Edit by Shmily
#Do not reup#
-------------------------------------
"Cháu ngoại? Lục Trầm à Lục Trầm, ngươi là nhi tử của ta, ta còn không chấp nhận được ngươi, vậy thì cháu ngoại tính là cái gì? Ở trong mắt ta, nàng bất quá cũng chỉ là một công cụ giúp ta đối phó với ngươi mà thôi. Có lẽ cháu ngoại của ta, đã chết rồi cũng không chừng."
Lửa giận trong lòng Lục Trầm bạo phát.
Bộ dáng nôn nóng thô bạo của hắn lọt vào trong mắt Lục Hải, liền để cho ông ta cảm thấy phi thường kiêu ngạo.
Nghe thấy câu trả lời của Lục Hải, Lục Trầm ngược lại lại cảm thấy bình tĩnh hơn.
Lục Hải bắt nàng đi không phải là vì muốn giết nàng.
Lục Trầm nhìn thoáng qua ông ta, bỗng nhiên xoay người rời đi.
Lục Hải còn tưởng rằng hắn sẽ tức giận, sẽ nổi giận làm gì đó, duy chỉ không đoán được là hắn sẽ rời đi.
Lục Trầm chạy như điên tới viện của Lục Uyên.
Tinh thần hai ngày nay của Lục Uyên cực kì tệ, đầu tiên là chuyện phụ thân mình bị đạp đổ, hắn cũng không lo ông sẽ thế nào, hắn chỉ lo cho chính mình.
Thật vất vả mới nắm lấy một tia hy vọng, hiện tại bất luận kẻ nào cũng không được đụng tới Lục Trầm, vậy hắn nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cả đời này hắn phải nằm ở trên giường như một phế vật hay sao?
Nha hoàn đút thức ăn cho hắn, hắn cũng không mấy vui vẻ, hất văng cái bát xuống đất.
"Cút ngay---"
Vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy Lục Trầm.
Chính người này đã hại hắn thành cái dạng này, Lục Uyên vừa định gân cổ chửi hắn thì cổ áo lại bị Lục Trầm nắm lấy.
Ngay sau đó, cả người hắn liền bị Lục Trầm nhấc lên. Lục Trầm giống như một tên điên kéo hắn đi ra ngoài.
Cũng không biết có phải bình thường Lục Uyên hay bắt nạt người khác hay không mà mấy nha hoàn kia thấy hắn bị như vậy cũng không ai tiến lên ngăn cản Lục Trầm. Ánh mắt cụp xuống nhìn đất, để mặc cho Lục Uyên bị đem đi.
Lục Uyên bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
Tên này quả thực chính là ma quỷ.
Tựa như ngày đó, một giây trước hắn còn bị thương thoi thóp nằm trên mặt đất, giây tiếp theo đã có thể đạp đổ hắn và phụ thân xuống thành bại tướng.
Bị hắn bắt đi, mình có thể bị giết chết hay không?
Lục Uyên muốn giãy giụa, thế nhưng thân thể lại không động đậy được, duy chỉ có cánh tay là có thể cử động.
Mới vung vẩy hai cái, Lục Trầm bỗng nhiên vươn cái tay còn trống của hắn ra, bẻ ngược tay hắn ta ra đằng sau, hắn ta rõ ràng có thể nghe được thanh âm xương cốt mình bị bẻ, tay trực tiếp rũ hắn xuống.
Nước mũi nước mắt đều bị kích thích trào ra.
Lục Uyên chỉ lo đau đớn, không rảnh lo những thứ khác, chờ tới khi bị Lục Trầm ném xuống đất, hắn ta mới phản ứng lại, mình đã bị đưa tới phòng của phụ thân rồi.
Lục Hải nhìn con trai mình giống như một con rệp nằm trên mặt đất, sắc mặt liền xanh mét.
"Lục Trầm, ngươi..."
Lục Trầm đi qua, một chân nhấc lên đá vào bụng dưới của Lục Hải.
Lục Hải ăn đau, đổ ầm xuống đất, ôm bụng.
Chân Lục Trầm như có như không dẫm lên mắt cá chân của Lục Hải.
"Nàng ở đâu?"
Lục Hải chỉ ôm bụng, không nói.
Lục Trầm cũng không do dự, một chân nặng nề dẫm xuống.
Lục Hải thét lên một tiếng, nha hoàn bên ngoài nghe được, da đầu cũng trở nên tê dại.
Lục Hải lấy một loại tư thế quỷ dị nằm trên mặt đất, ý niệm duy nhất trong đầu ông ta chính là chân ông ta sắp bị phế đi rồi.
Lục Trầm mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại không đạt tới đáy mắt, làm người khác nhìn vào mà lòng thấy run sợ.