Nhà lao nha môn ở kinh thành vừa lạnh vừa ẩm ướt.
Tiêu Kì Hàn đi qua dãy hành lang sâu thẳm, làn khí mát lạnh không rõ tràn vào trong y phục hắn.
Đèn lồng treo hai bên bị gió lạnh thổi đến đung đưa.
Quản ngục dừng lại, kính cẩn cúi đầu, “Hầu gia, chính là ở đây.”
Đôi mắt Tiêu Kì Hàn vội vã nhìn vào bên trong, chỉ trông thấy Thẩm Tinh Phong nằm bất động trên đống cỏ dưới sàn nhà bẩn thỉu.
“Mở cửa.”
Thanh âm Tiêu Kì Hàn run run.
Tên quản ngục lấy ra một chùm chìa khóa lớn sau lưng sau đó mở cửa ra cho Tiêu Kì Hàn.
Tiêu Kì Hàn vội vàng bước vào, bước đến bên cạnh Thẩm Tinh Phong, cẩn thận đỡ lấy vai cậu, bế cậu từ dưới mặt đất lên.
Sắc mặt Thẩm Tinh Phong đỏ bất thường.
Đôi môi khô khốc, rỉ rỉ ra chút máu, có lẽ là do lúc bị đánh đau quá nên tự cắn.
Tiêu Kì Hàn đặt tay lên trán cậu, nhiệt độ bỏng rát khiến trái tim hắn cũng co thắt theo.
Hắn quay đầu nói với tên quản ngục, “Người này bổn Hầu sẽ mang đi.”
Nói xong liền rút ngọc bội ở lưng mình ném qua cho tên quản ngục kia.
Ánh mắt tên quản ngục sáng lên, vội vàng nắm lấy miếng ngọc bội kia cất vào trong áo sau đó lặng lẽ rời đi.
Động tác Tiêu Kì Hàn nhẹ nhàng nâng niu ôm lấy Thẩm Tinh Phong.
Hắn không quay trở lại viện tử kia nữa. Tình trạng Thẩm Tinh Phong không mấy khả quan, toàn thân như một cái bếp lò lớn, tay ôm chặt lấy Ngự Tâm, trong miệng lẩm bẩm không biết là đang nói gì.
Tiêu Kì Hàn ôm cậu trở về Hầu phủ.
………..
Vào đến phòng, hắn đặt Thẩm Tinh Phong lên trên giường, sợ đụng phải vết thương của cậu nên hắn chỉ đành để cậu nằm sấp lại.
“Minh Lan, đi mời Tề đại phu tới đây cho ta.” Tiêu Kì Hàn đi ra trước cửa, sắc mặt âm u lạnh lùng, “Những người khác, bất luận là ai, cũng không gặp.”
Minh Lan cúi đầu, “Vâng.”
Tề đại phu lần nữa bị đưa đến Hầu phủ, tình huống cũng y như lần trước, chỉ nhìn một cái liền xua xua tay: “Không được rồi, mau chuẩn bị hậu sự đi.”
Tiêu Kì Hàn tức giận nói: “Lão Tề, ngài đừng nói đùa.”
Tề đại phu nhướng mày, ngồi trên ghế không để ý đến sắc mặt của Tiêu Kì Hàn.
“Lần trước ta đã không muốn cứu cậu ta rồi! Nhưng ngài thì sao, một mực quỳ xuống cầu xin ta! Lúc đó ta mới nhặt về cho cậu ta một mạng, chưa đầy một năm, người lại biến thành như vậy rồi!”
Tề đại phu nở nụ cười mỉa mai: “Nếu như không muốn để cho cậu ta chịu khổ thì ngài nên giải thoát cho cậu ta đi, cần gì phải để người chịu đau đến chết đi sống lại rồi lại hao tâm tổn sức cứu về a? Nếu như vậy, trong lòng ta cũng thấy tiếc những loại thảo dược của ta!”
Tiêu Kì Hàn cúi đầu, ngồi ở bên giường nắm chặt lấy tay Thẩm Tinh Phong, bị Tề đại phu mắng cũng không nói lời nào.
Cơ thể Thẩm Tinh Phong nóng đến khủng khiếp.
Tề đại phu tức giận đủ rồi mới đứng dậy đi về phía Tiêu Kì Hàn, thái độ không nhẫn nại đẩy hắn ra một bên, “Tránh ra tránh ra, đừng có làm chậm trễ việc của ta!”
Tiêu Kì Hàn bị đẩy ra khỏi phòng.
Vị phu nhân Tả Dịu An mới vào phủ được hơn một tháng từ từ bước vào cửa viện với những nha hoàn vây quanh.
Bây giờ nàng đang mang thai, thân thể có biết bao nhiêu là cao quý.
Phủ Thừa tướng đưa đến vài nha đầu lanh lợi phục vụ nàng, Tiêu Kì Hàn cũng để một thị vệ đi theo tùy lúc bảo vệ.
Tả Dịu An nắm tay nha đầu tên Hạ Khê từ từ bước vào.
Minh Lan bên dưới cửa sổ vội vã bước tới sau đó quỳ xuống: “Tham kiến phu nhân.”
Giọng nói Tả Dịu An nhẹ nhàng ấm áp, dù đã kết hôn và mang thai nhưng nàng cũng chỉ mới mười tám tuổi, tư thái vẫn trông giống như một tiểu nữ tử.
“Minh thị vệ, phu quân ta đã hồi phủ chưa?”
Thanh âm Minh Lan kính cẩn, “Vâng, Hầu gia đã về rồi ạ.”
“Ta nghe gia đinh ngoài cửa nói, phu quân cho người tới mời Tề đại phu, phu quân bị thương sao?”
Minh Lan im lặng trong chốc lát sau đó đáp, “Chỉ là thân thể có chút không thoải mái mà thôi ạ.”
Trên mặt Tả Dịu An hiện lên chút lo lắng, nâng váy lên bước vào bên trong, “Vậy ta đi xem xem phu quân thế nào.”
Minh Lan đột nhiên chặn trước mặt nàng: “Xin thứ lỗi, phu nhân. Thân thể Hầu gia không khỏe, ngài ấy phân phó thuộc hạ không để ai bước vào bên trong quấy rầy ngài ấy nghỉ ngơi.”
Tả Dịu An sửng sốt một chút, trên mặt lại không có vẻ gì là không hài lòng, nhẹ nhàng gật gật đầu, “Nếu đã như vậy, thì cứ để cho phu quân nghỉ ngơi đi. Hạ Khê, một lúc nữa ngươi đưa canh củ sen hầm ta tự tay làm qua đây cho phu quân.”
Sau đó liền đưa đám nha hoàn rời đi.
Bên trong phòng.
Thẩm Tinh Phong đã uống xong thuốc.
Tề đại phu vừa đứng dậy, Tiêu Kì Hàn liền vội vàng chạy qua xem, tay đặt trên trán cậu sờ sờ, cau mày: “Vẫn còn sốt rất cao.”
Tề đại phu hừ lạnh: “Thuốc của ta cũng không phải thuốc tiên, làm sao mà có tác dụng nhanh như vậy được chứ!”
Tiêu Kì Hàn mím môi, một lời cũng không nói ra được.
Tề đại phu thu dọn hộp thuốc của mình, “Thuốc này dược tính mạnh, đợi cậu ta đổ mồ hôi sau đó tản nhiệt sẽ không sao. Vết thương trên cơ thể cậu ta ta cũng đã xem qua, đều là vết thương ngoài da, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tiêu Kì Hàn ngoảnh đầu lại, “Cổ họng cậu ấy trước đây bị nước bỏng làm cho bị thương, có cách nào để khôi phục không?”
Tề đại phu ôm lấy hộp thuốc của mình, không mặn không nhạt nói: “Không có.”
“Ta nghe nói nước hoa sen tuyết hầm với lê giòn có thể chữa được mọi bệnh.”
Tề đại phu giả ngốc: “Ta chưa từng nghe qua bao giờ.”
Tiêu Kì Hàn bước qua, “Tháng trước nghe nói Tề đại phu có được hai bông hoa sen tuyết.”
Tề đại phu cuối cùng tức giận đến mức mắng người: “Tiêu Kì Hàn! Ngươi là đang nhớ thương đến hai bông hoa tuyết của ta chứ gì!”
Tiêu Kì Hàn mỉm cười bước tới rót cho Tề đại phu một tách trà: “Ta xem như ngài đã đồng ý rồi.”
Tề đại phu tức giận đến đỏ mặt rời đi.
Tối ngày hôm đó quả nhiên cho tiểu dược đồng đưa đến Hầu phủ hai bông hoa sen tuyết kia.
Tiêu Kì Hàn hỏi dược đồng kia: “Sư phụ ngươi có nói gì không?”
Tiểu dược đồng tuổi vẫn còn nhỏ, ngô nghê thuật lại từng câu từng chữ của Tề đại phu: “Sư phụ ta nói, nếu như ngài mà làm hỏng hoa sen tuyết của ông ấy, ông ấy nhất định sẽ đến đánh gãy chân ngài.”
Tiêu Kì Hàn mỉm cười: “Yên tâm đi, lần này ta nhất định sẽ trân trọng cậu ấy.”
Tiêu Kì Hàn kêu người mang hoa sen tuyết xuống trù phòng.
Tối nay sẽ đưa đến cho Thẩm Tinh Phong dùng.
Hạ Khê và Đông Tuyết đi đến trù phòng để lấy canh củ sen hầm, tình cờ trông thấy nước lê đang sôi trên bếp, bèn hỏi Âu sư phụ: “Sư phụ, đây có phải là hoa sen tuyết không?”
Đông Tuyết mỉm cười, “Ta nghe nói loại hoa sen tuyết này rất hiếm thấy, ba mươi năm mới trồng ra được một bông, Hầu gia đối với phu nhân chúng ta thật tốt a.”
Hạ Khê gật gật đầu, “Phu nhân mang thai, Hầu gia tất nhiên muốn mang những thứ tốt nhất về cho phu nhân rồi.”
Đông Tuyết vui vẻ cười thúc giục Âu sư phụ, “Sư phụ, ngài mau mau dọn ra một bát, ta liền mang đến cho phu nhân bây giờ.”
Âu sư phụ cảm thấy kì quặc, Hầu gia cũng không nói là sẽ đưa đến viện tử phu nhân ở phía Đông.
“Hai vị cô nương, ta không thấy Hầu gia nói sẽ đưa canh này đến viện Đông, Hầu gia đã đặc biệt phân phó đem toàn bộ đến viện Tây….”
Hạ Khê và Đông Tuyết đều ngạc nhiên.
Âu sư phụ bối rối tiếp tục giải thích, “Hình như là dành cho một người tên là Liễu công tử ở lại trong đó.”
Hạ Khê và Đông Tuyết tức giận bỏ đi.
“Vị Liễu công tử đó là ai a? Hầu gia ấy vậy mà thực sự đem hoa sen tuyết quý giá như vậy cho hắn chứ không phải cho phu nhân!” Đông Tuyết tức giận, “Ta phải trở về nói cho phu nhân biết mới được!”
Hạ Khê không cản được cô, chỉ có thể nhìn cô chạy vào trong phòng Tả Dịu An.
Tả Dịu An đang ngồi ở đầu giường đan yếm cho đứa nhỏ trong bụng vẫn chưa trào đời, nghe thấy Đông Tuyết đến cáo trạng cũng chỉ lắc lắc đầu cười nhẹ.
“Cũng chỉ là một bát canh hoa sen tuyết mà thôi, ngươi tức giận như vậy làm gì chứ, để người khác trông thấy lại chê cười.”
Đông Tuyết giận không chịu nổi: “Vị Liễu công tử kia thì là cái thá gì chứ….”
Sắc mặt Tả Dịu An nhẹ nhàng thay đổi, “Đông Tuyết, không được ăn nói lung tung, phu quân tự có quan điểm của người.”
Đông Tuyết cắn chặt răng không nói gì nữa.
Tả Dịu An buông cái yếm màu đỏ đang đan dở trên tay xuống, im lặng một hồi mới mở miệng: “Ngày mai các ngươi cùng ta qua đó xem xem vị Liễu công tử kia, nhớ đem theo tấm vải gấm mây mà mẫu thân ta đưa đến lần trước.”