Đan kỹ của Tần Hoa Ngữ đã thông linh, e là dùng độc càng đáng sợ hơn.
Ồ!
Đột nhiên đằng xa vọng tới một chuỗi tiếng bước chân.
Bất thình lình.
Một thanh niên ngoài hai mươi tuổi bước ra từ khu rừng.
Khắp người hắn ta toát lên hơi thở cao quý, mình mặc áo bào nạm vàng khảm ngọc, tay xách một cây côn sắt to, trông hắn ta như thể một con gia súc sắp chết đói tới nơi, nhìn chằm chằm vào con thỏ rừng trong tay Tần Hoa Ngữ, mắt sáng lên.
“Không ngờ giữa nơi rừng núi hoang vắng này lại gặp được một giai nhân tuyệt thế như thế này”.
Hắn ta giật mình trước dung nhan của Tần Hoa Ngữ, vội vàng chỉnh trang lại vạt áo, ôm quyền nói: “Tại hạ là thiên kiêu Hàn Y đại quốc, Hạng Bàng...”
“Ăn không?”
Tần Hoa Ngữ liếc hắn ta một cái rồi xé một chiếc đùi thỏ đưa cho hắn ta.
“Ôi...”
Hạng Bàng giật mình, nhìn chiếc đùi thỏ tỏa hương thơm ngào ngạt khắp xung quanh, chật vật nuốt nước bọt.
“Ăn!”
Một khắc sau, hắn ta chộp lấy chiếc đùi thỏ nhanh như chớp, ăn như hổ đói.
Sở Ninh ngồi xem, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên.
Tần Hoa Ngữ cũng ngồi nhìn Hạng Bàng, nhẩm thầm: “Một, hai...”
“Cô nương muốn tính xem ta mất bao lâu thì ăn hết nó à?”
Hạng Bàng nhồm nhoàm nói: “Tiểu gia ta chẳng giỏi gì, chỉ được cái giỏi ăn”.
Khi Tần Hoa Ngữ đếm nhẩm tới mười, Hạng Bàng chợt như bị sét đánh, toàn thân đột nhiên co quắp lại, túa ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
“Mẹ kiếp!”
Hạng Bàng ôm bụng hét lên: “Ngươi, ngươi hạ độc ta!”
Dầu gì hắn ta cũng là Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm.
Muốn hạ độc hại được hắn ta thì ít nhất cũng phải là linh đan sư nhất giai, hơn nữa còn phải là những người giỏi nhất.
Tần Hoa Ngữ quá trẻ, hắn ta hoàn toàn không hề đề phòng.
“Rất không may, ngươi đoán đúng rồi đấy”.
“Hình phạt là ngươi giao một ngàn phần Chung Linh Nhũ ra đổi lấy thuốc giải”.
Tần Hoa Ngữ đứng dậy, thản nhiên nói: “Vật này là thứ mà Siêu Phàm tu giả của đại quốc luôn chuẩn bị sẵn, ta thấy đồ ngươi mặc lóng lánh ánh vàng như vậy, chắc chắn là có thể giao đủ”.
Hạng Bàng lập tức sững sờ.
Một ngàn phần?
Nữ nhân này quả là thổ phỉ.
“Một nữ nhân như ngươi không sợ ta cầm côn sắt đập ngươi ư!”, Hạng Bàng đau méo cả mặt.
“Ngươi muốn động thủ à?”
Tần Hoa Ngữ chỉ tay về phía Sở Ninh ngồi gần đó: “Vậy ngươi đánh thắng hắn đi đã rồi hẵng nói”.
“Hắn ư?”
Hạng Bàng ôm bụng, nghe vậy hắn ta mới chú ý tới Sở Ninh ngồi ở đằng xa, đang tỏ ra vô tội ra mặt.
“Mẹ kiếp, ngươi là ai?”
Hạng Bàng run rẩy đứng dậy, nắm chặt cây côn sắt.
Nữ nhân này quá độc ác.
Không biết nàng ta đã hạ độc gì mà khiến toàn thân hắn ta như bị lửa thiêu, đau không chịu nổi, mặc dù không trừ được độc nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng sử dụng được chân nguyên.