• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả đêm đó Bạch Nhiễm mất ngủ. Cô lo lắng về chuyện mẹ bị ung thư nên chỉ cần nhắm mắt lại liền nhớ tới cảm giác đau đớn, khó chịu và mệt mỏi đã dằn vặt cô suốt quá trình điều trị bệnh tình.  

Cứ miên man suy nghĩ đến tận khi ánh nắng sớm xuất hiện bên ngoài khung cửa sổ, Bạch Nhiễm mới chợp mắt được một chút. 

Dưới nhà, ông bà Bạch đang vui vẻ dọn dẹp vì vừa hẹn được con rể tương lai đến nhà dùng bữa. Nam Cung gia có mấy người con trai đều rất xuất sắc, trong đó người thừa kế của họ - Tử Thiêm, đang tìm vợ công khai nên rất nhiều người muốn để con gái mình đi xem mắt. Nhưng trong vô vàn tệp hồ sơ của tiểu thư khuê các quanh thành phố, Bạch Nhiễm đã may mắn được Nam Cung phu nhân chọn. Cũng do đó mà có buổi xem mắt tối hôm qua.

Khi Bạch Nhiễm tỉnh giấc đã là buổi chiều. Cô loay hoay chỉnh trang lại bản thân rồi xuống nhà, thấy cô, mẹ lập tức càu nhàu:

“Con gái con đứa gì ngủ đến giờ này mới dậy? Nhanh lên, tắm rửa thay quần áo đi, nhà trai sắp đến rồi đó.”

Chân mày Bạch Nhiễm nâng lên rồi hạ xuống, “hả” một tiếng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì mẹ cô lại nói:

“Lát nữa Tử Thiêm sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm, mẹ liên hệ với cậu ấy rồi, nói là con muốn gả cho cậu ấy.”

“Mẹ!” Bạch Nhiễm mặt mũi đỏ bừng, đây là thêu dệt rồi! “Con nói như vậy lúc nào?”

“Hôm qua đó, con bảo sẽ gả mà?”

Ông bà Bạch đều nhìn cô chăm chú, thấy cô mặc váy ngủ rộng thùng thình thì đều không vui dặn dò:

“Đi thay đồ nhanh lên, không được ăn mặc lôi thôi như thế!”

Bạch Nhiễm vừa tỉnh ngủ liền phát hiện bản thân bị mẹ bán không chút chần chờ! Cô đưa tay đỡ trán, nghe lời mẹ quay về phòng.

Dưới nhà lục đục tiếng chuẩn bị của ông bà Bạch, hai người họ ngóng ra cửa nhìn vài lần, rốt cuộc nhìn thấy một chiếc xe Porsche màu bạc đỗ lại. Ông Bạch phấn khích ra đón người, Bạch Nhiễm ở trên nhà vén rèm lên, ánh mắt lướt qua người đàn ông đang bước xuống từ xe.

Hôm nay anh ta không mặc vest, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản, trông vừa thân thiết gần gũi vừa… đẹp trai.

Không phải Bạch Nhiễm trọng nhan sắc, nhưng mà con người thì luôn yêu cái đẹp, cô phải công nhận sức hấp dẫn của người đàn ông này thật khó cưỡng lại.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tử Thiêm đang vào nhà ngẩng đầu lên tìm kiếm, nhưng cô đã nhanh tay hơn kéo rèm trốn đi. Cô không rõ tại sao người đàn ông đó chọn mình nữa.

Bữa ăn hôm ấy, Bạch Nhiễm vô cùng ngượng ngùng ngồi đối diện với Tử Thiêm mà không nói được lời nào, bởi vì quả thật tối qua cô đã hứa với mẹ sẽ gả, nên nhìn thấy anh, cô liền xấu hổ.

Tử Thiêm thỉnh thoảng cũng nhìn về phía Bạch Nhiễm, ánh mắt chăm chú mang theo ý cười.

Cười cái gì chứ? Cô đã trải qua một đời chồng rồi, hôn nhân đối với cô chẳng qua chỉ là một sự phiền phức. Nếu không phải mẹ cứ khăng khăng muốn cô gả cho người này, nếu không phải anh ta là gay và chỉ đang tìm lá chắn, thì cô có chết cũng phải từ chối.

Bạch Nhiễm liếc mắt về phía Tử Thiêm làm anh hơi nhếch mày:

“Mặt tôi dính thứ gì sao?”

“Ha ha, con bé này, thích cũng đừng nhìn chằm chằm người ta như vậy.” Bà Bạch cười xởi lởi.

Ông Bạch cũng vui vẻ nói:

“Không đâu, mặt cậu không dính gì hết. Cậu Nam Cung nghĩ thế nào về Nhiễm Nhiễm nhà tôi?”

Câu hỏi của ông ấy khiến Bạch Nhiễm hơi run tay, suýt chút làm rơi thứ vừa gắp. Được rồi, cô thành thật, cô cũng tò mò lắm.

Tử Thiêm lúc này đột nhiên cong môi lên, mỉm cười với họ. Bình thường anh ít khi thể hiện cảm xúc quá rõ ràng, nhưng đối diện với người lớn tuổi, anh vẫn rất lịch sự, thái độ cực kỳ tốt. Anh nói:

“Cô ấy rất phù hợp với tiêu chí của cháu.”

Nghe được câu này, Bạch Nhiễm khó hiểu. Dùng từ tiêu chí hình như không đúng lắm, phải là hình mẫu lý tưởng chứ? Người đàn ông này hẳn là cuồng công việc, nghe nói chưa từng yêu đương, nói chuyện khô khan chút cũng không lạ gì.

Tử Thiêm rất thẳng thắn nói thêm:

“Cháu định cưới càng sớm càng tốt, ngày mai đưa cô ấy đi chọn váy cưới, làm thủ tục, về phần thiệp mời và những thứ còn lại gia đình cháu sẽ lo.”

Hôm qua về nhà bị mẹ mắng cho một trận vì không thấy con dâu đâu, anh thật sự sợ rồi. Nhìn thái độ của Bạch Nhiễm thì có vẻ cũng là nghe lời gia đình nên mới cam chịu kết hôn, một đối tượng hoàn hảo để lập hợp đồng hôn nhân với anh.

Cách mà Tử Thiêm đi thẳng vào trọng tâm vấn đề khiến Bạch gia ba người đều ngẩn ra, dường như so với ba mẹ Bạch thì anh còn gấp gáp hơn? Lửa cháy đến mông rồi à?

Tử Thiêm tỏ vẻ vô tội:

“Sao vậy? Hai bác có vấn đề gì với đề nghị của cháu sao?”

“Không không, nhưng mà, ý tôi là…” Bà Bạch lúng túng.

Ông Bạch thì hào hứng:

“Cứ như vậy đi!”

Mỡ đã dâng đến miệng con gái ông rồi, ông sẽ giúp con bé nuốt miếng mỡ này một cách nhanh nhất, ngộ nhỡ bị giành thì hối không kịp mất.

Đối với họ, mối hôn sự này chính là trèo cao, may mắn lắm mới được gia đình người ta để ý đến. Còn có một lý do khác khiến ông bà Bạch vui vẻ nữa, đó là kết hôn rồi thì sau này Quý Thần đừng hòng tới gây rắc rối!

Cứ như vậy qua một lúc, Bạch Nhiễm như người tàng hình trong cuộc nói chuyện kia. Biết trước Tử Thiêm lấy mình vì bất đắc dĩ, cũng không thật sự muốn cưới nên tâm trạng cô cũng tương đối ổn định.

Thời gian đó, hôn sự được chuẩn bị gấp rút vô cùng. Bạch Nhiễm và Tử Thiêm hẹn gặp mặt để bàn luận về hợp đồng hôn nhân.

“Trong thời gian này, tôi sẽ cố sức diễn cho tròn vai người vợ hiền dâu đảm, nhưng tôi cũng có điều kiện. Nếu ngộ nhỡ bệnh tình của mẹ tôi chuyển biến xấu, thì tôi cần kéo dài hợp đồng hơn nữa. Anh phải có trách nhiệm giúp đỡ tôi.”

“Được.” Tử Thiêm rất kiệm lời, chỉ gật đầu.

“Không được qua lại với người khác, làm tổn hại danh dự của tôi.”

“Ừm.”

Cô nói cái gì người ta cũng đồng ý, hơn nữa thái độ tốt đến nỗi khiến cô thấy bản thân quá nghiêm túc, khắt khe, vội mềm giọng:

“Điều cuối cùng là phải ngủ riêng, tôi hoặc anh sẽ trải nệm nằm dưới đất.”

Tử Thiêm đột nhiên giơ tay chặn lại:

“Cái này thì không được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK