Nếu không xử lý kịp thời thì sẽ rất phiền phức, dù sao thì tôi cũng có tiếng nói ở trên thị trấn.
Chủ tịch thị trấn nói: “Giấy chấp nhận nhập học thì đơn giản.
Học sinh trong thị trấn chúng ta không nhiều, con nhà có tiền đều lên huyện học cấp ba nên trường ở thị trấn cần tuyển rất nhiều học sinh”
“Nhưng còn giấy xác nhận chuyển trường thì...
Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm của huyện, cần phải có sự đồng ý của lãnh đạo nhà trường.
Cô bé này đã học lớp mười hai, thành tích học lại xuất sắc, nên không dễ mà chuyển đi được”
Tôi nói: “Với quan hệ của chú không thể làm được sao?”
Chủ tịch thị trấn ngượng ngùng nói: “Được thì cũng được, nhưng tôi cần chút thời gian.
Bảo phụ huynh của cô bé viết đơn xin chuyển trường, nêu lý do hợp lý, chuẩn bị đầy đủ mọi giấy tờ cần thiết đi.
Xong xuôi rồi làm thủ tục chuyển trường mới dễ hơn được”
Tôi có chút ngại ngùng, đáp: “Được rồi, cảm ơn chú.
Chú làm cho tôi cái giấy chấp nhận nhập học là được, còn giấy xác nhận chuyển trường tôi sẽ tự nghĩ cách”
Tôi gọi điện cho người nhà họ Dương, kết quả Dương Quang nói với tôi, ông ấy là thương nhân, quen toàn dân kinh doanh với dân xã hội đen, còn người làm bên giáo dục ông ấy không biết ai cả.
Đúng là khác ngành là như cách một bức tường.
Dương Quang nói với tôi: “Sơn Thành, nếu cháu cần chú giúp thì chú sẽ giúp.
Chuẩn bị một chút tiền đi tạo quan hệ, mười ngày nửa tháng là xong, nhiều nhất mất khoảng mấy chục nghìn tệ”
Tôi không biết nói gì, cuối cùng vẫn từ chối ý tốt của Dương Quang.
Nếu cho mọi người thời gian thì kiểu gì cũng làm xong được.
Nhưng tôi cần làm nhanh vì không muốn làm lỡ việc học của Lý Tuyết Diễm.
Đồng thời tôi cũng phải đưa cô ấy đi ngay, không thể ở lại huyện này được.
Nếu làm đúng như thủ tục bình thường, e là trường Nhất Trung sẽ không để cô ấy đi, vì Lý Tuyết Diễm học quá tốt, thành tích của cô ấy đứng đầu khối học!
Chủ tịch thị trấn nói: “Giấy chấp nhận nhập học thì đơn giản.
Học sinh trong thị trấn chúng ta không nhiều, con nhà có tiền đều lên huyện học cấp ba nên trường ở thị trấn cần tuyển rất nhiều học sinh”
“Nhưng còn giấy xác nhận chuyển trường thì...
Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm của huyện, cần phải có sự đồng ý của lãnh đạo nhà trường.
Cô bé này đã học lớp mười hai, thành tích học lại xuất sắc, nên không dễ mà chuyển đi được”
Tôi nói: “Với quan hệ của chú không thể làm được sao?”
Chủ tịch thị trấn ngượng ngùng nói: “Được thì cũng được, nhưng tôi cần chút thời gian.
Bảo phụ huynh của cô bé viết đơn xin chuyển trường, nêu lý do hợp lý, chuẩn bị đầy đủ mọi giấy tờ cần thiết đi.
Xong xuôi rồi làm thủ tục chuyển trường mới dễ hơn được”
Tôi có chút ngại ngùng, đáp: “Được rồi, cảm ơn chú.
Chú làm cho tôi cái giấy chấp nhận nhập học là được, còn giấy xác nhận chuyển trường tôi sẽ tự nghĩ cách”
Tôi gọi điện cho người nhà họ Dương, kết quả Dương Quang nói với tôi, ông ấy là thương nhân, quen toàn dân kinh doanh với dân xã hội đen, còn người làm bên giáo dục ông ấy không biết ai cả.
Đúng là khác ngành là như cách một bức tường.
Dương Quang nói với tôi: “Sơn Thành, nếu cháu cần chú giúp thì chú sẽ giúp.
Chuẩn bị một chút tiền đi tạo quan hệ, mười ngày nửa tháng là xong, nhiều nhất mất khoảng mấy chục nghìn tệ”
Tôi không biết nói gì, cuối cùng vẫn từ chối ý tốt của Dương Quang.
Nếu cho mọi người thời gian thì kiểu gì cũng làm xong được.
Nhưng tôi cần làm nhanh vì không muốn làm lỡ việc học của Lý Tuyết Diễm.
Đồng thời tôi cũng phải đưa cô ấy đi ngay, không thể ở lại huyện này được.
Nếu làm đúng như thủ tục bình thường, e là trường Nhất Trung sẽ không để cô ấy đi, vì Lý Tuyết Diễm học quá tốt, thành tích của cô ấy đứng đầu khối học!