Kết thúc buổi chụp ảnh cưới chính là thời gian chuẩn bị cho lễ kết hôn. Nam Cung gia trực tiếp tổ chức tại dinh thự rộng lớn của mình, khắp nơi đều treo đầy câu đối đỏ và hoa, kim tuyến cũng giăng đầy trong sảnh. Họ vốn dự định tổ chức một lễ cưới trang trọng nhưng vì Tử Thiêm thích yên tĩnh nên không mời nhiều người lắm.
Chớp mắt cũng đã đến ngày quan trọng nhất trong đời, Bạch Nhiễm mặc váy cưới màu trắng từ từ bước về phía lễ đường. Nửa trên của váy thiết kế ôm sát cơ thể, nửa dưới là đuôi cá dài hơn hai mét, tuy rằng phần đuôi váy trông hơi rườm rà, nhưng khi đứng trên thảm đỏ thì lại trở nên lộng lẫy lóa mắt người khác. Khắp chiếc váy cưới này đính hơn năm mươi viên kim cương giá trị liên thành! Cô mặc lên mà đi cũng không dám đi nhanh, sợ làm hỏng nó thì bán nhà cũng không đền được! Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô vì vậy mà khó giấu được sự căng thẳng.
“Thẳng lưng lên con gái!” Ông Bạch ở bên cạnh đỡ tay con, chậm rãi tiến vào sảnh chính.
Cửa mở ra, đập vào mắt họ là khoảng hai mươi bàn tiệc sang trọng, hai mươi bàn thôi, vậy nhưng áp lực của hai cha con họ rất lớn, bởi mỗi một vị khách đến đây đều có thân phận địa vị không nhỏ!
Bạch Nhiễm được ba dắt tay lên sân khấu, cô hít sâu một hơi, đứng đối diện Tử Thiêm để làm lễ. Lần thứ hai kết hôn rồi mà vẫn lo lắng đến nỗi tay phát run.
“Em lo lắng?” Tử Thiêm tinh ý hỏi.
Anh mặc tây trang ở đối diện cô, khuôn mặt cương nghị, trông anh vẫn như bình thường, nhưng không hiểu sao khi nhìn vào anh, tim cô lại đập mạnh hơn.
Cô lúng túng:
“Không có đâu.”
Bàn tay thon dài của anh nhẹ nhàng nâng tay cô lên, giữ chặt, dựa theo lời của chủ hôn mà làm lễ, đeo nhẫn. Toàn bộ quá trình đó đầu óc Bạch Nhiễm đều lâng lâng, đám cưới xa hoa như thế này là lần đầu tiên cô nhìn thấy, đâu đâu cũng lấp lánh xinh đẹp.
Kết thúc buổi lễ, Tử Thiêm đặt lên môi cô một nụ hôn rất khẽ, dư vị ngọt ngào bất giác chảy dọc vào tim hai người.
Mệt mỏi cả ngày trời, Bạch Nhiễm thay được bộ quần áo ngủ để lên giường đã là nửa đêm.
Nhìn người đàn ông ngủ say trên giường, nghe mùi rượu hơi nồng, cô không biết nên làm sao. Như hợp đồng có nói, họ phải nằm chung để tránh bị phát hiện, bởi trong phòng nếu có thêm một bộ chăn gối thì khó mà giải thích.
“Được rồi.” Bạch Nhiễm tự nhủ bản thân, nằm sát mép giường để tránh đụng chạm.
Tờ mờ sáng, khi Bạch Nhiễm khó khăn lắm mới ngủ được thì Tử Thiêm đột nhiên xoay người sang, cánh tay dùng lực kéo cô vào lòng, xem cô như gối ôm mà siết chặt lấy. Lúc ấy, chóp mũi của anh gần như chạm vào mặt cô, hai mắt cô mở to nhìn chằm chặp vào ngũ quan tuấn mỹ trước mắt.
“Này!” Bạch Nhiễm thử gọi một tiếng, cô nghe thấy tim mình đang đập điên cuồng trong lồng ngực.
Sau bao nỗ lực đánh thức Tử Thiêm không thành, cô chỉ đành để mặc cho anh ôm. Anh ta say rồi, uống nhiều muốn chết, bây giờ mà có động đất anh ta cũng không biết đâu.
Hai người đều thoát lực chìm vào giấc mộng sâu.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào từ cửa kính sát mặt đất nhẹ nhàng len lỏi về phía chân giường. Tử Thiêm đỡ phần đầu đau nhức của mình, từ từ tỉnh táo lại. Anh nhìn thấy Bạch Nhiễm nằm gọn trong lòng anh, đầu còn gối lên tay anh ngủ ngon lành.
Bên ngoài Tử Thiêm trông có vẻ lạnh lùng, chững chạc, chín chắn, đáng tin, nhưng mà nội tâm thật ra rất yếu ớt. Có thể nói từ khi gặp Bạch Nhiễm, anh mới thật sự biết lúc chạm vào phụ nữ sẽ là cảm giác gì. Mềm mềm, thơm thơm, còn cả một sự dễ chịu khó diễn tả thành lời.
Tử Thiêm lén lút rụt cánh tay đau nhức về, định để Bạch Nhiễm ngủ thêm một lát, nhưng hành động này vô tình đánh thức cô.
Mi mắt thật dài chớp động, Bạch Nhiễm bất ngờ mở mắt ra đã dọa cho Tử Thiêm giật nảy. Anh lui nhanh về sau, lăn thẳng ra mép giường rồi chới với suýt té ngã.
Thấy toàn bộ hành động ngốc nghếch của anh, Bạch Nhiễm gần như tỉnh ngủ, buồn cười hỏi:
“Anh là gay mà. Tôi không sợ, anh sợ gì chứ? Lúc trước anh còn nói phải ngủ chung giường đó.”
Bạch Nhiễm quan sát thật kỹ, phát hiện lỗ tai Tử Thiêm hơi đỏ lên. Anh hắng giọng nói:
“Tôi chỉ giật mình thôi.”
“Vậy sao?” Bạch Nhiễm nổi hứng trêu chọc, kéo chăn ra rồi chống một tay lên trán, nằm nghiêng nói với anh: “Vậy anh lên đây nằm đi, chúng ta diễn cho tròn vai một chút.”
Là một người đàn ông, Tử Thiêm phải chủ động mới đúng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngả ngớn đầy hứng thú của “vợ” khi gọi anh lên giường, anh thấp thỏm trong lòng:
“Đến lúc dậy rồi.”
Bạch Nhiễm không buông tha cho anh, cười khẽ một tiếng rồi õng ẹo nói:
“Dù sao hôm qua chúng ta cũng mệt mỏi rồi, anh cần gì vội thế?”
Đúng thật họ đều thấm mệt, nhưng là vì phải tổ chức hôn lễ cả ngày, nhưng vào miệng của cô liền biến thành hành động gì đó mờ ám lắm. Tử Thiêm không nói lời nào, xoay người thò chân xuống giường rồi mang dép vào, đi thẳng một mạch tới nhà vệ sinh.
Rầm.
Cửa phòng vệ sinh đóng lại, Bạch Nhiễm nằm trên giường che miệng cười. Ha ha, người ta dù sao cũng là trai tân, cô làm vậy có phải đã chọc người ta xấu hổ rồi không?