Tiêu Kì Hàn bế cậu ra khỏi cung.
Ninh Nguyên Hầu phủ hoàn toàn im lặng, tiểu tư hầu hạ tối qua đang co ro dưới hành lang chợp mắt.
Tiêu Kì Hàn ôm Thẩm Tinh Phong trên tay bước vào phòng, thị vệ Minh Lan ở trong phòng buông thõng hai tay xuống, nhìn thấy chủ tử của mình ôm theo một người đang hấp hối quay trở về, lông mày của hắn ta nhíu chặt lại.
“Minh Lan, đến Đông Dược Đường mời Tề đại phu qua dây.”
Tiêu Kì Hàn cẩn thận đặt Thẩm Tinh Phong lên nhuyễn tháp mềm mại của mình.
Minh Lan do dự, “Chủ tử, giờ vẫn còn sớm, ta sợ Tề lão tiên sinh vẫn còn đang nghỉ ngơi, không bằng đến mời đồ đệ của ông ấy….”
“Không được, nhất định phải mời Tề lão tiên sinh qua đây, ta không tin tưởng vào y thuật của người khác.”
Tiêu Kì Hàn nhìn vết thương trên vai Thẩm Tinh Phong không ngừng rỉ máu, vết máu khô đọng lại thành một vệt đen chói mắt, khiến tim hắn như thắt lại.
Phải đau đớn biết bao a, Tinh Phong.
Minh Lan nhận mệnh rời đi.
Một lúc sau đưa đến một đại phu tuổi đã qua sáu mươi.
“Tề đại phu, thỉnh ngài bằng mọi giá hãy cứu sống cậu ấy.”
Tề đại phu bước tới, liếc mắt nhìn người đang nằm trên nhuyễn tháp, cơn buồn ngủ liền tiêu tan ngay lập tức.
Ông sờ sờ cổ tay Thẩm Tinh Phong, hai ngón tay ấn nhẹ xuống bắt mạch, lạnh lùng nói: “Không sống được nữa rồi, sớm chuẩn bị tang lễ đi thôi,…”
Tiêu Kì Hàn khí huyết trào dâng, suýt chút nữa thì phun ra máu, vừa cả kinh vừa sợ hãi: “Tiên sinh!”
“Ngài kêu ta cũng vô dụng thôi.” Tề đại phu tính khí không tốt: “Bị tra tấn đến mức độ như thế này, ngài bảo ta làm sao mà cứu được?! A? Ngài nghĩ ta là Hoa Đà tái thế sao?”
Tiêu Kì Hàn im lặng nghiến chặt răng.
Một lúc sau, hắn ta đột nhiên từ bên giường đứng dậy, “ba” một tiếng quỳ xuống trước mặt Tề đại phu.
“Hầu gia…” Minh Lan kinh ngạc nhìn Tiêu Kì Hàn đang quỳ dưới đất.
Tề đại phu thở dài, trở lại trước bàn, trải tờ giấy ra “xoẹt xoẹt” viết xuống một đơn thuốc.
“Đi lấy thuốc đi, nhất định phải đút hết thuốc cho hắn. Nếu như thang thuốc này cũng không có tác dụng, thì ngay cả thần tiên cũng không cứu nổi hắn.”
Nửa đêm gà gáy, Tề đại phu cũng không muốn ở lại lâu, chờ người đi lấy thuốc liền vội vàng rời đi, Tiêu Kì Hàn từ dưới đất đứng lên, cầm lấy đơn thuốc, sau đó liếc mắt sang Minh Lan phân phó: “Mau đi lấy thuốc.”
Minh Lan cúi đầu: “Rõ.”
Minh Lan cầm lấy đơn thuốc đi đến dược phòng lấy thuốc về, một cái bóng đen nhanh chóng “xẹt” qua trên đầu hắn.
Người bình thường có thể không nhận ra được, nhưng đối với ảnh vệ Hoàng gia như Minh Lan mà nói, phát hiện ra người này không khó.
Minh Lan dừng bước, ngước lên vầng trăng sáng đang treo trên bầu trời, nói: “Thập Tứ, ngươi còn chưa bước ra à?”
Nói xong, một người từ trên hành lang nhảy xuống, quả nhiên là Cố Thập Tứ.
Trên môi hắn treo nụ cười nhẹ: “Minh Lan, muộn thế này mà ngươi còn đi đâu?”
Minh Lan chế nhạo: “Câu này phải để ta hỏi ngươi mới đúng, thân là ảnh vệ của lục Hoàng tử lại tự ý rời khỏi vị trí của mình, có được coi là thất trách hay không.”
“Không nghĩ tới ngươi rời Ảnh vệ ti nhiều năm như vậy, vẫn luôn giữ những lời này trên môi của mình, thật là vô vị.” Cố Thập Tứ nhảy lên một cái cây, uể oải mà ngồi xuống, cúi thấp đầu nhìn Minh Lan: “Chủ tử ngươi đem một tên nô tài hầu hạ Hoàng tử đi, ta đặc biệt đến đây nhìn một chút, không được sao?”
Hắn liếc nhìn thuốc trong tay Minh Lan, bật cười hai tiếng: “Đại nhân Minh Lan người đứng đầu trong Tứ đại ảnh vệ lại đi lấy thuốc cho một tên nô tài….Chủ tử ngươi thực sự là rất quý trọng hắn, trong mắt ngài ấy, vì hắn mà chấp nhận rủi ro, còn ngươi chỉ tính là cái rắm ấy.”
Minh Lan đột nhiên nắm chặt lấy túi thuốc, lạnh lùng nói: “Cút.”
Cố Thập Tứ mím môi, vuỗi vuỗi tay, nhẹ nhàng bay lên trên mái nhà.
“Thập Tứ.” Minh Lan ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Giúp ta làm một việc.”
Cố Thập Tứ chạm vào thanh kiếm của mình, đột nhiên nhớ tới vết máu của Thẩm Tinh Phong bắn lên đó, mỉm cười: “Ta biết rồi.”
……………..
Thẩm Tinh Phong không thể uống thuốc.
Tiêu Kì Hàn bóp miệng cậu ra, đút vào bao nhiêu thuốc, Thẩm Tinh Phong nôn ra toàn bộ.
Tiêu Kì Hàn gấp gáp mà ném cái bát xuống đất: “Đi nấu bát khác!”
Minh Lan nhặt lên cái bát vỡ lặng lẽ đi ra ngoài.
Tiêu Kì Hàn nhẹ nhàng bế Thẩm Tinh Phong lên, vết thương trên vai cậu đã ngừng chảy máu, nhưng cơ thể vẫn lạnh như băng, răng của Tiêu Kì Hàn sợ hãi đến phát run, hắn cúi xuống hôn nhe lên lông mày của Thẩm Tinh Phong.
Cẩn thận từng li từng tí, từng chút từng chút một hôn xuống.
“Không uống thuốc thì làm sao mà khỏe lại được? Ta không cho phép ngươi chết, ngươi nghe thấy ta nói không…”
“Mỗi giây mỗi phút trong ba năm nay, mọi việc mà ta làm đều là vì ngươi, sao ngươi lại có thể chết, ta không cho phép ngươi chết!”
Minh Lan nấu thuốc quay trở lại, vừa vặn nghe thấy lời của Tiêu Kì Hàn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo vài phần. (Cái gì thế này, tưởng có Duẫn Tu Duệ trà xanh thôi, sao ông này cũng yêu thầm Tiêu Kì Hàn à, hoang mang ingggg)
Tiêu Kì Hàn cầm lấy chén thuốc, múc lên một muỗng nhỏ đưa đến bên miệng Thẩm Tinh Phong.
“Tinh phong, ngươi còn nhớ ngày mốt là ngày gì không? Là ngày giỗ của cha nương và đại tỷ ngươi, ngươi còn chưa đốt tiền giấy cho họ thì sao mà có thể ra đi được? Ngươi cũng còn chưa tìm thấy muội muội…”
“Khụ khụ!” Thiếu niên nặng nề ho khan hai tiếng, hàng mi cong vút run lên hai cái, run rẩy mở mắt ra.
“Ngươi tỉnh lại rồi? Mau, uống thuốc!”
Tiêu Kì Hàn vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng múc lên từng chút từng chút một thuốc trong chén đút cho Thẩm Tinh Phong.
Âm thanh Thẩm Tinh Phong khô khốc, “Sao ta lại ở đây? Nếu như bị người khác phát hiện…”
“Sẽ không có ai biết.” Mắt Tiêu Kì Hàn đỏ lên, cổ họng nghẹn lại hai lần, “Nếu ta không đến kịp, ngươi đã chết rồi.”
Thẩm Tinh Phong cười hai tiếng, “Ngươi không phải muốn ta mau mau chết đi cho khuất mắt sao?”
“Vậy thì cũng phải chết dưới tay ta.”
Tiêu Kì Hàn mở miệng cắn một miếng vào vai Thẩm Tinh Phong.
Minh Lan đứng dưới hành lang, vẻ mặt phức tạp lắng nghe từng âm thanh phát ra từ bên trong.
Đầu tiên là Thẩm Tinh Phong giãy giụa, tiếp theo là từng âm thanh thì thầm đau xót và cầu xin, sau đó lại không nghe thấy tiếng Thẩm Tinh Phong nữa, chỉ còn tiếng thở gấp nặng nhọc và tiếng va chạm nhịp nhàng của Tiêu Kì Hàn.
Minh Lan đã rời Ảnh vệ ti nhiều năm, sát khí đã thu liễm lại rất nhiều, chính là một đêm nay, đột nhiên bộc phát như một trận cháy rừng, thiêu đốt tất cả mọi thứ. (Quá trời drama mà:)))
…………
Còn chưa bình minh, Tiêu Kì Hàn lặng lẽ đưa Thẩm Tinh Phong quay trở về Thịnh Minh cung.
Thẩm Tinh Phong uể oải chìm vào giấc ngủ, khi a Phúc tỉnh lại, nghĩ rằng đêm qua chỉ là một giấc mơ, hắn xoa xoa cổ sau đó chuẩn bị đi tìm Lý công công xin nghỉ cho Thẩm Tinh Phong.
Ai mà biết được, cửa vừa mở ra, Lý công công đã đứng trước mặt hắn rồi.
Trái tim a Phúc trùng xuống: “Lý công công, nô tài đang chuẩn bị đi tìm người, tiểu Tinh tử hắn….”
Lý công công đá a Phúc ngã ra đất, “Cút ra, ở đây đến lượt ngươi nói à.”
Ông bước đến trước cái giường, kéo Thẩm Tinh Phong vẫn còn đang ngủ say xuống.
Thẩm Tinh Phong ngã xuống đất, miệng vết thương đau dữ dội, vừa ngã xuống liền tỉnh lại.
Lý công công dẫm lên bả vai của cậu, “Cút ra ngoài, điện hạ có chuyện hỏi ngươi.”
Thẩm Tinh Phong khó khăn chống tay xuống mặt đất, nghiêng nghiêng ngả ngả mà đứng dậy.
Duẫn Tu Duệ đang ở trong điện chờ cậu.
Thẩm Tinh Phong sắc mặt tái nhợt, chẳng có chút sức lực nào, suýt chút thì quỳ xuống trước mặt hắn: “Nô tài tham kiến điện hạ.”
Duẫn Tu Duệ bước lên hai bước, hận muốn bóp chết cậu ngay lập tức: “Thẩm Tinh Phong, đêm qua ngươi đi gặp ai?”
Thẩm Tinh Phong cũng không giấu giếm, “Tiêu Kì Hàn.”
“Được lắm, người còn dám thừa nhận? Ngươi có biết, Kì Hàn huynh và ngươi gặp mặt sẽ gây ra hậu quả như thế nào không?” Đôi mắt Duẫn Tu Duệ đỏ lên, “Nếu như ta nói cho phụ hoàng biết, Tiêu Kì Hàn ngay lập tức sẽ bị phạt! Không tử hình thì cũng bị đi đày! Các ngươi thật to gan!”