Như để chứng thực cho Bạch Nhiễm rằng cô không nghe sai, Tử Thiêm lặp lại câu nói của mình một cách rõ ràng hơn:
“Chúng ta có thể bắt đầu từ việc động phòng.”
Bộp.
Anh vừa dứt lời đã bị Bạch Nhiễm dùng túi xách đập vào vai một cái, cô thẳng thừng từ chối:
“Không được.”
“Tại sao?”
“Anh nghĩ gì thế hả?” Hai gò má Bạch Nhiễm nóng bừng. Cô thật
muốn bổ đôi đầu của người này ra xem rốt cuộc có thứ gì trong đó. Hai người họ tuy rằng là vợ chồng, nhưng cô đã nói cần hẹn hò trước khi thật sự dẹp bỏ cái bản hợp đồng từng ký, vậy mà anh mở miệng liền muốn mang cô lên giường?
Đối với thái độ kịch liệt của cô, anh mù mờ hỏi:
“Anh đang nghĩ đến chuyện tương lai, sao lại đánh anh?”
“Không được nhắc về vấn đề đó nữa, hiểu chưa?”
Tử Thiêm không nói gì làm Bạch Nhiễm hơi thấp thỏm, vậy là anh từ bỏ ý định kia hay chưa? Rõ ràng bản thân chỉ như một tên gà mờ, chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, vậy mà còn bày đặt tỏ vẻ ta đây rất giỏi! Hừm, chỉ sợ đến lúc cô đè anh ta xuống giường thì anh ta lại đỏ mặt cho mà xem.
Bạch Nhiễm ác ý nghĩ xấu cho Tử Thiêm, sau đó còn nhìn xuống giữa đũng quần anh một cái rồi mới quay đầu nhìn ra cửa sổ. Động tác ấy làm anh có chút ngượng ngùng kẹp chặt hai chân.
Sau khi về nhà, Bạch Nhiễm liền được thiết đãi một bữa cơm thịnh soạn. Trước khi kết thúc buổi kiểm tra sức khỏe, Tử Thiêm đã nhắn tin dặn dò đầu bếp phải chú ý khẩu phần ăn của vợ. Anh nghe mẹ Vợ nói rằng cô vì tốt nghiệp đại học mà học tập quá sức, cả năm trôi qua cũng chưa thể tăng được một cân nào, việc quan trọng bây giờ là bồi bổ cho cô.
Tuy rằng đồ ăn rất ngon, nhưng Bạch Nhiễm ăn qua loa một chút đã buông đũa. Tử Thiêm ở trước mặt toàn gia gắp cho cô thật nhiều thịt, sau đó nói:
“Em ăn nhiều mới tốt, sau này dễ sinh em bé.”
Bạch Nhiễm phải kiềm chế lắm mới không sặc cơm, cô cũng dần quen với lối tư duy của Nam Cung gia rồi. Bọn họ có tư tưởng rất lạ lùng, nếu cưới về thì phải nhanh chóng sinh con!
Cô hoàn toàn không biết, chỉ có cô và Tử Thiêm mới bị mọi người hối thúc như vậy, chứ riêng phần ba đứa em của anh thì muốn thế nào cũng được.
Buổi tối trở về phòng, Bạch Nhiễm dè chừng nằm sát mép giường, sau đó nói:
“Anh không được nghĩ tới chuyện đó đâu đấy!”
Tử Thiêm nghẹn một hơi trong ngực, im lặng đi đến bên giường rồi kéo cái gối ôm ở giữa ra, trực tiếp ném xuống sàn và nói:
“Không cần thứ này nữa.”
Anh không đợi cô lên tiếng mà trèo lên giường rồi đưa tay kéo cô về phía mình, giọng nghiêm khắc:
“Không động vào em, nhưng phải ngủ chung để bồi dưỡng tình cảm”
“Cái này ai dạy anh thế?” Bạch Nhiễm buồn cười.
"Mę dạy."
Dứt lời, anh kéo chăn đắp và chỉnh lại tư thế nằm, Bạch Nhiễm cũng không nghĩ nhiều nữa, dù hơi ngượng ngùng nhưng anh nói đúng, nên vun vén tình cảm qua những hành động nhỏ trong cuộc sống. Cô nhích người đến gần rồi chủ động ôm eo anh:
“Thế này được chưa?”
“Được.”
Tử Thiêm ban đầu hừng hực khí thế, nhưng bị người ta chạm vào rồi mới thấy bản thân quá ngu ngốc. Làm vậy chẳng khác nào tự đào hố chôn mình! Anh nhắm chặt mắt mà tim vẫn cứ đập liên hồi, trong người nóng nực khó chịu.
Đêm hôm khuya khoắt, Tử Thiêm quan sát thấy vợ đã ngủ say bèn bò dậy đi ra ngoài ban công hóng gió, đứng vò đầu bứt tóc ở đấy. Anh chưa từng thử qua nhưng cũng biết, cái phản ứng sinh lý khốn kiếp này hai anh có chút thảm.
Gió đêm lành lạnh tạt qua người, Tử Thiêm hơi run rẩy, chỉ là chưa muốn quay lại giường quá sớm. Anh nhịn đến khi nào cảm thấy bản thân đã tĩnh tâm, không còn dục vọng mới quay vào.
Trên giường, Bạch Nhiễm nằm nghiêng nhìn chằm chằm vào anh.
Bốn mắt chạm nhau, cô bật cười:
“Anh cảm thấy bây giờ có nên nhặt cái gối ôm ở dưới đất lên không?”
Mỗi lần cô bày ra dáng vẻ trêu chọc này đều khiến anh rạo rực, lúc này, anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đang khép mở của cô.
“Anh mau đi ngủ đi, nửa đêm rồi” Bạch Nhiễm duỗi duỗi người và gọi anh.
“Ngày mai anh được nghỉ”
“Ừ? Thì sao?” Cô nhìn chòng chọc vào cái người đàn bò về phía mình. “Anh không nhặt gối ôm lên chặn nữa hửm?”
“Không cần đâu.”
Tử Thiêm tiến gần tới rồi hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của Bạch Nhiễm, cảm xúc quen thuộc bất chợt hiện lên một lần nữa, mềm mại, dễ chịu, còn có mùi hương riêng của cô. Nụ hôn hôm nay có kỹ thuật hơn trước kia nhiều, cô ngửa đầu vươn lưỡi ra, chủ động đáp trả anh, tự hỏi không biết anh đã học hôn ở nơi nào?
Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau, tay Tử Thiêm di chuyển về phía ngực của Bạch Nhiễm, nhẹ nhàng vuốt ve trong lúc hôn khắp trên ngũ quan của cô.
Da thịt của cô mát lạnh và mềm như bông vậy, sờ ở nơi nào cũng đặc biệt thoải mái. Cô đưm” khẽ một tiếng, tuy rằng miệng đã nói không cho anh tiến xa hơn, nhưng khi anh hôn và vuốt ve những điểm mẫn cảm của mình, đầu óc cô trở nên mụ mị, vô thức hùa theo anh.
Hơi thở của Tử Thiêm phả lên cần cổ trắng ngần, vươn lưỡi ra bắt đầu liếm khắp cơ thể cô. Mùi hương sữa tắm vẫn còn lưu lại trên thân cô, ngọt đến tận tim gan.
Tử Thiêm hôn dọc xuống bụng cô, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt Bạch Nhiễm đã mê man từ lúc nào. Cô không chịu được cảm giác nóng ấm khi anh gặm cắn nhè nhẹ ngực mình, sự động chạm vô cùng ngây ngô của anh cũng đủ khiến cô bị kích thích. Có lẽ là vì cảm xúc đê mê vừa rồi đến quá bất chợt, cho nên cô không đẩy anh ra.
Người đàn ông cởi áo ngủ ném xuống giường, dưới ánh đèn mờ ảo, Bạch Nhiễm thoáng nhìn thấy những thớ cơ bắp quyến rũ trước bụng anh, bất giác nuốt nước bọt. Trong tình cảnh này, có lẽ cô còn sung sức hơn Tử Thiêm!