• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em thực sự đã làm cách nào để có thể có đủ chứng cứ vạch mặt Tiết Vân Nhi vậy?”

“Chuyện này đến bây giờ còn quan trọng sao?”

“Anh chỉ thắc mắc mà thôi, lần này em cũng không có nhờ vả gì ở chỗ anh.”

“Thế thì anh phải vui mừng vì khả năng của vị hôn thê của mình còn cao hơn anh tưởng chứ nhỉ?”

“Anh vẫn thích em nhờ vả anh hơn, chúng ta bận rộn như vậy, có như thế mới có thể dành thời gian cho nhau.”

Hình như đàn ông ai cũng muốn bản thân mình trở nên có giá trị đối với phụ nữ nhỉ? Tiết Thuỵ Du cảm thấy như vậy, từ chuyện Trình Dục Uy giúp cô giải quyết chuyện lần này đến lời nói ngày hôm nay của Lương Hạo Hiên.

Tiết Thuỵ Du cũng không biết nên đáp lại như thế nào nữa, cô im lặng đánh mặt nhìn ra cửa kính xe ô tô, suy nghĩ miên man mấy hồi.

“Anh đã thật sự rất mong chờ đến ngày có thể đường đường chính chính đón em về nhà.”

“Có gì phải mong chờ? Như bây giờ không phải tốt hơn sao?”


“Tất nhiên là tốt hơn chứ, khi đó em sẽ thuộc về anh, chuyện của em cũng là chuyện của anh, chúng ta có thể làm nhiều thứ cùng nhau, tốt hơn biết bao nhiêu.”

“Em vẫn chưa sẵn sàng lắm, ít nhất thì em muốn tập trung cho công việc đã.

Em vừa lên làm tổng giám đốc không lâu, cũng còn kha khá bất cập trong bộ máy quản lý, Tiết Vân Nhi chính là một ví dụ.

Chúng ta dù sao cũng đính hôn rồi, chờ đợi một chút nữa thì cũng không đáng là bao.

Em mới hai mươi tư tuổi, anh cũng vừa mới hai mươi tám, còn hơi trẻ.”

“Anh theo ý em vậy.”

Hết lần này đến lần khác Lương Hạo Hiên bị Tiết Thuỵ Du làm cho hụt hẫng đến độ khó chịu.

Anh chăm chú lái xe, nén lại tất cả cảm giác không đúng trong lòng lại thành một tiếng thờ dài nhẹ nhàng thoát ra.

Anh không biết mình sẽ có đủ kiên nhẫn dành cho mối quan hệ này trong vòng bao lâu nữa, nhưng anh cũng cảm nhận được Tiết Thuỵ Du thực sự không phải lấy anh vì tình yêu.


Xe dừng lại trước sảnh chung cư, như thường lệ, Lương Hạo Hiên xuống xe tạm biệt Tiết Thuỵ Du.

“Anh về ngủ sớm đi, ngày mai là cuối tuần rồi.”

“Ngày mai em có muốn đi đâu không?”

“Không, như thường lệ em muốn dưỡng sức vì dù sao cả tuần cũng làm việc lao lực lắm rồi.”

“Vậy em mau về ngủ sớm đi.”

“Ừm, anh về cẩn thận.”

Lương Hạo Hiên định cúi người hôn lấy Tiết Thuỵ Du nhưng vẫn có một chút gì đó chần chừ lấn cấn lại anh, có lẽ là do cảm giác không được ổn định lắm từ nãy đến giờ.

Anh vuốt lại tóc cô đang bị gió thổi cho rối, vén nó ra sau tai rồi lên xe rời đi.

Tiết Thuỵ Du đứng nhìn xe của Lương Hạo Hiên mất hút trong dòng người đang hối hả trên đường lớn, chậm rãi xoay người đi vào trong chung cư.

Cảm giác của cô đối với Lương Hạo Hiên từ lúc nào lại phai nhạt dần mà chẳng ai hay biết, Tiết Thuỵ Du vừa đi vừa nghĩ không biết những ngày tháng sắp tới cô sẽ đối diện với mối quan hệ này như thế nào nữa đây.

“Em về nhà chưa?”

“Em vừa về đến nhà, em thay quần áo rồi sẽ đến chỗ anh.”

“Anh đã cho tài xế đến đón em rồi.”

“Ừm, đợi em nhé.”

Tiết Thuỵ Du cúp máy, cô nắm chiếc điện thoại trong tay, vẩn vơ suy nghĩ đến người đàn ông này.

Chắc hẳn chưa có ai rơi vào trường hợp như cô đâu, đã có hôn phu rồi nhưng vẫn cùng người đàn ông khác trầm mê.

Nếu nói quá đáng, Tiết Thuỵ Du có thể nghĩ mình sẽ bị mắng là loại phụ nữ không ra gì, có hôn phu rồi còn qua lại với đàn ông khác.

Tiết Thuỵ Du cũng tính được tới nhiều trường hợp xấu nhất rồi, cô lại tặc lưỡi cười tự giễu một cái.

Bởi vì cô là người có danh tiếng nên bất kì chuyện gì cũng sẽ bị người ta đem ra soi mói, cuộc sống này dạy cô cách sống phải cẩn trọng hơn bao giờ hết và Tiết Thuỵ Du vẫn luôn luôn sống như vậy.

Cô mở tủ quần áo lấy ra một chiếc váy đỏ sang trọng, hôm nay không phải đi dự dạ tiệc hay gì nhưng Tiết Thuỵ Du vẫn muốn ăn diện một chút.

Không vì lý do gì cả, cô cũng không có tự lấy cho mình một lý do gì đặc biệt, nhưng Trình Dục Uy thích cô mặc đồ màu đỏ, cô chỉ có thể làm như thế này để có thể thể hiện được tình cảm của mình mà thôi.

Chiếc váy đỏ quyến rũ mặc trên người Tiết Thuỵ Du càng làm tôn lên dáng hình thập phần mĩ miều của cô.

Tiết Thuỵ Du nhìn ngắm bản thân trong gương, cô lấy son môi từ trong túi xách ra tô lại son môi, trong thoáng chốc liền biến thành quý cô thanh lịch, có chút quyến rũ phong tình.

Người người khuyên cô nên kết hôn, Tiết Thuỵ Du đối với chuyện này càng nói càng cảm thấy lãnh đạm.

Nếu như là ngày trước, cô sẽ cố hết sức để kết hôn, để có thể nhanh chóng có mọi quyền lực trong tay, thuận thế đá bay Tiết Vân Nhi ra khỏi Khúc thị.

Nhưng bây giờ, khi cuộc đời cô viết thêm ba chữ “Trình Dục Uy” thì Tiết Thuỵ Du càng mong chuyện kết hôn đừng có xảy đến với cô nữa.

Ở một giây phút nào đó, Tiết Thuỵ Du cũng dần nhận ra rằng hoá ra không phải từ trước đến giờ cô mong được kết hôn mà là không có một lý do nào có thể ngăn cản cô kết hôn cả.

Bây giờ thì cô có lý do để trì hoãn việc này lại rồi, tuy lý do này đến hơi trễ nhưng Tiết Thuỵ Du vẫn thực sự mong muốn rằng ngày cô phải lên xe hoa với người đàn ông khác sẽ lâu đến một chút.

Ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng rời đi khỏi nơi ở của mình, Tiết Thuỵ Du dần cảm thấy con đường mà ngày trước cô từng cảm thấy nó xa lạ đến mức đáng để ghét bỏ bây giờ sao lại quen thuộc đến như vậy.

Từ lúc nào, cô đã thoả hiệp với bản thân về việc dành ngày cuối tuần nghỉ ngơi hiếm hoi để được ở bên cạnh người đó.

Cũng không biết từ lúc nào, Tiết Thuỵ Du lại không thể ngăn nổi trái tim mình xao xuyến khi nhớ đến người đàn ông đó.

Trình Dục Uy bá đạo, hắn cưỡng chế cô, ép cô từ đầu đến cuối, nhưng không hiểu sao Tiết Thuỵ Du lại có thể vì thế mà dần cởi mở hơn với hắn nữa.

Có lẽ một người phụ nữ như cô thì lại càng thích người đàn ông bá đạo hơn.

Nghĩ đến Trình Dục Uy, Tiết Thuỵ Du bất giác nở một nụ cười thật dịu dàng, ước gì cô có thể cùng người đàn ông đó tận hưởng trọn vẹn tất cả giây phút ở cạnh nhau thì thật tốt biết mấy.

Xe hơi dừng lại trong sân biệt thự, tài xế bước xuống xe cung kính mở cửa cho Tiết Thuỵ Du, cô thong thả đi vào biệt thự, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt bao giờ.

Cô đã đợi cả một tuần chỉ để đến giây phút này, gặp người đàn ông này mà thôi.

Trình Dục Uy từ trên lầu đi xuống vừa lúc Tiết Thuỵ Du vừa mới bước vào nhà, hắn có chút sững sờ nhìn cô.

Trông Tiết Thuỵ Du giống như vừa đi dự dạ hội về, không giống vừa ở nhà đến cho lắm.

Tiết Thuỵ Du đứng giữa nhà nhìn Trình Dục Uy, trong đôi mắt cô lấp lánh biết bao nhiêu là tình cảm, giống như những vì tinh tú trên trời, toàn bộ thu vào đôi mắt của cô.

“Em không phải từ nhà đến đây sao?”

“Em từ nhà đến đây mà.”

“Thế sao em lại ăn mặc như thế này? Đừng nói với anh là hôm nay lúc quay về Tiết gia em ăn mặc như thế này đó nha.”

“Không, em về nhà em rồi mới mặc như thế này đến đây.

Sao thế? Anh không thích à?”

Trình Dục Uy đứng trước mặt Tiết Thuỵ Du, hắn đem toàn bộ vẻ đẹp kiêu sa quyền quý của cô gái phía trước mặt thu hết cả vào trong mắt.

Tiết Thuỵ Du rất đẹp, ngay từ đầu đã luôn thu hút Trình Dục Uy như một bông hoa anh túc rồi.

Cô xinh đẹp đến như vậy, tất thảy đều làm cho hắn mê đắm đến không thể nào dứt ra được.

Trình Dục Uy nhìn chằm chằm vào Tiết Thuỵ Du, chẳng nói lên nổi được lời nào.

“Em vốn muốn mặc váy đỏ mà anh thích, nhưng anh đã xé nó mất rồi.”

“Anh xin lỗi, anh sẽ mua trả lại em chiếc váy khác.”

“Em không cần, em chỉ cần anh thôi.”

Trình Dục Uy nhìn vào đôi mắt long lanh của Tiết Thuỵ Du, người có lãnh đạm cỡ nào khi nhìn vào đôi mắt này cũng sẽ tự khắc mà tan chảy thôi.

Trong đôi mắt ấy, Trình Dục Uy có thể thấy được hình bóng của hắn, chỉ có một mình hình bóng của hắn mà thôi.

Hắn nhìn Tiết Thuỵ Du, nhìn chiếc váy đỏ quyến rũ ôm sát lấy cơ thể cô, phần ngực cúp vào càng tôn lên vòng một đầy đặn, phía dưới là eo thon nhỏ rồi đến chiếc mông cao vểnh lên.

Tiết Thuỵ Du đẹp đến mức khiến hắn phát điên lên, nỗi nhớ chất chồng trong lòng tự dưng kêu gào muốn phát tiết kinh khủng.

Trình Dục Uy vội ôm lấy Tiết Thuỵ Du, say đắm nhìn cô chẳng dứt ra lấy một khắc nào, cô ôm lấy cổ hắn, nhìn vào đôi mắt hắn, nguyện đắm chìm vào bể tình của hắn.

“Muốn uống chút rượu không?”

“Cũng được.”

Không phải tự dưng Trình Dục Uy lại đề nghị uống rượu, cũng có lẽ là do hôm nay Tiết Thuỵ Du mặc váy dạ hội đến đây làm cho hắn có chút hưng phấn.

Lần trước gặp nhau ở dạ hội, Trình Dục Uy cố ngăn mình lại khi nhìn thấy Tiết Thuỵ Du khoác tay Lương Hạo Hiên cùng nhau uống rượu, hắn thực sự khát khao một lúc nào đó hắn cũng có thể như thế với cô, chứ không phải là vụиɠ ŧяộʍ cưỡng ép cô ở trong góc tối nữa.

Hai ly rượu đặt cạnh nhau, chất đỏ thuần sóng sánh càng làm cho mọi thứ trở nên lãng mạn, Tiết Thuỵ Du bước đến bên kệ sách, cô chọn một chiếc đĩa than rồi đặt nó lên máy phát.

Dòng nhạc du dương, người đàn ông tuyệt mỹ trước mắt, rượu vang, thực sự khiến cho Tiết Thuỵ Du cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Trình Dục Uy nâng ly rượu cụng vào với Tiết Thuỵ Du rồi cùng nhau uống cạn, Tiết Thuỵ Du không rời mắt khỏi hắn, mà Trình Dục Uy từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn dán chặt trên người cô.

Đặt hai ly rượu xuống bàn, Tiết Thuỵ Du vòng tay lên cổ Trình Dục Uy, thân thể cô dán sát vào hắn, ma mị nhìn Trình Dục Uy giống như đang cố tình quyến rũ.

Trình Dục Uy ôm lấy eo cô, ánh mắt vẫn chưa bao giờ rời khỏi Tiết Thuỵ Du.

“Sao hôm nay lại chủ động với anh thế?”

“Theo em nhớ thì đây đâu phải là lần đầu em chủ động với anh.”

“Ừm, không phải lần đầu nhưng lần này mạnh bạo hơn.”

“Anh không thích thì em không làm nữa vậy.”


Tiết Thuỵ Du giả vờ giận lẫy, toan bỏ tay ra khỏi vai Trình Dục Uy thì ngay lập tức bị hắn giữ lại, vòng tay rắn chắc lại siết chặt hơn, đem thân thể cô ôm đến chặt cứng, hoàn toàn không thoát được.


“Hôm nay anh vốn muốn tỉnh táo để cùng em làm nhiều chuyện nhưng có lẽ bây giờ không giữ nổi tỉnh táo rồi.”


“Anh say rượu sao?”


“Cũng có thể… nhưng anh say em hơn.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK