Trời gần sáng, Lão Tam đã hạ sốt, người cũng dần dần tỉnh lại.
Chuyện đêm qua mê man rồi nói mớ, Thẩm Tinh Phong cũng không có hỏi lại.
Thế gian này mọi người đều có bí mật của riêng mình.
Mỗi người đều có những vết thương không muốn nhắc lại.
Những vết thương đó bọn họ không muốn để cho người khác biết được, vừa giống như Thẩm Tinh Phong cậu, vừa giống như là Lão Tam.
Hắn họ Kiều, tên mụ là A Minh, có lẽ là đã từng là tiểu thiếu gia ăn sung mặc sướng xuất thân từ đại thế gia.
Thẩm Tinh Phong như cũ vẫn gọi hắn là Lão Tam, khi mặt trời bắt đầu ló dạng, Lão Tam khó khăn đứng dậy chuẩn bị công việc thường ngày.
Thẩm Tinh Phong thấy vậy liền ấn hắn ngồi xuống, “Ngươi nằm xuống đi, hôm nay ta giúp ngươi.”
Lão Tam mắt đỏ hoe, “Hảo, không uổng công ta đối tốt với ngươi.”
Thẩm Tinh Phong bắt chước hắn hôm qua, vỗ vào mông hắn một cái.
Sau đó cậu cầm cái bát của mình lang thang trên đường phố, sáng sớm có chút mưa phùn lành lạnh, trên đường cái không có mấy bóng người.
Những kẻ ăn mày khác trông bơ phờ đứng co ro dưới mái hiên.
Thẩm Tinh Phong quyết định thử vận may ở quán trọ ven đường.
Lão Nhị ngày hôm qua cướp tiền của cậu đưa mắt nhìn qua, hắn dẫn theo vài tên ăn mày khác cười “ha ha”, “Nhìn xem, hắn định đến quán trọ xin tiền!”
“Tên đần, đứng đó mà chờ người ta đuổi đi!”
Thời gian một nén nhang, Thẩm Tinh Phong ủ rủ, sắc mặt tái nhợt, đau đớn loạng choạng từ trong quán trọ bước ra.
Lão Nhị cười khinh bỉ cậu: “Tiểu Thập Nhất, ngươi có xin được tiền hay không?”
Thẩm Tinh Phong giơ hai bàn tay trống không ra: “Không có.”
Lão Nhị như trong dự định, đi vòng qua người cậu: “Ai, ngươi đừng lăn lộn cùng Lão Tam nữa, theo ta đi, ta sẽ bảo đảm ngươi mỗi ngày đều không bị đánh.”
Thẩm Tinh Phong không nói gì quay người rời đi.
Sắc trời lại tối, Thẩm Tinh Phong quay trở lại ngôi miếu nát.
Lão Tam trông thấy vẻ mặt tiu nghỉu của cậu, sắc mặt trở nên trắng bệch, trong lòng đoán rằng hôm nay cậu không xin được tiền: “Haiz, cũng chẳng sao đâu, hôm qua ăn mấy chục gậy rồi, hôm nay lại thêm mấy chục gậy nữa cũng không sao.”
Lão Tam lại nói, “Tiểu Thập Nhất, đến lúc bị đánh, ngươi cũng đừng giãy dụa phản kháng, càng như vậy thì người ăn đau chính là ngươi. Cứ mặc cho bọn họ đánh, nhẫn nhịn một chút là qua thôi.”
Thẩm Tinh Phong bí mật lén lút nhìn xung quanh, thấy không có ai ở đây, cậu móc hai thỏi bạc từ trong áo ra đưa cho Lão Tam xem.
Lão Tam trông thấy suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn Thẩm Tinh Phong, “Tiểu tử ngươi thật được a, Đại Lưu Ca nhặt được ngươi, đúng là như nhặt được món bảo vật rồi! Ngươi mau mau nói cho ta biết, số tiền này ngươi làm sao mà xin được?”
Sắc mặt Thẩm Tinh Phong chợt tái nhợt, miễn cưỡng nở nụ cười, “Không có gì, chỉ là người ta thấy ta đáng thương mà thôi.”
Đêm đó, Thẩm Tinh Phong giao lại hai thỏi bạc kia khiến bọn Lão Nhị không khỏi sửng sốt.
Lão Nhị nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Phong, “Tiểu tử nhà ngươi, rất thông minh a, còn học được cách lừa người nữa cơ đấy!”
Thẩm Tinh Phong tay cầm hai cái màn thầu đi vào bên trong, “Ngươi có thể cướp tiền của người khác, vậy thì ta lừa người khác thì có làm sao chứ?”
Lão Nhị nhìn chằm chằm lưng cậu, không cam lòng gọi: “Lão Thất.”
Một đứa trẻ trông như con khỉ con chạy tới, “Nhị ca!”
“Lão Thất, ngươi nhanh nhẹn, đi nghe ngóng xem, tiểu tử kia sao lại may mắn như vậy, có thể xin được tiền ở trong quán trọ?”
…..
Một lúc sau Lão Thất liền quay trở lại.
“Nhị ca, Nhị ca! Đệ đã hỏi rồi!” Lão Thất cười “hắc hắc”, “Đệ hỏi tiểu nhị ở đó, hắn ta nói, Tiểu Thập Nhất bồi rượu một vị khách, còn cho lão ta sờ sờ mông, vậy mới được lão ta cho tiền.”
Lão Nhị mắng một câu, “Hóa ra là cái đồ đê tiện đi bán mông cho người khác!”
Thẩm Tinh Phong bên này chia bánh cho Lão Tam, sau đó im lặng dựa vào tường, cắn từng ngụm từng ngụm bánh màn thầu đã lạnh lẽo nuốt xuống.
Lão Tam đi đến bên cạnh cậu, “Tiểu Thập Nhất, ngày mai ta và ngươi lại lại cùng nhau đến quán trọ xin tiền được không?”
Cổ họng Thẩm Tinh Phong dường như bị chặn lại, cậu im lặng không nói gì.
Lão Nhị từ bê ngoài đi vào cười ha hả, trên mặt toàn là khinh bỉ, “Ngươi đến quán trọ làm gì vậy? Ngươi cũng đến để bán mông sao?”
Lão Tam vừa nghe thấy lời này, sắc mặt đại biến, quát: “Lão Nhị, miệng ngươi đúng thật là bẩn thỉu, ai bán mông chứ?”
Lão Nhị sờ vào người Thẩm Tinh Phong, nhéo nhéo cằm cậu sau đó quát: “Chính là hắn, chính hắn là người bán mông!”
Lão Tam tức đến mức nhảy dựng lên, chuẩn bị lao vào đánh nhau với Lão Nhị.
Lão Nhị thấy vậy nhảy ra xa, “Nếu như hắn không bán mông, vậy thì bạc từ đâu lấy ra? Ngươi không tin, vậy thì tự đi mà hỏi hắn, tiểu nhị quán trọ đó cũng nói đã tận mắt trông thấy.”
Lão Tam quay đầu liếc nhìn Thẩm Tinh Phong.
Thẩm Tinh Phong cúi thấp đầu, ngồi bệt trên mặt đất, dường như chẳng nghe thấy bọn họ nói gì, vẫn cặm cụi ăn chiếc bánh màn thầu trên tay mình.
Hô hấp của Lão Tam sững lại trong giây lát.
Lão Nhị cười mỉa mai, “Ngươi còn muốn cùng hắn đến quán trọ sao! Đúng là đồ đê tiện không có liêm sỉ!” (Rồi cướp tiền của người khác là có liêm sỉ:))
Viền mắt Lão Tam đỏ hoe, cúi đầu xuống nhặt lấy một hòn đá, quay đầu lại hung hăng ném về phía Lão Nhị, “Cút! Cút cho ta cái đồ khốn kiếp!”
Lão Nhị thấy vậy vui vẻ dẫn người rời đi.
Lão Tam hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống, quay lại nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Phong, một lúc sau mới đi tới bên cạnh cậu.
Hắn khoanh chân ngồi xuống trước mặt cậu: “Chẳng trách hôm nay trông ngươi cứ kì lạ, từ lúc quay về đã không nói tiếng nào…..sao ngươi lại làm chuyện như vậy?”
Cổ họng Thẩm Tinh Phong nghẹn bánh màn thầu, một lát sau ngẩng đầu lên nói: “Nếu như ngươi cũng kì thị, không thích ta thì cách xa ta ra một chút.”
Mắt Lão Tam rưng rưng, thở dài: “Tiểu Thập Nhất, ta không chán ghét ngươi, ta chỉ là…đau lòng cho ngươi mà thôi.”
Thẩm Tinh Phong sững sờ nhìn chằm chằm hắn.
Lão Tam cười khổ: “Tiểu Thập Nhất, ngươi nghe đây, ngươi nhất định không được làm chuyện đó với nam nhân biết không, làm loại sự tình đó, sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Lão Tam đỡ cậu đứng dậy, “Đi, ta đưa ngươi đi tìm người đó, chúng ta đem tiền trả lại cho hắn.”
Thẩm Tinh Phong lắc lắc đầu, “Không sao, ta chỉ là bồi hắn uống vài chén rượu, chưa làm gì khác cả.”
Lão Tam gặn hỏi: “Thật sự là chưa có làm gì?”
Thẩm Tinh Phong thành thật gật gật đầu: “Thật sự là như vậy!”
Nếu như có gì đó quá phận, cậu thực sự cũng không dám làm.
Cậu vẫn muốn quang minh chính đại trở về bên cạnh Tiêu Kì Hàn.
Lão Tam thở phào nhẹ nhỡm, “Tiểu Thập Nhất, nếu như ngươi dám làm chuyện mờ ám với nam nhân, để cho ta biết được nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi.”
Thẩm Tinh Phong gãi gãi đầu khó hiểu, “Sao các ngươi ai cũng muốn đánh gãy chân ta?”
Lão Tam nghe vậy cũng bật cười “ha ha.”
…..
Ngày hôm sau hai người lại đi lên phố xin tiền.
Trấn nhỏ dường như có nhiều người hơn ngày thường, dáng vẻ bọn họ như là đang hoảng loạn tìm kiếm gì đó.
Lão Tam kéo Thẩm Tinh Phong tránh khỏi mấy người đàn ông, thấp giọng nói: “Không phải là có tên phạm nhân nào đào tẩu đến chỗ của chúng ta đấy chứ?”
Thẩm Tinh Phong lắc lắc đầu: “Ta không biết.”
Lão Tam lắc lắc cái bát trong tay, “Ngươi xem, trông bọn họ rất hoang mang, khẳng định là có chuyện gấp, nếu chúng ta qua đó xin tiền, bọn họ đang vội vàng chắc chắn sẽ cho chúng ta tiền a.”
Thẩm Tinh Phong nhắc nhở, “Nhớ kĩ, chúng ta là xin tiền, không phải là ăn cắp, không được giở mấy trò quỷ.”
Lão Tam sảng khoái đáp ứng: “Nhất định là như vậy rồi.”
Sau đó Thẩm Tinh Phong cùng Lão Tam bước qua đó.
Thẩm Tinh Phong còn chưa kịp phản ứng, Lão Tam đã kêu khóc quỳ xuống chân một người đàn ông, ôm lấy đùi của hắn ta.
“Đại gia! Xin ngài thương xót! Ta đã ba ngày rồi chưa được ăn uống gì cả! Xin các ngài đại nhân đại lượng cho con chút gì đó!”
“Thẩm Tinh Phong bên cạnh: “-_-“
Trong lòng cậu nghĩ thầm, Lão Tam ngươi thôi ngay mấy cái trò đồi bại đấy đi a!
Người đàn ông bị Lão Tam ôm chặt lấy đùi, mặt mày nhăn lại, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như vậy, “Cút, cút, cút, từ đâu chui ra tên ăn mày thế này!”
Lão Tam chảy nước mắt nước mũi, “Cho ta hai đồng rồi ta sẽ đi ngay.”
Người đàn ông mất kiên nhẫn, lấy con dao ở thắt lưng mình ra sau đó kề vào cổ Lão Tam, “Còn không mau đi?”
Lão Tam sợ hãi ngồi im tại chỗ không dám nhúc nhích.
Thẩm Tinh Phong trông thấy tình hình không ổn, từ dưới đất đứng lên, kéo Lão Tam đứng dậy, “Chúng ta đi.”
Lão Tam run rẩy từ dưới đất đứng lên, vừa mới quay đầu rời đi, sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, hắn ta lôi Lão Tam trở lại, vặn ngược hai cánh tay ra đằng sau.
Lão Tam đau đớn kêu “A” một tiếng, từ trên người rơi xuống một miếng ngọc bội.
“Được lắm tên ăn mày kia! Ngươi đúng là tìm chết mà!”
Nói xong, liền bay lên không trung sau đó bàn chân lập tức hướng về phía Lão Tam.
Thẩm Tinh Phong từng luyện võ, nam nhân này nội công thâm hậu, nhấc chân một cái là gió bay vù vù, một cước này rơi vào người Lão Tam có lẽ sẽ mất mạng.
Thẩm Tinh Phong vừa ý thức được điều này liền vội vàng lôi Lão Tam ra, tự mình đứng chỗ đó.
Cú đá của người đàn ông rơi trúng trên vai Thẩm Tinh Phong.
Thẩm Tinh Phong ngã xuống đất, trong miệng trào ra một búng máu.
“Tiểu Thập Nhất!”
Thanh âm Lão Tam run rẩy: “Tiểu Thập Nhất!”
Thẩm Tinh Phong cau mày, chật vật từ dưới mặt đất bò dậy, nhưng vừa mới đứng lên liền loạng choạng ngã xuống.
Bả vai đau đớn, dường như là đã nứt ra.
Lão Tam quay trở lại hét vào mặt người đàn ông: “Không phải chỉ là một miếng ngọc bội thôi sao? Cậu ấy lại cũng không ăn trộm nó!”
Thẩm Tinh Phong cắn chặt răng, miệng đầy máu, tùy tiện dùng tay áo lau mặt, ánh mắt tối sầm lại: “Vị đại gia này khụ khụ…tha cho chúng tôi một mạng, chúng ta liền đi ngay bây giờ….”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Một giọng nói cách đó không xa vang lên.
“Không có gì, là hai tên trộm mà thôi. Bọn ta sẽ giải quyết ngay lập tức.”
“Vậy thì nhanh lên, đừng có làm chậm trễ việc chính.”
Thẩm Tinh Phong nghe thấy giọng nói đó cảm thấy rất quen, sau đó đột nhiên mở to mắt.
Minh Lan? Là giọng nói của Minh Lan!
Cậu mặc kệ đau đớn đứng dậy, vội vàng lảo đảo đi về phía phát ra giọng nói.
“Minh Lan….”
Lúc Minh Lan nhìn thấy Thẩm Tinh Phong, ánh mắt dừng lại một chút: “Liễu công tử?”
Thân thể Thẩm Tinh Phong nhẹ nhàng ngã xuống.
Minh Lan vội vàng bay qua đỡ lấy cậu, “Mau, đi báo cho Hầu gia, đã tìm được người rồi!”
Khi tỉnh dậy, Thẩm Tinh Phong đã được băng bó ổn thỏa, vết thương ở chân và vai đã được đại phu xử lý. Tiêu Kì Hàn ngồi ở bên giường, trong lòng đau đớn, hai mắt đỏ bừng, trong mắt toàn là tơ máu, dáng vẻ tiều tụy hốc hác như là đã không ngủ suốt mấy đêm.
“Tinh Phong…ngươi định dọa chết ta sao? Ta cứ nghĩ rằng ngươi đã xong rồi….”
Tiêu Kì Hàn ôm chặt lấy cậu, lực đạo mạnh đến nỗi gần như muốn hòa với cậu làm một.
Sống mũi Thẩm Tinh Phong chua xót, giống như một đứa trẻ lạc đường cuối cùng cũng tìm được đường về nhà.
Trong lòng cậu bây giờ toàn là ủy khuất.
“Sao bây giờ ngươi mới tìm thấy ta a, ta vừa đói, lại vừa bị người ta đánh đòn….”
“Xin lỗi, Tinh Phong, xin lỗi, ta thật vô dụng.”
Ngày đó, khi nhận được bồ câu đưa thư của Tả Dịu An, biết Thẩm Tinh Phong gặp chuyện không may. Hắn gấp gáp lấy cớ rằng Tả Dịu An bị động thai để nhanh chóng trở về.
Mấy ngày nay, hắn gần như là không ngủ, vừa nhắm mắt lại trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Thẩm Tinh Phong.
Không biết cậu ấy có bị đói không, không biết cậu ấy có bị khi dễ bắt nạt hay không….
Tiêu Kì Hàn hôn Thẩm Tinh Phong một cái: “Sẽ không bao giờ để ngươi chịu đói khổ nữa, sẽ không….”
Trên người Thẩm Tinh Phong đầy vết thương, Tiêu Kì Hàn gửi thư về báo tin cho Tả Dịu An yên tâm, hắn định ở lại đây một thời gian để Thẩm Tinh Phong dưỡng thương cho lành, đợi khi nào hồi phục mới trở lại kinh thành.
Thẩm Tinh Phong nhìn một bàn đồ ăn đầy rẫy cá thịt, dạ dày co rút một hồi, sau đó không quên hỏi: “Lão Tam đâu? Tên ăn mày đi cùng với ta ấy?”
Tiêu Kì Hàn dùng thìa xúc cháo bón cho Thẩm Tinh Phong, đồng thời kêu người đưa Lão Tam vào. Khi Lão Tam vừa bước vào cửa, sắc mặt lạnh tanh.
Thẩm Tinh Phong chạy tới nắm lấy tay hắn: “Lão Tam, mau mau tới ăn đi! Đợi vết thương ta lành, chúng ta sẽ cùng đi.”
Nhưng Lão Tam lại lạnh lùng rụt tay trở lại.
Thẩm Tinh Phong sửng sốt: “Lão Tam?”
Lão Tam gãi gãi đầu mình, giọng nói lạnh lùng: “Hôm nay ta không xin tiền, ta đi trước.”
Sắc mặt Thẩm Tinh Phong không tốt: “Lão Tam…”