Sau ba vòng rượu, Trương Lệ đã uống say lảo đảo, cả một chai rượu, Tiểu Trương uống hết một nửa còn tôi chỉ uống có vài ly.
“Sơn Thành, bố mẹ tôi đều là cảnh sát, khi tôi ba tuổi, họ đã hi sinh khi làm nhiệm vụ”. Tiểu Trương kể về chuyện gia đình cô ấy: “Tôi mồ côi từ nhỏ và lớn lên ở cô nhi viện”.
“Khi tôi lên đại học đã biết cái chết của bố mẹ tôi không rõ ràng, chỉ biết là bị một người giết chết, kẻ đó trước đây từng bị nghiện”.
“Nhưng phía cảnh sát mãi không bắt được kẻ đó”.
“Từ nhỏ, tôi đã quyết tâm trở thành cảnh sát để tìm được hung thủ giết bố mẹ mình”.
“Hiện giờ tôi đã là một cảnh sát, nhưng tôi không có khả năng, tôi bất lực không tài nào tìm được hung thủ sát hại bố mẹ”.
Tôi không ngờ cuộc sống của Trương Lệ lại khó khăn và có phần giống với cuộc đời của tôi như vậy. Khi tôi bảy tuổi, bố mẹ tôi xảy ra chuyện, tôi chỉ biết là họ chết do tai nạn giao thông, thậm chí tôi còn không được nhìn thấy thi thể của bố mẹ.
Trương Lệ lớn lên ở cô nhi viện, nhờ trợ cấp xã hội mà thi đỗ vào trường cảnh sát, sau đó ra trường làm một viên cảnh sát.
Nguyện vọng duy nhất của Trương Lệ chính là bắt được hung thủ sát hại bố mẹ và đưa ra pháp luật.
“Anh có biết tôi đau khổ thế nào không...”, nước mắt của Trương Lệ trào ra: “Từ nhỏ đến lớn, bất cứ chuyện gì cũng chỉ có một mình tôi gánh vác”.
“Những đứa trẻ mồ côi chúng tôi đều rất đáng thương, thường xuyên bị người khác bắt nạt, còn những người cứu trợ chúng tôi cũng chưa chắc đã là người tốt”.
“Trước đây tôi có một người bạn thân, cũng là người bạn duy nhất của tôi, lên trung học thì đi theo một thương gia giàu có, người thương gia đó bề ngoài là người cứu trợ những đứa trẻ mồ côi chúng tôi, nhưng thật ra là đang tìm kiếm một số bé gái xinh đẹp, biến họ trở thành người tình, thành đồ chơi của bọn chúng...”
“Nếu không đồng ý thì đám người đó sẽ dùng mọi cách khiến anh mất đi nguồn kinh tế, khiến anh không thể sống nổi...”
“Từ đó về sau, tôi không có bạn bè nữa, trẻ mồ côi chúng tôi không có tiền, không có người thân, không có bất kì ai giúp đỡ...”
“Tại trường cảnh sát, tôi là người có thành tích tốt nhất, cũng lấy được rất nhiều giải thưởng và giấy khen. Sau khi tốt nghiệp, tôi vốn có thể thực tập trong thành phố, nhưng mà...”
“Có một người giàu có đã thế chỗ tôi, còn tôi suýt thì không có việc làm, cuối cùng, bị phân đến thị trấn Lâm Thủy, một thị trấn nghèo nàn nhất...”
“Sơn Thành, anh nói xem vì sao người nghèo lại đau khổ như vậy, còn người có tiền có thế sao đều xấu xa đến thế...”
Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, tôi cũng là người bị bắt nạt từ nhỏ đến lớn, tôi cũng hiểu những gì Trương Lệ kể với tôi chỉ là một phần nhỏ mà thôi, chắc chắn từ bé đến giờ cô ấy gặp không ít khó khăn vất vả.
Thế giới này là thiên hạ của người có tiền có thế, không phải tất cả những người giàu có đều xấu xa, cũng có rất nhiều người tốt, người tốt trên thế gian này nhiều hơn người xấu vô số lần.
Còn người xấu thì chỉ thích bắt nạt những người không có năng lực phản kháng, những người không uy hiếp được bọn chúng.
Tôi không biết an ủi Trương Lệ thế nào, Trương Lệ đã chọn con đường này, dù có khó khăn vất vả hơn nữa thì cô ấy cũng sẽ đi tiếp.
Có lẽ cô ấy có rất nhiều con đường có thể đi, cô ấy có thể không làm cảnh sát, nhưng vì báo thù cho bố mẹ mà cô ấy bắt buộc phải chọn con đường này, đây là niềm tin cũng là lựa chọn của cô ấy.
Tôi thở dài một hơi rồi nói: “Trương Lệ, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi, tôi tin trên thế gian này, người tốt sẽ được báo đáp”.
“Lũ người xấu xa đó cuối cùng sẽ gặp báo ứng và bị pháp luật trừng trị”.
Ánh mắt Trương Lệ trở nên mê li, cô ấy nằm bò lên bàn: “Sơn Thành, anh lợi hại như vậy, một mình có thể kéo được cả một chiếc xe, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì đánh chết tôi cũng không tin...”
“Sơn Thành, anh giúp tôi nhé? Với khả năng của anh, chắc chắn sau này sẽ làm nên việc lớn”.
“Chỉ cần anh giúp tôi báo thù cho bố mẹ, tôi có thể đáp ứng mọi điều kiện, mọi việc anh đưa ra”.
“Thậm chí, tôi có thể trao bản thân cho anh...”
Tiểu Trương bắt đầu nói linh tinh rồi, chắc chắn là do uống say quá nên mới nói những lời như vậy.
Tôi nói: “Tôi sẽ giúp cô, cô yên tâm đợi sau này có thực lực nhất định, tôi sẽ giúp cô điều tra chuyện của bố mẹ cô”.
Những lời này của Tiểu Trương khiến tôi nghĩ đến bố mẹ mình, tôi cũng phải điều tra chuyện của bố mẹ tôi!
Nếu Tiểu Trương không nói, tôi thật sự không nghĩ đến chuyện này, hiện giờ nghĩ lại, cái chết của bố mẹ tôi có rất nhiều điểm đáng ngờ!
Trương Lệ còn muốn uống, tôi gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên tâm trạng cũng rất bức bối, thế là tôi uống cùng cô ấy.
Hai chúng tôi uống hết hai chai rượu trắng, tôi cũng say đến mức siêu siêu vẹo vẹo, hai mắt tối sầm.
Trương Lệ đã nôn hai lần rồi, nhưng tôi vẫn không sao, giờ tôi khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều lần, sẽ không bị say đến bí tỉ.
Trương Lệ vừa uống vừa nói, nói ra hết những đau khổ uất ức trong lòng cô ấy, chốc thì khóc chốc thì hét, tôi đảm nhiệm một người lắng nghe đạt tiêu chuẩn và an ủi Trương Lệ.
Thì ra khi ở trường cảnh sát, Trương Lệ có một người bạn trai, lúc bắt đầu Trương Lệ không có nói với bạn trai về cuộc đời cô ấy, người bạn trai cũng không biết Trương Lệ là trẻ mồ côi.
Hai người rất yêu nhau, nhưng sau này khi người bạn trai từ người khác biết được cuộc đời Trương Lệ liền đá cô ấy.
Bởi vì chuyện này mà Trương Lệ sau này không yêu ai nữa.
Lúc đó có rất nhiều người theo đuổi Trương Lệ, nhưng trái tim cô ấy đã chết rồi.
Tôi cũng hiểu gia cảnh của một người rất quan trọng. Giống như tôi vậy, cũng là một đứa trẻ mồ côi, nếu không có bản lĩnh gì thì rất khó lấy vợ.
Chúng tôi uống mãi đến hơn mười một giờ đêm, đến khi Trương Lệ uống say đến hôn mê bất tỉnh mới kết thúc.
Tôi gọi điện thoại cho Trần Kế Tần, Trần Kế Tần nói: “Đại ca à, tối nay tôi và mấy thằng bạn trên trấn tụ họp uống nhiều quá, giờ không lái xe được nữa”.
“Đại ca, anh ngồi taxi về đi”.
Sau khi cúp điện thoại, tôi định bụng gọi xe về nhà, nhưng còn Trương Lệ thì phải làm sao?
Đột nhiên tôi nghĩ ra, tôi không biết Trương Lệ sống ở đâu!
Tôi định gọi điện cho đội trưởng Lý, những nghĩ một lúc lại thôi. Nếu đội trưởng Lý nhìn thấy Trương Lệ uống thành ra thế này thì ngày mai cô ấy chắc chắn sẽ bị chửi.
Nếu bị sở trưởng biết thì Trương Lệ coi như xong.
Tôi đỡ Trương Lệ đi ra ngoài, chuẩn bị tìm taxi, chủ quán thấy chúng tôi uống say liền đến đón tiếp: “Thị trấn chúng ta ít xe taxi quá, giờ này e rằng nửa tiếng sau cũng không tìm được chiếc nào”.
“Anh Trương, anh và cảnh sát Trương đi đâu để tôi đưa hai người một chuyến”.
Ông chủ biết thân phận của chúng tôi không đơn giản nên mới nhiệt tình như vậy, hiện giờ trong quán không cũng không có mấy người, nhân viên phục vụ có thể thu xếp được.
Tôi nói: “Đưa chúng tôi đến khách sạn tốt nhất trong thị trấn”.
Hiện giờ tôi có tiền rồi, chắc chắn không để Trương Lệ ở nhà trọ.
Mấy phút sau, chúng tôi đến trước cửa khách sạn Lâm Thủy, thị trấn chúng tôi còn nghèo, kể cả khách sạn tốt nhất cũng không thể so với khách sạn trên huyện, trên thành phố.
Giá một đêm không đắt, chỉ tám mươi tệ, điều kiện trung bình, thường ngày cũng có rất ít người ở.
Tôi rõ ràng đặt phòng tiêu chuẩn hai giường, nhưng sau khi phục vụ dẫn chúng tôi lên tầng hai, mở cửa ra bên trong lại là một chiếc giường lớn.
“Sơn Thành, bố mẹ tôi đều là cảnh sát, khi tôi ba tuổi, họ đã hi sinh khi làm nhiệm vụ”. Tiểu Trương kể về chuyện gia đình cô ấy: “Tôi mồ côi từ nhỏ và lớn lên ở cô nhi viện”.
“Khi tôi lên đại học đã biết cái chết của bố mẹ tôi không rõ ràng, chỉ biết là bị một người giết chết, kẻ đó trước đây từng bị nghiện”.
“Nhưng phía cảnh sát mãi không bắt được kẻ đó”.
“Từ nhỏ, tôi đã quyết tâm trở thành cảnh sát để tìm được hung thủ giết bố mẹ mình”.
“Hiện giờ tôi đã là một cảnh sát, nhưng tôi không có khả năng, tôi bất lực không tài nào tìm được hung thủ sát hại bố mẹ”.
Tôi không ngờ cuộc sống của Trương Lệ lại khó khăn và có phần giống với cuộc đời của tôi như vậy. Khi tôi bảy tuổi, bố mẹ tôi xảy ra chuyện, tôi chỉ biết là họ chết do tai nạn giao thông, thậm chí tôi còn không được nhìn thấy thi thể của bố mẹ.
Trương Lệ lớn lên ở cô nhi viện, nhờ trợ cấp xã hội mà thi đỗ vào trường cảnh sát, sau đó ra trường làm một viên cảnh sát.
Nguyện vọng duy nhất của Trương Lệ chính là bắt được hung thủ sát hại bố mẹ và đưa ra pháp luật.
“Anh có biết tôi đau khổ thế nào không...”, nước mắt của Trương Lệ trào ra: “Từ nhỏ đến lớn, bất cứ chuyện gì cũng chỉ có một mình tôi gánh vác”.
“Những đứa trẻ mồ côi chúng tôi đều rất đáng thương, thường xuyên bị người khác bắt nạt, còn những người cứu trợ chúng tôi cũng chưa chắc đã là người tốt”.
“Trước đây tôi có một người bạn thân, cũng là người bạn duy nhất của tôi, lên trung học thì đi theo một thương gia giàu có, người thương gia đó bề ngoài là người cứu trợ những đứa trẻ mồ côi chúng tôi, nhưng thật ra là đang tìm kiếm một số bé gái xinh đẹp, biến họ trở thành người tình, thành đồ chơi của bọn chúng...”
“Nếu không đồng ý thì đám người đó sẽ dùng mọi cách khiến anh mất đi nguồn kinh tế, khiến anh không thể sống nổi...”
“Từ đó về sau, tôi không có bạn bè nữa, trẻ mồ côi chúng tôi không có tiền, không có người thân, không có bất kì ai giúp đỡ...”
“Tại trường cảnh sát, tôi là người có thành tích tốt nhất, cũng lấy được rất nhiều giải thưởng và giấy khen. Sau khi tốt nghiệp, tôi vốn có thể thực tập trong thành phố, nhưng mà...”
“Có một người giàu có đã thế chỗ tôi, còn tôi suýt thì không có việc làm, cuối cùng, bị phân đến thị trấn Lâm Thủy, một thị trấn nghèo nàn nhất...”
“Sơn Thành, anh nói xem vì sao người nghèo lại đau khổ như vậy, còn người có tiền có thế sao đều xấu xa đến thế...”
Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, tôi cũng là người bị bắt nạt từ nhỏ đến lớn, tôi cũng hiểu những gì Trương Lệ kể với tôi chỉ là một phần nhỏ mà thôi, chắc chắn từ bé đến giờ cô ấy gặp không ít khó khăn vất vả.
Thế giới này là thiên hạ của người có tiền có thế, không phải tất cả những người giàu có đều xấu xa, cũng có rất nhiều người tốt, người tốt trên thế gian này nhiều hơn người xấu vô số lần.
Còn người xấu thì chỉ thích bắt nạt những người không có năng lực phản kháng, những người không uy hiếp được bọn chúng.
Tôi không biết an ủi Trương Lệ thế nào, Trương Lệ đã chọn con đường này, dù có khó khăn vất vả hơn nữa thì cô ấy cũng sẽ đi tiếp.
Có lẽ cô ấy có rất nhiều con đường có thể đi, cô ấy có thể không làm cảnh sát, nhưng vì báo thù cho bố mẹ mà cô ấy bắt buộc phải chọn con đường này, đây là niềm tin cũng là lựa chọn của cô ấy.
Tôi thở dài một hơi rồi nói: “Trương Lệ, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi, tôi tin trên thế gian này, người tốt sẽ được báo đáp”.
“Lũ người xấu xa đó cuối cùng sẽ gặp báo ứng và bị pháp luật trừng trị”.
Ánh mắt Trương Lệ trở nên mê li, cô ấy nằm bò lên bàn: “Sơn Thành, anh lợi hại như vậy, một mình có thể kéo được cả một chiếc xe, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì đánh chết tôi cũng không tin...”
“Sơn Thành, anh giúp tôi nhé? Với khả năng của anh, chắc chắn sau này sẽ làm nên việc lớn”.
“Chỉ cần anh giúp tôi báo thù cho bố mẹ, tôi có thể đáp ứng mọi điều kiện, mọi việc anh đưa ra”.
“Thậm chí, tôi có thể trao bản thân cho anh...”
Tiểu Trương bắt đầu nói linh tinh rồi, chắc chắn là do uống say quá nên mới nói những lời như vậy.
Tôi nói: “Tôi sẽ giúp cô, cô yên tâm đợi sau này có thực lực nhất định, tôi sẽ giúp cô điều tra chuyện của bố mẹ cô”.
Những lời này của Tiểu Trương khiến tôi nghĩ đến bố mẹ mình, tôi cũng phải điều tra chuyện của bố mẹ tôi!
Nếu Tiểu Trương không nói, tôi thật sự không nghĩ đến chuyện này, hiện giờ nghĩ lại, cái chết của bố mẹ tôi có rất nhiều điểm đáng ngờ!
Trương Lệ còn muốn uống, tôi gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên tâm trạng cũng rất bức bối, thế là tôi uống cùng cô ấy.
Hai chúng tôi uống hết hai chai rượu trắng, tôi cũng say đến mức siêu siêu vẹo vẹo, hai mắt tối sầm.
Trương Lệ đã nôn hai lần rồi, nhưng tôi vẫn không sao, giờ tôi khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều lần, sẽ không bị say đến bí tỉ.
Trương Lệ vừa uống vừa nói, nói ra hết những đau khổ uất ức trong lòng cô ấy, chốc thì khóc chốc thì hét, tôi đảm nhiệm một người lắng nghe đạt tiêu chuẩn và an ủi Trương Lệ.
Thì ra khi ở trường cảnh sát, Trương Lệ có một người bạn trai, lúc bắt đầu Trương Lệ không có nói với bạn trai về cuộc đời cô ấy, người bạn trai cũng không biết Trương Lệ là trẻ mồ côi.
Hai người rất yêu nhau, nhưng sau này khi người bạn trai từ người khác biết được cuộc đời Trương Lệ liền đá cô ấy.
Bởi vì chuyện này mà Trương Lệ sau này không yêu ai nữa.
Lúc đó có rất nhiều người theo đuổi Trương Lệ, nhưng trái tim cô ấy đã chết rồi.
Tôi cũng hiểu gia cảnh của một người rất quan trọng. Giống như tôi vậy, cũng là một đứa trẻ mồ côi, nếu không có bản lĩnh gì thì rất khó lấy vợ.
Chúng tôi uống mãi đến hơn mười một giờ đêm, đến khi Trương Lệ uống say đến hôn mê bất tỉnh mới kết thúc.
Tôi gọi điện thoại cho Trần Kế Tần, Trần Kế Tần nói: “Đại ca à, tối nay tôi và mấy thằng bạn trên trấn tụ họp uống nhiều quá, giờ không lái xe được nữa”.
“Đại ca, anh ngồi taxi về đi”.
Sau khi cúp điện thoại, tôi định bụng gọi xe về nhà, nhưng còn Trương Lệ thì phải làm sao?
Đột nhiên tôi nghĩ ra, tôi không biết Trương Lệ sống ở đâu!
Tôi định gọi điện cho đội trưởng Lý, những nghĩ một lúc lại thôi. Nếu đội trưởng Lý nhìn thấy Trương Lệ uống thành ra thế này thì ngày mai cô ấy chắc chắn sẽ bị chửi.
Nếu bị sở trưởng biết thì Trương Lệ coi như xong.
Tôi đỡ Trương Lệ đi ra ngoài, chuẩn bị tìm taxi, chủ quán thấy chúng tôi uống say liền đến đón tiếp: “Thị trấn chúng ta ít xe taxi quá, giờ này e rằng nửa tiếng sau cũng không tìm được chiếc nào”.
“Anh Trương, anh và cảnh sát Trương đi đâu để tôi đưa hai người một chuyến”.
Ông chủ biết thân phận của chúng tôi không đơn giản nên mới nhiệt tình như vậy, hiện giờ trong quán không cũng không có mấy người, nhân viên phục vụ có thể thu xếp được.
Tôi nói: “Đưa chúng tôi đến khách sạn tốt nhất trong thị trấn”.
Hiện giờ tôi có tiền rồi, chắc chắn không để Trương Lệ ở nhà trọ.
Mấy phút sau, chúng tôi đến trước cửa khách sạn Lâm Thủy, thị trấn chúng tôi còn nghèo, kể cả khách sạn tốt nhất cũng không thể so với khách sạn trên huyện, trên thành phố.
Giá một đêm không đắt, chỉ tám mươi tệ, điều kiện trung bình, thường ngày cũng có rất ít người ở.
Tôi rõ ràng đặt phòng tiêu chuẩn hai giường, nhưng sau khi phục vụ dẫn chúng tôi lên tầng hai, mở cửa ra bên trong lại là một chiếc giường lớn.