Edit by Shmily
#Do not reup#
--------------------------------
Hắn đã chuẩn bị tinh thần thật tốt để nghe cô nói, kết quả cô lại hỏi: "Anh có đủ phí sinh hoạt không? Nếu không em gửi qua cho anh nhé?"
Trình Sơ Yến: "..."
Hắn không nên để cô nói nữa thì hơn.
Trình Sơ Yến cởi áo khoác, vẫy tay với cô.
Vân Phiếm Phiếm mơ hồ đi tới, lại bị hắn choàng áo lên đầu.
Trước mắt là một mảnh đen xì, trên người hắn còn có mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt của bệnh viện, chóp mũi cô cũng đụng vào lồng ngực của hắn.
Thiếu niên đã trưởng thành có thể vì một người mà có thể đảm đương hết tất cả mọi việc, hắn có thể vì người mình thích che mưa chắn gió, có thể trở thành một bức tường cản gió vững chãi nhất.
Được hắn ôm như vậy, cảm giác thật an toàn.
Thanh âm Trình Sơ Yến mang theo chút bất đắc dĩ, còn có vài phần vui vẻ: "Cô giáo, có phải em quá xem nhẹ bạn trai mình rồi không? Anh không nghèo tới mức phải ở ngoài đường đâu."
Vân Phiếm Phiếm: "Ồ."
Thế nhưng trong lòng lại nghĩ, nhỡ anh ngủ cạnh bồn hoa thì sao?
Hai người giữ nguyên tư thế đó trong chốc lát, sau đó Vân Phiếm Phiếm liền có chút thở không nổi.
Trình Sơ Yến buông cô ra, nói với cô: "Lên đi, không cần lo cho anh."
Vân Phiếm Phiếm bước ba bước lại quay đầu một lần, Trình Sơ Yến đứng ở bên cạnh chậu hoa nhìn cô, ánh mắt vẫn chưa từng rời đi.
Vân Phiếm Phiếm lên tầng, trong lòng lại vẫn nhớ tới Trình Sơ Yến.
Có lẽ hắn sẽ tự có cách riêng của mình, nhưng mà cô vẫn rất lo lắng.
Mở cửa nhà ra, Nguyễn Trúc đang ngồi xem TV ở phòng khách.
Thấy cô về, Nguyễn Trúc liền đứng lên, hỏi cô: "Có đói bụng không? Dì làm đồ ăn cho con nhé?"
Bộ dáng thân thiết hòa ái của bà ấy làm Vân Phiếm Phiếm trong lúc nhất thời lại dâng lên vô số cảm xúc khác nhau.
Cô còn có người ở bên cạnh, mà Trình Sơ Yến trừ cô ra cũng không ai nguyện ý ở bên cạnh hắn.
Hiện tại lại còn rơi vào tình huống như thế này, một mình hắn liệu có phải rất cô đơn hay không?
Vân Phiếm Phiếm càng nghĩ càng thấy đúng.
Trong lòng hạ quyết tâm, cô nói với Nguyễn Trúc: "Dì, con có chuyện muốn nói với dì."
Sau khi nói mọi chuyện một cách đơn giản lại cho Nguyễn Trúc nghe, biểu tình của bà đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung.
Sau đó bà lại nhìn TV, lại liếc Vân Phiếm Phiếm, sau đó mới mấp máy môi, nói: "Con nói, tiểu thiếu gia kia bây giờ đang bị đuổi ra khỏi nhà, con với hắn lại còn đang hẹn hò?"
Vân Phiếm Phiếm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Cô gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Vâng."
Biểu tình Nguyễn Trúc một lời khó nói hết, cho nên chái gái của bà đã đem thiếu gia nhà người ta về đây?
"Tiểu thiếu gia kia đang ở bên ngoài sao?"
Vân Phiếm Phiếm không quá chắc chắn: "Chắc là vẫn còn."
Nguyễn Trúc liền nói: "Con nhanh gọi hắn lên đây."
Vân Phiếm Phiếm có được sự cho phép của Nguyễn Trúc liền chạy xuống lầu.
Trong lòng thầm cầu nguyện Trình Sơ Yến vẫn còn ở đó, nhưng mà cô lên lầu cũng đã một lúc lâu, có lẽ Trình Sơ Yến đã đi rồi.
*
Trình Sơ Yến vẫn còn ngồi ở cạnh bồn hoa chờ tin tức.
Ngẫu nhiên sẽ có người đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy hắn ngồi ở đó, dung mạo tinh xảo, khí chất bất phàm, tựa như một con mèo quý tộc lười biếng, tuy rằng nhìn qua giống như đang lưu lạc đầu đường xó chợ, có chút chật vật nhưng lại không thể nào khiến người khác bỏ qua.