Mục lục
Khai quang mật sử - Hoa Hướng Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Phì tức giận: “Tất cả chúng mày, xông lên hết cho tao!”

“Phế thằng nhãi này!!”

Hơn chục người lao về phía tôi, tôi trực tiếp nhảy lên ghế sô pha, tay phải ấn công tắc phía trên ghế.

Tôi đã tắt đèn trong phòng!

Đột nhiên, xung quanh tối om, giơ tay không nhìn thấy năm ngón!

Mà thị lực của tôi đêm hay ngày đều giống nhau, không có sự khác biệt.

Sau đó, tôi lập tức lao ra cửa, khóa trái cửa phòng.

"Chuyện quái gì thế này!"

“Mau bật đèn lên!”

Ở đây ngoại trừ tôi ra, không ai nhìn thấy gì. Bọn chúng cũng đứng ngồi không yên, không dám manh động, bởi vì mục tiêu của bọn chúng chỉ có mình tôi, nếu động thủ thì chắc chắn sẽ hại người bên mình.

Bịch bịch bịch...

“A!”

“Ai đánh tao!”

“A!”

Xung quanh truyền tới một loạt tiếng la hét, tiếng chai rượu vỡ, tiếng người ngã xuống đất...

Khoảng hai mươi giây sau, tất cả bọn chúng đều bị tôi quật ngã xuống đất. Bọn chúng bò trên mặt đất rên rỉ đau đớn, không ai có thể đứng dậy.

Sau đó, tôi bật đèn lên.

Chân tôi giẫm lên mặt ông Phì.

Toàn bộ người của ông Phì đều nằm lăn ra trên mặt đất. Những cú đấm đá của tôi chủ yếu đánh thẳng vào huyệt đạo của họ, người bình thường căn bản không thể chịu được.

Tôi không hề động vào Vương Hải Ba.

Một vài bạn học của Vương Hải Ba đều bị sốc, họ nhìn tôi như nhìn một con quái vật.

Đôi mắt Lý Giai Dao ánh lên vẻ khó hiểu, chị ấy không thể tin được, chị ấy cảm thấy tôi dường như biến thành một người xa lạ.

Ba bạn học đang quỳ dưới đất cũng đứng dậy, ngồi trên sofa, nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt tái nhợt vì sợ.

Hai mắt Vương Hải Ba đầy vẻ kinh hãi, anh ta hét: "Trương Sơn Thành, đồ khốn nạn, cậu có biết mình đã làm gì không!"

"Cậu thế mà dám đánh người của ông Hướng!"

“Hôm nay cậu chết chắc rồi!”

Tôi coi thường nói: "Vương Hải Ba, anh có biết tại sao tôi không đánh anh không?"

Vương Hải Ba vô thức nói: "Tại sao?"

Tôi khinh bỉ: “Vì sợ bẩn tay”.

"Cậu...", Vương Hải Ba tức điên người: "Cậu... Trương Sơn Thành, hôm nay cậu chết chắc rồi".



"Đây là chỗ của ông Hướng. Cậu đánh người của ông Hướng, bọn họ sẽ khiến cậu sống không bằng chết!"

"Chuyện này có tiền cũng không giải quyết được!"

Một số thanh niên đã lấy điện thoại ra gọi người tới.

Ông Phì dưới chân tôi lạnh lùng nói: "Trương Sơn Thành đúng không?"

"Từ khi tao đi theo ông Hướng tới nay, mười mấy năm qua không có ai dám động vào tao!"

"Tao thừa nhận là mày rất lợi hại, tao thừa nhận mày đánh nhau rất giỏi!"

"Hôm nay mày đánh nhiều người của bọn tao thế này, rất nhiều người bị thương nặng. Tao xem mày giải thích kiểu gì!"

"Mẹ chứ, không có mấy triệu tệ, chuyện ngày hôm nay không xong đâu!"

Tôi hung hăng giẫm lên đầu ông Phì: "Bây giờ, ông gọi điện cho ông Hướng, bảo ông ta lăn ra đây gặp tôi".

“Tôi cho ông Hướng của các ông mười phút để tới xin lỗi tôi”.

"Sau mười phút, nếu ông ta không đến, tôi sẽ đổi ông chủ của câu lạc bộ này thành người khác!"

Giọng điệu của tôi cực kỳ bá đạo, kiêu ngạo!

Câu nói của tôi khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc!

“Trương Sơn Thành!”, Vương Hải Ba hét lên: “Lần này cậu chết chắc rồi. Cho dù có mấy triệu tệ cũng không giải quyết được đâu!

“Cậu chờ chết đi!"

Người đàn ông trung niên mặt đầy sẹo cũng hét lên: "Trương Sơn Thành, tao nhớ mày rồi".

"Chốc nữa người của bọn tao sẽ tới, tao sẽ tự mình đánh gãy chân tay mày!"

"Tao phải cho mày biết cái gì gọi là không biết trời cao đất dày!"

Nhiều người đang đứng xung quanh đều cho rằng tôi xong đời rồi.

Vài bạn học của Vương Hải Ba nhỏ giọng bàn luận.

"Anh Sơn Thành, chuyện ở đây không liên quan tới chúng tôi, anh thả chúng tôi đi với?"

"Đúng thế, xảy ra nhiều chuyện thế này, tôi muốn đưa bạn gái rời đi".

"Chúng tôi thực sự không liên quan gì đến những chuyện này..."

Đám người này lại muốn phủi sạch quan hệ. Trông thấy ông Phì bị người khác đánh ngã, nhân cơ hội liền rời đi.

Lý Giai Dao cũng nói: "Sơn Thành, chúng ta đi ngay bây giờ đi, mau rời khỏi chỗ này. Người của họ tới thì chúng ta không thể đi được".

Tôi đã có thể hạ bệ hết bọn chúng, tức là tôi không có ý định rời đi, tôi chính là muốn đợi ông Hướng tới.

Tôi muốn làm rõ chuyện mại dâm cưỡng bức này!

Tôi không thể để bọn khốn nạn này cưỡng ép các cô gái đi tiếp khách!

Thậm chí, tôi muốn bọn chúng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!



Nếu tôi không gặp phải chuyện này, tôi sẽ không quan tâm. Nhưng nếu đã biết thì tôi phải quan tâm.

Tôi lạnh lùng nói: "Không ai được phép rời đi cho đến khi chuyện này được giải quyết!"

"Tất cả ngoan ngoãn ngồi hết xuống cho tôi!"

Khung cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, thậm chí có người còn nghi ngờ rằng tôi không sợ ông Hướng chút nào.

Giọng điệu của ông Phì lúc này cũng dịu đi, nói: "Trương Sơn Thành, anh Sơn Thành... anh, anh lăn lộn giang hồ ở đâu vậy?"

Ông Phì này dù sao cũng là một tên đầu sỏ nhỏ, đã từng trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ ông ta cảm thấy có gì đó không ổn.

Thân thủ tốt như vậy, còn định đợi đại ca của bọn họ tới. Có chỗ dựa nên nào có sợ, trông kiểu gì cũng không giống thằng ngốc, không giống kẻ đang tìm đường chết.

Ông Phì gọi tôi là anh khiến rất nhiều người ngây ngốc cả ra.

Tôi nói: “Tôi không phải là người giang hồ, tôi là ai, các người không cần phải hỏi”.

Tôi kiểm tra thời gian: "Còn bốn phút nữa. Nếu ông Hướng không xuất hiện trong vòng mười phút, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng".

Người đàn ông trung niên nói: "Anh Phì, anh lo lắng cái gì chứ?"

"Ông Hướng của chúng ta có thế lực lớn như vậy, chúng ta còn sợ một thằng nhóc chưa vắt mũi sạch sao?"

"Thằng nhóc này cùng lắm là loại cậu chủ giàu có thích khiêm tốn, thích giả heo ăn thịt hổ, thích chơi gái".

"Đợi đến khi ông Hướng của chúng ta đến, nó chết chắc!"

Lời nói của người đàn ông trung niên được nhiều người tán thành, nhưng ông Phì lại nói: "Mày đã từng thấy cậu chủ giàu có nào có thân thủ giỏi thế này chưa?"

"Mày đã bao giờ thấy một tên nhóc mười bảy, mười tám tuổi lại có khí thế mạnh mẽ như vậy chưa?"

"Một người đánh hơn chục người. Nhiều người ở đây đều là thâm niên, đã lăn lộn nhiều năm. Tao hỏi chúng mày, chúng mày đã thấy ai có thân thủ mạnh thế này chưa?"

"Cậu ta vừa tắt đèn đã đánh gục tất cả chúng ta rồi!"

Mắt nhìn người của ông Phì không tồi, khi ông ta nói lời này, khuôn mặt của nhiều người đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Nếu họ xúc phạm phải người không nên xúc phạm, họ sẽ không thể nào gánh được hậu quả.

Vương Hải Ba nói: "Ông Phì, ông lại để ý chí của người khác làm mất uy phong của mình rồi. Trương Sơn Thành là bạn của Lý Giai Dao. Gia đình của Lý Giai Dao rất bình thường, Trương Sơn Thành có thể mạnh cỡ nào chứ?"

"Đúng là cậu ta có thể đánh đấm, nhưng trên đời này, vũ lực có thể giải quyết tất cả sao?"

"Mọi người nhìn xem cậu ta mặc từ trên xuống dưới toàn hàng vỉa hè, mạnh đến đâu chứ?"

Vương Hải Ba vẫn coi thường tôi, anh ta luôn coi thường tôi.

Tôi để cho anh ta huênh hoang một hồi, đợi lát nữa tôi sẽ khiến anh ta bẽ mặt.

Ông Phì chửi rủa: "Vương Hải Ba, tên khốn nạn nhà mày, nếu xảy ra chuyện gì, mày sẽ ăn đủ!!"

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, thậm chí là đập cửa.

Tôi mở cửa ra.

"Mẹ chứ! Ai đang gây chuyện ở đây!!"

Người bước vào là anh Đao, anh Đao được hai người phục vụ đỡ, anh ta uống say rồi, mặt đỏ bừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK