“Ùng...”. Toái hư hải một chỗ, khắp thiên địa hư không loạn lưu tàn sát bừa bãi, nơi này vốn là một nơi yên bình tươi đẹp nhưng kể từ hai thánh trước thì hoàn cảnh nơi này đã thay đổi hoàn toàn, Toái hư hải môi trường ác liệt thì ở đây lại càng tỏ ra khủng bố, cơ bản là không có ai dám đến gần, tại khu vực gần như trung tâm ở đó có một cột sáng bao vây phạm vi hơn ba dặm nối tiếp thiên địa đồng thời đang tỏa ra kinh thiên uy áp, hư không nhộn nhạo cùng phá toái chính là bắt đầu từ nơi này.
Đã hai tháng kể từ khi sự kiện kia xảy ra thì không có ai đến gần nơi này hay có ý kiến thăm dò cột sáng kia, bọn hắn biết kẻ tạo nên cột sáng là ai nên đều không có ai đi phá hoại hay xúc phạm chỗ đó, cho dù bên trong thỉnh thoảng lại sẽ có tiếng thét giận dữ truyền ra nhưng cũng không có ai đến gần, nhiều nhất chỉ là quan sát từ xa, đến gần một chút không may còn bị cột sáng kia đánh giết ah.
“Tên kia để lại Bát hoang đồ thật đủ khủng bố...”. Tại một chỗ cách cột sáng hơn vạn dặm đứng một nhóm tu giả, một kẻ Thánh tổ bước thứ tám đỉnh phong cảm khái nói, kẻ này không sai biệt chính là một vị Thí luyện giả.
“Còn phải nói sao? Thanh thánh sứ Bát hoang đồ có thể tùy tiện vây khốn mấy vị Hư vô cảnh thiên kiêu, nếu không phải vận dụng ấn ký kia thì bọn hắn còn lâu mới thoát được Bát hoang đồ vây khốn!”. Một cự điểu lam sắc cũng mở miệng ầm ầm nói, kẻ này tu vi liền có Thánh tổ bước thứ chín, không sai biệt chính là một cái Hư thiên bí cảnh bản dân.
“Cái kia Vũ Thế Nguyệt đã hai tháng rồi vẫn không ngừng công kích từ bên trong vẫn không thể làm sao, thật không hiểu tên kia làm vậy có ý gì, nghe nói nàng khiến hắn bị thương không nhẹ ah!”. Một cái Thí luyện giả khác cũng nói, dĩ nhiên ở đây có không ít kẻ chứng kiến ngày đó đại chiến từ lúc bắt đầu.
“Nghe nói Vũ Thế Nguyệt là cùng đi với hắn, không những thế còn có một tầng thân phận khác là cô cô của Vũ Thiên Quân quái vật kia, chuyện này liên lụy rất lớn, hắn phong ấn nàng ở chỗ này cũng không có gì là lạ!”. Một cái Thí luyện giả khác có chút biết chuyện này lạnh nhạt nói. “Không tốt có khi còn khiến hai tên kia đánh giết lẫn nhau...”. Hắn con ngươi lập lòe nói.
“Hai vị Thánh sứ đánh nhau...”. Mấy cái Hư thiên bí cảnh bản dân không tự chủ run lên, không những là bọn hắn, những Thí luyện giả khác ánh mắt cũng là sáng lên, hai tên này sánh vai xưng bá Hư thiên bí cảnh, nghe nói chiến lực đều đã vượt qua cùng thế hệ mà không kẻ nào dám chối bỏ, bọn hắn nếu là đánh nhau... Chỉ e sẽ gây nên sóng lớn bên trong Hư thiên bí cảnh này, chỉ sợ sẽ gây nên mọi người chờ mong.
“Hử?”. Đột nhiên một cái Thí luyện giả con ngươi co rút nhìn phía cột sáng, chỗ đó đột nhiên nhiều thêm một cái bạch y thanh niên, nên biết không có bất kỳ kẻ nào dám đến gần cột sáng phạm vị mười dặm, một phần là tôn trọng Thanh y cường giả kia, một phần là kiêng kị Bát hoang đồ uy năng, cho dù là Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất cường giả cũng không dám xem thường Bát hoang đồ chi uy đây!
“Hắc! Muốn chết!”. Kẻ này nhìn thấy cùng kinh ngạc thì những kẻ khác rất nhanh cũng nhìn thấy, một kẻ trong đó liền lạnh lùng quái khiếu một tiếng, dám đến gần Bát hoang đồ khu vực như vậy, đây chính là muốn chết ah.
“Ùng!”. “Oành...”. Quả nhiên như những kẻ này dự đoạn, cột sáng kia giống như cũng nhận ra kẻ đến, một tiếng oanh minh vang lên, Hư không như bị rút lại gấp khúc ầm ầm phá toái, từ cột sáng vươn ra một tia sáng như là roi quất về phía bạch y thanh niên kia, uy lực khủng bố vô cùng.
Bất quá khiến cho những kẻ kia thất vọng rồi, bạch y thanh niên kia cũng không như trong lời bọn hắn bị Bát hoang đồ diệt sát, hắn chỉ là lạnh nhạt không nhanh không chậm vươn ra tay trái chụp vào roi sáng kia, dĩ nhiên là không coi uy lực kia vào đâu.
“Ông...”. “U...”. Bạch y thanh niên tay như kìm sắt chụp vào roi sáng kia, roi sáng cũng như bị cố định lại bị hắn nắm chặt không thể tiến thêm một bước, sinh sinh bóp nát!
“Cái gì...”. Một đám tu giả nhìn thấy cảnh này thì mắt đều như muốn lồi ra, một đám kinh hãi không tin vào mắt mình, Thanh y cường giả để lại Bát hoang đồ khủng bố công kích lại đơn giản như vậy bị đánh toái? Bạch y thanh niên kia rút cục là thần thánh phương nào?
“Lê huynh để lại thủ đoạn cũng không phải chuyện đùa ah...”. Đánh tan roi sáng kia bạch y thanh niên cũng hơi chút lùi lại lẩm bẩm. Hắn lùi lại không phải kinh sợ cột sáng kia đánh ra công kích, hắn lui lại là vì một loại thái độ mà thôi, một cái nhìn như thần thông này còn chưa đủ khiến hắn phải sợ hãi đâu. Bạch y thanh niên đương nhiên chính là Thiên Quân một đường chạy nhanh đến đây, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được khí tức của Vũ Thế Nguyệt bên trong cột sáng này, tuy rằng hỗn loạn không tả nổi nhưng quả thực là vô cùng khỏe mạnh, so với trước kia chỉ còn chút hơi tàn thì khỏe hơn nhiều lắm.
“Huh, hình thức khá giống với Vô cực thiên đồ của ta, không lẽ đây là Thiên cảnh của Lê huynh?”. Đánh giá một chút cột sáng Thiên Quân hơi chút kinh ngạc lẩm bẩm. Bên trong đó hắn có thể cảm nhận rõ ràng dung hợp lực lượng khí tức, không những thế cũng khá giống Vô cực thiên đồ của hắn, tuy rằng kết cấu khác lạ nhưng lại đưa ra kết quả khá giống với Vô cực thiên đồ của hắn, không sai biệt lắm chính là Thiên đồ của Cường rồi, chỉ là khiến Thiên Quân hắn không hiểu được đó là Cường làm sao lại có thể để lại Thiên đồ của mình ở đây? Không lẽ tên kia có thể đánh ra Thiên đồ như thần thông như thế? Nếu là như vậy thì cũng quá khủng bố rồi, thử hỏi nếu hắn Vô cực thiên đồ có thể tùy tiện đánh ra như một loại thần thông thì thế gian này liệu có ai có thể chống lại hắn? Khi đó tất cả thần thông mà hắn nắm giữ có thể “bừa bãi” sử dụng ah!
“Huh...”. Đánh giá một chút cột sáng Thiên Quân hơi chút ngẩng đầu nhìn ra xa xa, có không ít tu giả đang ở xung quanh đây quan sát, hắn xuất hiện cùng đánh tan một đạo công kích của cột sáng kia cũng khiến rất nhiều kẻ để ý, liên tục có linh thức quét qua chỗ hẵn dò xét, tuy rằng không có ác ý nhưng để người người nhìn mình như của quý như vậy Thiên Quân hắn cũng không dễ chịu.
“Cút!”. Lạnh lùng phun ra một chữ, Thiên Quân tay trái hóa chỉ kiếm đâm vào hư không lập tức vô số kiếm quang đánh phá hư không lao về phía một đám tu giả đang đứng, mục tiêu chính là một nhóm thu giả có thực lực cường đại nhất! Khắp nơi đều có tu giả đang quan sát, muốn đuổi bọn hắn đi dĩ nhiên cũng cần đến những “con chiên” đủ phân lượng.
“Viu...”. “Xuy...”. Kiếm quang xỏ xuyên hư không bá đạo đánh về phía một nhóm tu giả hơn trăm cái đang bàn tán, những kẻ này đều là một đám thực lực cao tuyệt, thấp nhất cũng là Thánh tổ bước thứ tám đỉnh phong, cao nhất liền có bốn vị Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất, hành động này đương nhiên đủ cuồng bạo.
“Hả?”. Thiên Quân xuất hiện trực diện một kích từ Bát hoang đồ dĩ nhiên đã khiến không ai dám xem nhẹ hắn, chỉ là khi Thiên Quân đột nhiên xuất thủ đánh về phía đám tu giả kia thì không có ai dám nói gì nữa, kiếm quang uy lực khiến cho bốn vị Hư vô cảnh kia da đầu cũng phải run lên sợ hãi điên cuồng lui tránh.
“Là ai đây? Lại có thể bá đạo như vậy...”. Cấp tốc lùi lại thì trong đầu một đám tu giả đều có chung câu hỏi, không xem những tu giả khác ra gì, ngang nhiên xuất thủ như vậy đương nhiên không phải kẻ tầm thường, mặt khác lại là hướng Bát hoang đồ mà đến thì đương nhiên cũng không phải là cường giả thông thường.
“Huh! Ngược lại chạy còn muốn nhanh...”. Thiên Quân đánh ra một kiếm thì thần kỳ kinh ngạc, bọn kia vậy mà đều không dám lưu lại, một kiếm đuổi đi vô số tu giả khiến Thiên Quân có chút không thích ứng. Hắn là không biết, kể từ khi Cường một trận chiến, tu giả bên trong Toái hư hải đều có chút tâm lý chung đó là có chút hoang mang cùng kinh hãi, bọn hắn là từng bị quang cảnh do Cường tạo nên mà khiếp sợ, Thiên Quân thể hiện ra lại so với Cường cũng không kém khiến cho cả đám tâm cảnh đều như mặt nước hồ bị khuấy động, đều có chút không tên nổi lên sợ hãi.
“Bạch y thanh niên... Không lẽ là...”. Lùi lại một khoảng thì có kẻ giống như nhớ ra cái gì kinh ngạc dừng bước khiếp sợ nhìn cột sáng xa xa, không lẽ hai tên kia sắp chạm chán rồi? Có thể biết Thiên Quân cùng Cường có qua lại cũng không nhiều đâu.
“Các hạ nhận ra điều gì sao?”. Lập tức liền có kẻ khác quay sang hỏi.
“Hắn là Vũ Thiên Quân...”. Tên kia có chút không chắc chắn nói. “Có lẽ chính là hắn...”.
Những kẻ kia có thể nhận ra bản thân hay không thì Thiến Quân cũng không để tâm, đuổi đi mấy tên vô duyên kia thì hắn mới quay đầu nhìn về phía cột sáng đầy nghiêm nghị. Cột sáng này đúng là không có khả năng uy hiếp đến hắn nhưng nếu là Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất muốn ngoan cố chống đối chỉ e sẽ có kết cục bi thảm vô cùng, thậm chí thông thường Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai đại năng muốn công phá cột sáng này cũng không phải chuyện đùa, còn chưa chắc đã làm gì được.
“Trước đem cô cô ra ngoài lại nói đi!”. Thiên Quân khẽ trầm ngâm nói sau đó một lần nữa tiến lại gần phạm vi cột sáng, muốn đem Vũ Thế Nguyệt ra ngoài hắn đương nhiên cần đánh tan cột sáng này mới được. “Để ta xem Lê huynh Thiên đồ này có bao nhiêu khủng bố đi!”. Nói đoạn tay trái liền hóa chảo chụp về phía cột sáng, một cái cự chảo bóng mờ liền lăng không chút hiện chụp vỡ hư không thắng hướng cột sáng kia vỗ xuống, dĩ nhiên là muốn đánh ta cột sáng.
“Ông...”. Cột sáng kia giống như có linh tính, nhận ra Thiên Quân một chảo là hướng phía nó công kích thì cũng chợt run lên khẽ ông minh một tiếng, một cự chảo cũng thì ra từ đó chụp về phía cự chảo của Thiên quân đánh ra, uy thế vậy mà cũng không chút nào kém Thiên Quân một chảo.
“Ồ...”. Thiên Quân hơi chút kinh ngạc, khóe miệng lại khẽ nâng lên, hắn tùy tiện một kích chỉ mang theo bốn thành lực lượng mà thôi, cột sáng kia vậy mà cũng đánh ra lực lượng tương đương, thật không biết tên kia làm sao lại làm được.
“Ầm!”. “Ầm!”. Hai cái cự chảo va vào nhau liền vang lên tiếng nổ ầm ầm, hư không tại đó cũng liên đới bị đánh nát, hai cái cự chảo theo đó cũng biến mất giữa thiên địa, chỉ để lại chút ít lực lượng cuồng bạo cũng hư không vết rách đang dần lành lại.
“Thật thú vị nha...”. Thiên Quân thân hình dừng lại ngay phía trước cột sáng lạnh nhạt nói, lúc này hắn ở gần cột sáng đến mức có thể đơn giản nâng tay liền có thể chạm đến, tại đây hắn có thể rõ ràng cảm nhận được bên trong cột sáng này kinh thiên lực lượng, nếu là một kích đánh ra thì không biết uy lực đạt đến một bước nào.
“Ra đây nào...”. Thiên Quân tay phải khẽ nâng lên chạm vào cột sáng, cột sáng này giống như một cái phong ấn cấm cố lại Vũ Thế Nguyệt cô cô hắn ở trong đó, không những định trụ nàng ở nơi này mà còn không cho phép bất kỳ kẻ nào đến gần, chính là một loại bảo hộ, Cường làm như vậy đương nhiên đã là tuyệt nhất rồi. Bất quá Thiên Quân hắn tin tưởng đây không phải là tất cả, ngay khi hắn đặt tay lên cột sáng thì một thân khí tức cũng ầm ầm bộc phát không chút lưu lại, hư không cũng bị hắn khí tức ép định chặt lại vang lên từng tiếng két két quái dị, đây là dấu hiệu hư không đang bị áp súc lợi hại, so với đánh vỡ hư không còn muốn bá đạo hơn một đoạn.
“Ầm!”. “Ầm!”. Giống như nhận Thiên Quân triệu hoán, cả cột sáng ầm ầm rung động sau đó lại thần kỳ thu nhỏ phạm vi, vốn là bao quang phương viên hơn ba dặm nôi tiếp cả thiên địa thì lúc này lại có xu thế co lại, chớp mắt đã không còn hình dáng cột sáng nữa, thay vào đó là xuất hiện một cái quang ảnh cự nhân cao hơn mười trượng đứng bễ nghễ giữa thiên địa, cự nhân nơi khoang ngực lúc này đang đứng một cái hắc y mỹ nhân đang điên cuồng đánh phá xung quanh muốn thoát ra khỏi lồng ngực của cự nhân nhưng cho dù nàng cố gắng như thế nào thì cũng không thể động chút mảy may, nàng giống như đang bị phong ấn trong đó.
“Huh...”. Cự nhân cũng không có bao nhiêu cảm xúc mà chỉ lạnh lùng nhìn Thiên Quân, sau đó liền không nói môt lời, nắm đấm liền hướng Thiên Quân oanh xuống, lực lượng phô thiên cái địa liền khiến hư không một lần nữa bị đánh lõm xuống vỡ nát, uy lực khủng bố.
“...”. Thiên Quân con ngươi co rụt nhìn cự nhân quang ảnh kia, cự nhân này dĩ nhiên là mang hình thái của Cường, một thân khí tức cũng là y đúc, thực lực cũng khiến Thiên Quân líu lưỡi, thình lình đã đạt đến Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai đỉnh phong! Nếu có kẻ nào đó coi thường, cho dù là Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai đại năng chỉ sợ cũng ăn thiệt thòi lớn!
“Phách không chưởng!”. Thiên Quân nhìn cự quyền đánh đến trước mặt mình thì hồn nhiên không chút sợ hãi khẽ quát một tiếng, tay trái hóa chưởng vỗ vào cự quyền kia, hắn không tin cự nhân này có thể duy trì lâu dài đánh ra được loại này công kích, mặt khác cho dù có thế duy trì được cũng không cản được hắn!
“Ầm!”. Cự nhân một quyền cùng Thiên Quân chưởng chạm vào nhau liền vang lên một tiếng nổ vang, hư không như tấm gương bị đánh vỡ, cự nhân thân hình to lớn cũng bị đẩy lùi lại mấy bước dẫm ra mấy chỗ hư không loạn lưu, nguyên bản vị trí chỉ còn lại Thiên Quân một người.
“Ù...”. “Ù...”. Cự nhân quang ảnh kia bị đẩy lùi nhưng cũng không có bao nhiêu biểu tình, bất quá nó lại không tiếp tục hướng Thiên Quân công kích nữa mà chỉ đứng lại giữa không trung không biết có mục đích gì.
“Nếu không phải là ta công kích chỉ e liền có nhiều kẻ gặp nguy hiểm rồi...”. Thiên Quân nhíu mày lẩm bẩm, cự nhân vậy mà lại có thể vận dụng lực lượng của Cường, nói dúng hơn là Cường lưu lại dung hợp lực lượng của hắn tại bên trong cự nhân, lực lượng vô cùng bá đạo này nếu kẻ khác trúng phải chỉ e không chết cũng trọng thương, còn may với Thiên Quân thì lực lượng này có rất nhiều hạn chế, thể nội lực lượng của hắn cũng không chút nào kém ah. Cột sáng kia khủng bố thậm chí vượt qua Thiên Quân ước đoán.
Nhìn chăm chú một chút Thiên Quân lực lượng cũng liền tản đi, cự nhân kia đã không có ý định công kích tiếp, không những thế lực lượng đang không ngừng co rút vào chỗ ngực, cũng chính là vị trí Vũ Thế Nguyệt đang bị cấm cố kia.
“Vũ huynh...”. Cự nhân lực lượng dần thu liễm về phía ngực thì cự nhân quang ảnh cũng dần dần tiêu tán, ngay trước khi biến mất, hai con ngươi cự nhân chượt lóe há miệng phun ra hai chữ rồi biến mất hoàn toàn giữa thiên địa, chỗ đó chỉ còn lại Vũ Thế Nguyệt một người!
“Huh...”. Thiên Quân hơi ngẩn ra sau đó liền hiểu. Cự nhân lực lượng dần co vào bên trong Vũ Thế Nguyệt thể nội biến mất nguyên nhân dĩ nhiên chính là do bản thân hắn, Cường không biết làm ra thủ đoạn gì lại có thể nhận ra kẻ đến là Thiên Quân hắn mà để cự nhân tán đi lực lượng, bất quá như vậy cũng tốt, đỡ một phen đánh đập tàn nhẫn. Hắn lúc này có chuyện khác đau đầu hơn nhiều ah!
“U...”. Vũ Thế Nguyệt không bị lực lượng của cự nhân cấm cố, ngay sau khi cự nhân biến mất thì liền hóa thành một đạo hắc quang đánh về phía Thiên Quân, một thân tu vi Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất sơ kỳ nhưng là không chút nào giữa lại điên cuồng công kích Thiên Quân.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: truyencv.com
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK