Đâu mà ra Tử Phủ hoàng giả lòng dạ quảng đại, bất kể hiềm khích lúc trước, lại càng đừng nói đến việc tương lai hắn có thể uy hiếp vị trí của Đông Thắng Hoàng Triều…
Trúc Trì Luận Đạo…
Chẳng qua là phương thức mà Đông Thắng Hoàng Triều dùng để lấy lại danh dự cho Đông Thắng Thái Tử mà không bị thế nhân đàm tiếu mà thôi.
“Biết rõ mà ngươi còn đi”, Ngụy Đình cười khổ, hắn ta thật sự không hiểu Sở Ninh.
“Nếu ta không đi, Đông Thắng Hoàng Triều sẽ không tìm đến ta gây rắc rối nữa à?”
“Sợ hãi không dám tiến lên còn không bằng thản nhiên mà đối mặt”, Sở Ninh bình tĩnh nói.
“Cũng đúng”, Ngụy Đình giật mình, gật gù tỏ vẻ đồng ý.
“Tuy nhiên, Bắc Vương, hiện tại Đại Hạ của ngươi có một vấn đề rắc rối khác”.
Ngụy Đình suy tư một lát rồi lên tiếng nhắc nhở: “Nhật Nguyệt Lâu của ta nhận được tin tức, sau khi ngươi đánh gục phần đông Động của Vân Hiên Vũ Triều, Vân Hiên võ chủ đã liên hợp với một đại quốc siêu cường, mưu đồ đánh thẳng vào Đại Hạ”.
Đây là ân oán cá nhân giữa Đại Hạ và những đại quốc siêu cường khác, Đông Thắng Hoàng Triều không góp tay vào đã là không tệ rồi, nên đừng nghĩ đến việc bọn họ sẽ vì Sở Ninh đã tỏ thái độ sẽ tham gia Trúc Trì Luận Đạo mà can thiệp.
“Cuối cùng cũng đến rồi à?”, Sở Ninh cũng không cảm thấy bất ngờ.
Mấy ngày nay, hắn đang đợi phản ứng của Đông Thắng Hoàng Triều và Vân Hiên Vũ Triều.
“Bắc Vương, đừng nói ngươi sẽ một mình chiến đại quốc như lúc đối phó với Đại La Vũ Triều nhé?”, nhìn thấy vẻ mặt của Sở Ninh, Ngụy Đình không khỏi kinh ngạc.
Sao hắn ta có cảm giác Sở Ninh có hơi… phấn khích vậy nhỉ!?
“Không cần phải thế”.
“Ta đợi bọn họ đến”, ánh mắt Sở Ninh tràn đầy ý cười, nhưng sâu trong đó lại lóe lên tia sắc bén và rét lạnh.
Đại Hạ Vũ Triều đã xưa đâu bằng nay.
Bách Tuế quân dưới trướng Bắc Vương cũng vừa khéo cần đối thủ để thao luyện đấy…
Phàm thổ Đại Hạ hoá linh, quốc vận tăng mạnh thêm một tầng, cam lộ dư thừa trải rộng từ thành Thanh Sơn ra thêm 1 vạn hai ngàn quân xung quanh.
Tu giả trong nước uống nước sông, cảnh giới đột phá rất nhiều.
Võ viện Đại Hạ đã lập, ở thành Tử Chi, do An Vương trấn giữ.
Võ viện vừa thanh lập, người người chú ý, danh tiếng tăng vèo vèo.
Vô số thiếu niên thiếu nữ ôm giấc mộng võ đạo không ngừng gia nhập.
Thậm chí đệ tử đại giáo cũng muốn vào Võ viện
Chỉ vì viện này do Bắc Vương khuyến nghị, ai có thành tích cao thì tương lai sẽ có cơ hội trở thành quân của Bắc Vương.
Bắc Vương công lao vĩ đại, dấy lên làn sóng bảo vệ tổ quốc.
Trong toàn bộ Đại Hạ, quốc vận hưng thịnh, phát triển không ngừng.
Sau đó.
Có người đột nhiên phát hiện ở các quận lớn, võ giả tới lui ngày càng ít, như thể đột nhiên biến mất vậy.
Ngay cả thân nhân của họ cũng không biết họ đi đâu.
Quận thủ các quận báo lên thì chỉ được 2 chữ: Tuyệt mật!
Nhất thời dân chúng xôn xao.
Không ít người cảm thấy đây là Bắc Vương lệnh, có lẽ sắp có chiến tranh nổ ra.
Vì dạo này đã có tin đồn dấy lên.
Nói rằng linh trận ở biên giới nhiều lần sáng lên, thông báo có địch áp sát.
Điều khác thường là.
Trong lãnh thổ Đại Hạ lại vẫn như ngày thường, dù là Bắc Vương quân vô địch cũng không có động tác gì.
Không trung, bầu trời xanh trong veo.
Mười con thuyền đang thuận gió mà đi.
Cẩn thận quan sát.
Trên mỗi con thuyền đều có khoảng trăm bóng dáng đang đứng thẳng tắp.