• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua một đêm say giấc không một chút mộng mị, Tiết Thuỵ Du nặng nề mở mắt.

Mất một hồi lâu lý trí cô mới khôi phục lại khi nhìn quang cảnh xung quanh đầy lạ lẫm này.

Tấm rèm dày trước mắt được kéo lại một nửa, vừa đủ để che đi ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào giường của cô nhưng vẫn giữ được ánh sáng trong căn phòng.

Tiết Thuỵ Du nặng nề trở mình, cơn đau nhức từ đủ chỗ trên cơ thể nhanh chóng bao phủ lấy cô khiến cả người cô như muốn rụng rời ra thành từng mảnh.

Đêm qua mãnh liệt quá! Lại còn cộng thêm mấy hôm vừa rồi cô chạy đôn chạy đáo ở công trình nên cả người đã đau nhức lại càng thêm đau nhức hơn.

Xung quanh Tiết Thuỵ Du không có một bóng người, chiếc giường lớn cũng chỉ có một mình cô nằm, chỗ bên cạnh từ lâu đã sớm lạnh ngắt, chẳng có chút hơi ấm người nằm ở đây.

Vừa tỉnh dậy đã mơ hồ, Tiết Thuỵ Du nghe tiếng bụng réo rắt cô đòi biểu tình mà cảm thấy thật may vì đang ở đây một mình, nếu lỡ có ai mà nghe được thì có mười cái lỗ cô cũng chui xuống mất.

“Á…!”


Tiếng hét bất ngờ của Tiết Thuỵ Du phá tan đi sự yên lặng của căn nhà, cô bước một chân xuống sàn, trời xui đất khiến sao đôi chân cô lại mềm nhũn ra, vô lực khiến cô run rẩy ngã xuống đất.

Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Trình Dục Uy vừa bước vào liền thấy Tiết Thuỵ Du đang ngồi ở dưới đất, cực kì tội nghiệp nhìn hắn, trông giống hệt như một con thú hoang lỡ chân sa vào bẫy của người thợ săn vậy.

“Sao lại ngã ra thành thế này?”

“Tôi… tôi không đứng được.”

Trình Dục Uy không có chút nào là trách móc, hắn tiến đến ôm lấy cả thân thể không có chút vải nào che thân của Tiết Thuỵ Du đặt lên trên giường rồi kéo chăn lại đắp lên.

Mặc dù hắn luôn rất muốn ngắm Tiết Thuỵ Du nhưng nhìn cô ngại như vậy hắn cũng chẳng ép cô làm cái gì.

Nhưng mà sự xấu hổ luôn dành ở những phút quan trọng mà xảy ra, ngay lúc Trình Dục Uy còn ở đây, bụng của Tiết Thuỵ Du lại chẳng chừa cho cô chút mặt mũi nào mà tiếp tục biểu tình rồi…

Hơi bất ngờ khi nghe được tiếng động có phần lạ lẫm này ở đây, Trình Dục Uy cố nén cười nhướn mày nhìn Tiết Thuỵ Du rồi như có như không nhìn xuống bụng cô qua một lớp chăn.


Tiết Thuỵ Du đúng thật là muốn đào một cái lỗ chui xuống cho rồi, cô ngượng ngùng cúi đầu lấy tay che mặt, tránh đi ánh mắt đầy sự khó hiểu kia của Trình Dục Uy.

“Đói rồi sao? Tôi sẽ sai người nhanh chóng làm đồ ăn mang lên đây cho em.”

Bị người khác phát giác, Tiết Thuỵ Du lại càng ngượng hơn nữa, cô lấy chăn trùm lên đầu, cả người như muốn chui rúc vào chăn cho đỡ xấu hổ.

“Sao phải ngượng nào! Là đêm qua tôi không khống chế được mình làm em mệt mỏi, tỉnh dậy sẽ đói thì có gì mà em phải ngượng.”

“Không có!”

“Nào! Mau dậy tôi ôm em đi đánh răng rửa mặt.”

Mặc dù không cam tâm tình nguyện lắm nhưng bởi vì không thể nào nhúc nhích được, Tiết Thuỵ Du vẫn phải nhờ tới sự giúp đỡ của Trình Dục Uy.

Hắn cười đến xán lạn, tuỳ tiện vào phòng quần áo lấy ra một chiếc áo phông cho Tiết Thuỵ Du mặc vào sau đó lại dịu dàng ôm cô vào nhà vệ sinh.

Đối với nhà tắm này, Tiết Thuỵ Du lại có một cảm giác không lành mạnh cho lắm.

Đầu óc cô lại mơ hồ nhớ về buổi tối ngày hôm qua, cũng chính ở cái bồn rửa mặt này, cô và Trình Dục Uy đã… Tiết Thuỵ Du khẽ nhăn mặt, chăm chú đánh răng, cố ngăn mình không nghĩ ngợi đến nữa, nào ngờ biểu cảm cực kì phong phú trên mặt cô đã như bán đứng cô rồi.

“Em đang nghĩ ngợi gì thế hửm?”

“Nàm rì coá” (Làm gì có)

Nhìn Tiết Thuỵ Du miệng ngậm một mồm bọt đánh răng, nói năng cũng không tròn vành rõ chữ nhưng vẫn nhanh miệng phản bác thật khiến cho Trình Dục Uy càng cảm thấy buồn cười.

Hắn cũng nhún vai đáp lại, tỏ vẻ như tin lời cô nói nhưng thật ra hắn nào có tin được, chắc chắn là cô nhóc này lại nhớ về chuyện buổi tối ngày hôm qua rồi.

Nhưng bộ dạng hết mực chối bỏ của Tiết Thuỵ Du thật đáng yêu, thật khiến cho Trình Dục Uy cảm thấy trong lòng hắn như có một dòng nước ấm chảy vào, thật thoải mái, thích thú.

Tiết Thuỵ Du ngồi trên giường, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ và một khay đồ ăn thơm nức mũi, vừa ngửi là đã thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác rồi.

Không nghĩ ngợi gì thêm nhiều, Tiết Thuỵ Du nhanh chóng vào việc, tiêu nhanh diệt gọn thức ăn ngon trước mắt.

Cô đói bụng đến nỗi ăn hết một bát súp vi cá, còn ăn thêm hai chiếc màn thầu nhỏ, cả quá trình, Trình Dục Uy vẫn chăm chú nhìn cô, lại còn chống cằm nhìn, ánh mắt trông cực kì thê nô.

Tiết Thuỵ Du chau mày nhìn hắn rồi lại nhìn xuống khay đồ ăn đã bị mình nhanh chóng chén sạch, cảm giác ngượng ngùng lại lần nữa dâng trào rồi.

Làm gì có ai ở nhà người khác mà tự nhiên tiêu tốn lương thực như cô kia chứ? Lại còn trước mặt tên chủ nhà đáng ghét kia…

Trình Dục Uy không để bụng, chỉ thu dọn khay đồ ăn rồi mang ra cửa, sau đó hắn cũng lên giường nằm cùng Tiết Thuỵ Du.

Cô nhìn hắn như một vật thể lạ, càng nhanh chóng né xa hắn ra hơn.

“Sao anh lại lên giường nằm rồi?”

“Muốn nằm cùng em một lát.”

“Thật là hết thuốc chữa!”

“Vốn không tính để em ăn xong rồi nằm ngay đâu, nhưng em đang đi lại không tiện, đành dung túng em một chút vậy.”

“Anh làm như anh là bảo mẫu của tôi không bằng ấy.”

“Tôi chính là muốn làm bảo mẫu của em đây.”

Nhìn Tiết Thuỵ Du mặt đen như đít nồi nhìn hắn, Trình Dục Uy càng cười đến xán lạn.

Cuộc sống vốn tẻ nhạt của hắn có cô bước vào như bông hoa dâm bụt đỏ rực giữa một khu vườn héo úa già cỗi, thật rực rỡ và sắc màu biết bao nhiêu.

Trình Dục Uy xoa xoa chiếc bụng vừa được ăn no của Tiết Thuỵ Du khiến cô nổi đoá, trừng mắt đánh vào tay hắn.

“Chà, xem ra ăn cũng khá ngon miệng nhỉ? Bụng nhỏ lồi lên như thế này kia mà.”

“Anh dám trêu tôi, đồ ôn thần này!”

Tiết Thuỵ Du cầm gối lên trực tiếp đánh vào người của Trình Dục Uy, cô đánh túi bụi vào người hắn mặc cho chiếc gối vừa mềm vừa không làm đau được ai.

Trình Dục Uy đỡ từng đợt tấn công của Tiết Thuỵ Du, hắn vui vẻ giữ tay cô lại, níu xuống thật mạnh khiết Tiết Thuỵ Du mất đà ngã xuống người hắn.

Trần đời chưa bao giờ thấy ai bị đánh mà vui như tết giống như Trình Dục Uy cả, Tiết Thuỵ Du ngã đập vào lồng ngực rắn chắc của Trình Dục Uy, thầm xót thương cho cái đầu của cô, người hắn sao mà cứng thật cứng, vô tình đập vào thôi cũng đau đến như vậy.

Trình Dục Uy nhìn Tiết Thuỵ Du đang chống tay trên người mình, ánh mắt nhu tình như nước nhìn cô, mà vừa hay Tiết Thuỵ Du cũng nhìn thẳng vào mắt hắn.

Bốn mắt chạm nhau như phát sinh ra gì đó và đây cũng là lần đầu tiên Tiết Thuỵ Du không trốn tránh khỏi đôi mắt cực kì thu hút này.

Cô nhìn đến say sưa, nhìn đôi mắt ưng âm trầm đang dịu dàng nhìn cô, nhìn đến cả từng đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt đầy điển trai, nam tính của Trình Dục Uy.

Cô thừa nhận hắn thực sự rất đẹp trai, rất dễ khiến cho người khác dễ sa chân vào vẻ đẹp này.

“Thuỵ Du, về sau đến đây thường xuyên nhé!”

Bỗng dưng Trình Dục Uy cất tiếng nói lập tức kéo Tiết Thuỵ Du về thực tại, cô suýt nữa thì chìm đắm trong cái sự nhu tình này của hắn mất rồi.

Tiết Thuỵ Du ngay lập tức đẩy hắn ra, lấy lại bình tĩnh mà ngồi thẳng dậy, cô che giấu đi sự lúng túng vào trong mắt, che giấu cả sự ngượng ngùng vì suýt nữa đã rơi vào chiếc bẫy ngọt ngào đầy trầm mê mà Trình Dục Uy tạo ra.

“Có được không?”

“Anh bị điên rồi sao? Tôi bận đến như vậy, làm gì có thời gian đâu mà đến đây.”

“Thật tiếc quá, nhưng nếu em rảnh rỗi, em có thể đến đây được không?”

“Trừ phi anh có thể làm cho tôi rảnh rỗi được.”

“Ừm.”

Tiết Thuỵ Du không đáp lại nữa, cô cố nén đi cảm giác khác lạ trong lòng.

Một chút rạo rực và hồi hộp đan xen nhau khiến tim cô như đập nhanh hơn bình thường.

Chuyện gì vậy? Tại sao Trình Dục Uy lại nhìn cô như thế? Tại sao cô lại có thể nhìn ra được sự nhu tình trong đôi mắt của hắn thay vì là sự điên cuồng, cao ngạo thường ngày? Tiết Thuỵ Du lắc đầu cho là mình bị điên rồi, nhất định là mệt quá nên đầu óc cũng nảy sinh ra vấn đề rồi.

Đợi Tiết Thuỵ Du ổn định hơn một chút, cô lò dò đi khắp cả căn nhà.

Tối qua cô chỉ đi dạo một vòng tầng dưới, thăm thú những nơi cơ bản, hôm nay mới có dịp đi dạo khắp căn nhà.

Đúng thật là biệt thự của đệ nhất tổng tài, nhìn kiểu gì cũng khiến người khác thấy thích thú.

Tiết Thuỵ Du nhìn tất cả những nội thất ở đây đều tối giản, chẳng chút cầu kì càng làm cho cô thích hơn.

Ban ngày, căn nhà màu xám trắng như bật tone lên hẳn dưới ánh nắng, không quá gắt mà thật sự dịu mắt.

Tiết Thuỵ Du lân la đến gần giá sách, cô thích thú cầm mấy quyển sách lên xem, đôi mắt tinh ranh, liến thoắng dạo quanh giá sách rồi như phát sáng lên khi nhìn thấy những đầu sách thú vị.

“Nếu thích em có thể mang về đọc.”

“Thật sao?”

“Ừm.”

“Vậy tôi mượn một ít nhé.”

“Ừm! Cứ lấy thứ gì em muốn.”

Tiết Thuỵ Du như trẻ con được kẹo, cô vui vẻ dạo qua dạo lại giá sách, Trình Dục Uy ngồi trên sofa xử lý công việc, ánh mắt nhìn cô tràn ngập nhu tình.

Sẽ tốt biết bao nhiêu nếu Tiết Thuỵ Du đến nơi này thường xuyên, hắn luôn luôn ao ước điều đó và cũng thật vui khi cô thích nơi này như vậy.


Nhưng ngẫm lại đề nghị của Tiết Thuỵ Du, cô phải rảnh rỗi thì mới đến được, Trình Dục Uy nghĩ ngợi một chút rồi lại rơi vào trầm tư.


Cũng không phải không có khả thi, hắn bật cười một cái đầy thâm ý, giống như vừa nghĩ ra được thứ gì đó rất hay ho rồi lại chuyển tầm mắt lên bóng dáng nhỏ nhắn đang loay hoay ở kệ sách đằng kia.


Tiết Thuỵ Du bận rộn thật đấy, tính chất công việc của cô vốn là thế thì phải chấp nhận như thế.


Trình Dục Uy sẽ không thay đổi cái gì, Tiết Thuỵ Du dành thời gian cho công việc thì vẫn là điều tiên quyết, nhưng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, vẹn cả đôi đường khi Trình Dục Uy hắn chính là công việc của cô..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK