“Hỗn Nguyên Bạo Sát Quyền: ngưng tụ quyền ý, quyền phong bùng nổ chân nguyên, có thể giết người mà không cần xuất chiêu”.
“Hoành Nhạc Đao Pháp: đao pháp được dung nhập tinh thần lực, một đao bổ núi chém trời, có thể nói cùng cảnh giới không ai đỡ được”.
Lời giới thiệu của ba loại võ kỹ này khiến mắt Sở Ninh sáng ngời.
Nghe đồn rằng võ lực của Hạ Tổ rất siêu đẳng, võ kỹ sử dụng hung mãnh ngông cuồng, hẳn là ba võ kỹ này.
“Không tệ”.
Sở Ninh mỉm cười hài lòng, khá hứng thú với Hoành Nhạc Đao Pháp.
Hắn đã đạt tới cảnh giới hợp nhất, có dưỡng đao thuật làm trụ cột nên tu luyện Hoành Nhạc Đao Pháp rất nhẹ nhàng.
Ngay sau đó, Sở Ninh vừa luyện hóa linh đan vừa tập trung đọc hiểu.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Huyết khí Sở Ninh quay cuồng, nguyên hải trong bụng sôi trào, chân nguyên chảy theo quỹ đạo rồi tập trung xuống hai chân.
Trong chốc lát.
Hang đá gợn từ cơn gió nhẹ khiến những quyển sách cổ trước mắt hắn rung chuyển.
Rầm!
Mặt đất dưới chân Sở Ninh nổ tung.
“Mới mấy canh giờ mà ta đã tu luyện thành công Thập Bộ Đoạt Mệnh rồi?”
Sở Ninh chợt hiểu: “Xem ra Lục Chuyển Tạo Hóa Công có thể giúp ta tu luyện võ kỹ dễ dàng hơn”.
Lòng hắn trầm xuống, phát hiện linh đan mới được luyện hóa hai phần mà nguyên hải đã mở rộng đến mười bốn trượng.
“Viên linh đan này đúng là bảo vật, có thể giúp ta nhanh chóng đột phá tới Siêu Phàm đỉnh tuyệt!”
Sở Ninh mỉm cười.
Lúc này.
Chân nguyên mãnh liệt cuồn cuộn trong cơ thể hắn khiến hắn rất muốn trút hết ra.
Sở Ninh quyết định tu luyện Hỗn Nguyên Bạo Sát Quyền.
Nhưng tìm hiểu suốt mấy canh giờ, Sở Ninh tung quyền đã có chân nguyên cuồn cuộn mênh mông, phá tan hư không, tạo thành một lỗ thủng trên vách tường.
Một viên linh đan đã khiến tinh lực Sở Ninh hừng hực.
Hắn không nghỉ ngơi, phất tay lấy Bắc Vương Đao nặng ngàn cân trong nhẫn Càn Khôn ra, bắt đầu nghiên cứu Hoàng Nhạc Đao Pháp.
Giống với suy đoán của Sở Ninh.
Hắn đạt tới cảnh giới hợp nhất nên rất dễ dàng thông thạo Hoành Nhạc Đao Pháp.
Hai ngày qua.
Sở Ninh đều khổ tu mất ăn mất ngủ.
“Vương, Minh Vương sắp đến rồi!”
Một giọng nói trầm thấp truyền vào Hạ Lăng.
“Nhân Đồ à?”
Sở Ninh thu thế, nhíu mày hỏi.
Hắn một mình đến Cô Vụ sơn mạch, bảo tứ đại tướng dưới trướng ở lại Bắc Vương phủ.
Nhưng bây giờ Nhân Đồ lại đến đây?
Sở Ninh bước ra khỏi Hạ Lăng, tiếng ồn ào huyên náo vọng tới.
Hắn nhìn sang.
Quanh núi đá ở Hạ Lăng có mấy trăm người tu luyện muôn hình muôn vẻ đến từ các quận thành lớn.
Nhân Đồ, Tần Hoa Ngữ, Yến Tử Lăng và Dương Diệp đều ở đây.
“Bắc Vương đại nhân, chúng ta biết ngươi không muốn tùy ý điều động Bắc Vương quân, càng không muốn gây tai ương cho người dân vô tội nên mới một mình đến đây”.
“Ngươi bảo vệ Bắc Cảnh đã trả giá rất nhiều rồi, lúc này ngươi gặp nạn, sao chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn chứ!”
Thấy Sở Ninh xuất hiện, hàng trăm người tu luyện đều thành kính đồng thanh nói: “Xin ngươi cho chúng ta kề vai chiến đấu với Minh Vương cùng ngươi!”
Hai ngày nay.
Tin tức Bắc Vương hạ chiến thư với Minh Vương, quyết đấu một trận giải quyết ân oán ở Cô Vụ sơn mạch đã lan ra khắp nơi.
Ngoài khiếp sợ, bọn họ lại càng thêm khâm phục hắn.
Tiểu Minh Vương phạm phép tắc trước nên Bắc Vương giết cũng không có gì lạ.
Minh Vương muốn trả thù, bọn họ có thể hiểu.
Nhưng điều động Minh Vương quân đánh chiếm đất phong của Bắc Vương là không màng tới giang sơn xã tắc của Đại Hạ.
Đối mặt với Minh Vương đang trong cơn thịnh nộ ấy.
Bắc Vương lại không điều động bất kỳ ai, một thân một mình đợi Minh Vương đến ứng chiến, tinh thần ấy đủ vang danh thiên hạ.
Vương giả như thế là vinh hạnh của Đại Hạ, không thể nào được xảy ra chuyện ngoài ý muốn.