
Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút - Chiết Thụ Lê Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Shmily


#Do not reup#


----------------------------


Đi tới hoàng hôn, Vân Phiếm Phiếm thật sự không muốn đi nữa.


Không phải bởi vì mệt, mà là tốc độ của cô quả thực quá chậm.


Vốn thân thể này đã hành động chậm chạp, đã thế phản ứng cũng chậm, trải qua một khoảng thời gian cô đi một đoạn đường dài như vậy mới miễn cưỡng nhìn giống một con người bình thường.


Chỉ là nhìn qua vẫn có chút yếu ớt, không thể chống đỡ nổi.


Căn cứ phía Nam cách nơi này không biết còn bao xa, nếu thật sự phải đi bộ tới đó thì sợ là không ổn.


Tiểu Bạch Thái thấy bộ dáng chán nản của cô, bỗng nhiên vui vẻ nói: "Ký chủ đại nhân, hình như ta nghe thấy tiếng xe ô tô."


Thính lực của nó rất tốt, vừa nói xong liền thật sự có tiếng xe tới gần.


Nội tâm Vân Phiếm Phiếm trở nên vui vẻ, lại nghe Tiểu Bạch Thái nói: "Mau, ký chủ đại nhân, ngài mau đứng ở giữa đường đi, tùy thời có thể ăn vạ được!"


Cô chậm rì rì đi qua đứng ở giữa đường, ngoan ngoãn đứng đó chờ.


Sau đó không lâu, quả nhiên liền thấy được có hai chiếc xe đi tới đây.


Chiếc đi phía trước nhìn thấy cô đứng ở đó, tựa hồ căn bản không có ý muốn dừng lại, ngược lại lại bắt đầu gia tốc.


Vân Phiếm Phiếm cảm thấy có gì đó không đúng: "Tiểu Bạch Thái, có phải bọn họ muốn đâm tới đây hay không?"


Tiểu Bạch Thái to gan đáp lời: "Không sao đâu, cho dù thật sự có đụng tới thì ký chủ đại nhân cũng không thể chết được mà. Dù sao hiện tại cô cũng là tang thi, bọn họ nhất định không nghĩ tới, ha ha."


Vân Phiếm Phiếm: "..."


Chết thì sẽ không chết, nhưng vạn nhất đâm hỏng cái thân thể này thì bảo cô "sống" tiếp như thế nào?


Hình ảnh quá kinh, không dám tưởng tượng.


Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng nghiêng người chạy qua một bên.


Xe gầm rú chạy qua, không có ý định dừng lại.


Vân Phiếm Phiếm nhìn chiếc thứ hai, từ cửa sổ xe có thể thấy được một gương mặt.


Đối phương tựa như cũng quay đầu nhìn cô một cái, dừng lại hai giây trên mặt cô rồi lập tức lái xe rời đi.


Tiểu Bạch Thái: "Ban nãy là mục tiêu được chỉ định đó!"


Vân Phiếm Phiếm nhìn theo cái xe, ấp úng nói: "Mục tiêu đi rồi."


Cô không nhìn rõ mặt hắn, thế nhưng lại cứ cảm thấy quen mắt.


Trong trí nhớ của nguyên chủ, hình như có một gương mặt như vậy.


Tiểu Bạch Thái nhanh chóng truyền cốt truyện của mục tiêu được chỉ định cho Vân Phiếm Phiếm.


Lê Hi, anh trai Lê Âm, nhưng không phải là anh trai ruột, chỉ là đứa con được nhận nuôi.


Cha mẹ Lê Âm nhận nuôi Lê Hi lúc hắn chỉ mới hơn một tuổi, sau đó tuy rằng Lê Âm được sinh ra đời, thế nhưng bọn họ vẫn đối với Lê Hi giống như con trai ruột thịt.


Thẳng cho tới khi Lê Hi vào đại học.


Hắn mới biết được chân tướng.


Thì ra hắn không phải con của bọn họ, hắn chỉ là một người ngoài.










Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK