Cố Thập Tứ lại bay lên trên bờ tường, nhìn Thẩm Tinh Phong đang ăn tươi nuốt sống con gà quay bĩu bĩu môi: “Lúc bị kiếm của ta đâm trúng ngươi không hề rơi một giọt lệ, nhưng một con gà quay này lại khiến ngươi cảm động tới khóc. Con người ngươi đúng thật là thú vị.”
Thẩm Tinh Phong vùi đầu nuốt xuống, tai như không nghe thấy lời hắn nói.
Cố Thập Tứ mỉm cười, “Thẩm Tinh Phong, ta nói cho ngươi biết một chuyện, chuyện ngươi nhờ Cao công công thỉnh bùa bình an…”
Thẩm Tinh Phong dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ta đã giúp ngươi đưa cho Tiêu Kì Hàn rồi.”
Hai mắt Thẩm Tinh Phong run lên.
Cố Thập Tứ nhún vai, giọng nói có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc là, hắn dường như ghét bỏ đồ vật mà ngươi tặng, nhìn cũng không thèm nhìn liền ném đi.” (Ài thế này thì bao giờ hai người mới đến được với nhau đây.)
Tim Thẩm Tinh Phong đập mạnh hai cái.
Trong huyết quản, máu rỉ rỉ chảy ra, bị lạnh thổi ngược trở lại.
Cố Thập Tứ lấy ra thứ gì đó trong tay, ném thẳng cho Thẩm Tinh Phong.
Thẩm Tinh Phong nhìn lá bùa bình an trong tay mình, trong lòng ẩn ẩn đau.
Không biết là đã bị ai dẫm lên, bên trên dính đầy bùn đất và vết bẩn.
Cậu đã dùng đồ vật cuối cùng mà cha nương để lại cho mình để đổi lấy lá bùa bình an này.
Hóa ra thứ mà cậu trân trọng nhất đối với người khác chẳng khác gì là đồ vứt đi không có ý nghĩa.
Thẩm Tinh Phong âm thầm siết chặt lòng bàn tay.
Sau một hồi im lặng, cậu bước đến đống lửa, buông tay ném lá bùa vào trong đó.
Ngọn lửa sáng chói thiêu rụi nó, ngay cả tro tàn cũng không nhìn thấy, Thẩm Tinh Phong ngồi trở lại chỗ cũ với vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu xuống tiếp tục ăn gà quay.
Cố Thập Tứ câu môi, “Ngươi là đang thương tâm ư?”
Thẩm Tinh Phong lắc đầu, “Không có.”
“Ngươi thích hắn ta.”
“Không có.”
Cố Thập Tứ không tin: “Vậy tại sao ngươi lại thỉnh bùa bình an cho hắn?”
Thẩm Tinh Phong sửng sốt, “Bởi vì hắn có thể cứu ta ra ngoài, chỉ vậy thôi.”
“Ha ha.” Cố Thập Tứ nở nụ cười, “Vớ vẩn, ngươi a…Ta khuyên ngươi đừng nên thích hắn, hắn là Hầu gia, ngươi chỉ là một tiểu thái giám, tương lai hắn sẽ cưới vợ sinh con, kể cả hắn có thể đưa ngươi ra khỏi nơi này thì thế nào chứ? Cùng lắm thì cũng chỉ như nuôi một con thú cưng bên mình mà thôi.”
Thẩm Tinh Phong chỉ quan tâm đến việc ăn thịt.
Thấy cậu không trả lời, Cố Thập Tứ cảm thấy vô vị, lại nhảy xuống, đi đến bên cạnh cậu.
“Làm nô tài cũng không hẳn là xấu, a dua nịnh hót, gió chiều nào theo chiều nấy, cũng có thể sống đường hoàng, so với bị người khác dẫm đạp không phải là tốt hơn sao?”
Thẩm Tinh Phong vẫn là im lặng không nói gì.
Cố Thập Tứ đột nhiên đi tới, thanh kiếm đặt ngang cổ Thẩm Tinh Phong.
Thẩm Tinh Phong vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy nơi cổ họng ớn lạnh.
Cố Thập Tứ vậy mà vén cổ áo của cậu ra.
Những vết xanh tím dày đặc trên làn da lộ ra ngay lập tức.
Biểu cảm của Cố Thập Tứ có chút chế nhạo.
Thẩm Tinh Phong trực tiếp ném con gà quay đang ăn dở vào mặt Cố Thập Tứ.
Cố Thập Tứ kêu lên một tiếng cổ quái, quay người sang bên cạnh né đi: “Sao lại lãng phí đồ ăn a! Sau này sẽ không mang đồ ngon đến cho ngươi nữa a.”
Thẩm Tinh Phong lạnh lùng nhìn hắn: “Tránh xa ta ra chút.”
Cố Thập Tứ ngồi xuống bên cạnh cậu, sau lưng là a Phúc đang ngủ, bật cười: “Làm chuyện đó thoải mái không?”
Thẩm Tinh Phong dùng tay áo lau dầu ở khóe miệng đi: “Ngươi nằm xuống, ta sẽ cho ngươi biết là thoải mái hay không.”
Cố Thập Tứ nắm cằm của cậu, “Ngươi lại không phải người ta thích, ta mới không cho ngươi a.”
Thẩm Tinh Phong liếc nhìn hắn không nói gì.
Cũng không biết Cố Thập Tứ nghĩ gì, lại nói: “Có thể làm chuyện đó với người mình thích, nhất định là thật tốt đi.”
Thẩm Tinh Phong nhìn chằm chằm đống lửa đang bốc cháy trước mặt, dần dần cảm thấy có chút buồn ngủ.
Cậu gác cằm lên trên gối, mí mắt không nhịn được cơn buồn ngủ mà cụp xuống.
Cố Thập Tứ đột nhiên hỏi: “Vậy…Tiêu Kì Hàn là nam nhân đầu tiên của ngươi sao?”
Thẩm Tinh Phong nhớ đến những kẻ đã xâm phạm mình ở Huấn hình ti, đột nhiên như một cú sốc, cả người cậu bừng tỉnh lại.
Ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt tái nhợt, ngũ quan thanh tú mơ hồ không rõ.
Cậu im lặng hồi lâu sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Cố Thập Tứ rời đi.
Thẩm Tinh Phong một mình mở mắt ra nhìn đám lửa đang lụi đi từng chút một, đến khi trời gần sáng, cậu khều củi ra dập tắt, sau đó tiếp tục chặt củi, a Phúc thì đi lĩnh màn thầu, lúc quay lại có chút vội vã, suýt chút thì vấp ngã.
Trên tay a Phúc cầm ba bốn cái bánh thơm phức.
“Thật nhiều a.”
Thẩm Tinh Phong có chút kinh ngạc.
Mọi người ở đây đều biết Điện hạ không ưa cậu, sao hôm nay lại cho cậu ăn nhiều đến như vậy?”
“Hôm nay Điện hạ không có ở đây, người phát đồ ăn có quan hệ tốt với ta, cho nên đã cho ta nhiều thêm hai cái.” A Phúc nhét chiếc bánh màn thầu còn nóng hổi vào trong tay Thẩm Tinh Phong, “Ca, ngươi mau ăn đi, ta ăn một cái là được rồi, còn lại đều cho ngươi.”
Hai người ngồi dưới hành lang ăn màn thầu.
Thẩm Tinh Phong vừa ăn vừa hỏi: “Điện hạ đi đâu rồi?”
“Hắn đi gặp Hoàng thượng a, Ninh Nguyên Hầu hôm nay xuất chinh!”
Thẩm Tinh Phong dừng lại, “Hôm nay?”
Tại sao lại là hôm nay chứ?
“Hình như là do Hầu gia tự mình yêu cầu, đã được phong làm Tướng quân. Giờ chắc cũng đã rời khỏi cổng thành rồi. Điện hạ cùng Hầu gia quan hệ rất tốt, chắc là sẽ đi tiễn Hầu gia a.”
A Phúc vừa cắn bánh bao vừa mơ hồ nói: “Thực ra Điện hạ không muốn Hầu gia đi, binh lính Tây Lương toàn những kẻ điên cuồng giết người không chớp mắt…”
Đồng tử Thẩm Tinh Phong co rút lại, hoảng sợ mà đứng lên, loạng choạng đi về phía ngọn lửa tối qua.
Cậu cúi người xuống, hai tay điên cuồng lật tung đống tro tàn.
Ngọn lửa cháy suốt đêm, vẫn còn sót lại chút tro tàn vẫn chưa kịp tắt.
Nếu cứ bới loạn lên như thế này thì tay sẽ bị bỏng mất.
A Phúc ngạc nhiên chạy tới, “Ca, ngươi tìm cái gì vậy?!”
Thẩm Tinh Phong không nói chuyện, vẫn vùi đầu vào đống tro tàn, hai tay thì bới loạn lên.
A Phúc lo lắng, đè lại hai cánh tay của Thẩm Tinh Phong, hai mắt đỏ hoe: “Ca, đều phỏng hết rồi! Chẳng có đồ vật gì ở trong đó đâu!”
Ánh mắt Thẩm Tinh Phong run lên, thật lâu sau, mới gật đầu: “Cháy hết rồi…không sao, ngươi tiếp tục ăn đi, lát nữa còn phải chặt củi.”
Hai người im lặng đến tận trưa, một tiểu thái giám vội vàng chạy tới tìm Thẩm Tinh Phong.
“Thẩm Tinh Phong, Điện hạ tìm ngươi.”
Thẩm Tinh Phong không nguyện ý tiếp xúc với Duẫn Tu Duệ, nhưng với thân phận chênh lệch như vậy, cậu chỉ có thể nghe lời, bỏ cây rìu trong tay xuống, đi theo tiểu thái giám kia.
Duẫn Tu Duệ ra lệnh cho cậu thay một bộ y phục của tiểu tư sau đó đưa cậu xuất cung.
Hôm nay là sinh thần của Cố Khải Mộc – con trai út của Hữu tướng Tề quốc Cố Minh, Hoàng đế ban cho nhà họ Cố ân điển đặc biệt bảo Duẫn Tu Duệ tới tham dự yến tiệc.
Duẫn Tu Duệ một thân y phục sang trọng, ngồi trong xe ngựa, vén rèm lên liếc nhìn Thẩm Tinh Phong đang cúi đầu đi bên ngoài.
“Ngươi có biết tại sao bổn điện muốn ngươi tới không?”
Thẩm Tinh Phong ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Duẫn Tu Duệ.
Duẫn Tu Duệ cũng không tức giận, hắn đang chờ đợi những chuyện sẽ xảy ra ngày hôm nay.
“Hữu tướng Cố Minh là cựu thần tiền triều, cùng là quan trong triều với phụ thân ngươi.”
Thẩm Tinh Phong chế nhạo, giọng nói khàn khàn vặn vẹo: “Hắn cũng xứng so với cha ta ư?”
“Phụ thân ngươi mất cũng đã lâu, hắn lại trở thành Tể tướng, phụ thân ngươi tất nhiên không bằng hắn.”
Hai mắt Thẩm Tinh Phong lạnh đi vài phần.
“Ta nghe nói, ngươi từ nhỏ đã không hòa hợp với Cố Khải Mộc, còn treo ngược hắn từ trên cây xuống…” Duẫn Tu Duệ mỉm cười: “Hắn nhất định rất muốn gặp lại cố nhân là ngươi a.”
Vai Thẩm Tinh Phong đông cứng lại. (Ài ác quá trời ác, bao giờ mới được hạnh phúc nhỉ.)