• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loại cảm giác này là gì? Là những chất chứa biết bao nhiêu khó chịu, rất muốn một lần phát tiết ra hẳn một lần nhưng sau khi gặp người đó thì tất cả những bực dọc, phiền muộn kia lại như kẹo bông gòn gặp nước, dịu dàng tan biến như chưa từng có.

Trình Dục Uy nhìn hình ảnh trước mắt, đẹp đẽ như vậy hắn lại càng chẳng dám làm phiền.

Hắn đứng giữa nhà, tay cầm chiếc áo vest khoác ngoài, mặc một thân sơ mi đồ tây tráng kiện, chiếc cà vạt sớm đã bị giật cho lệch ra, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.

Thật ra là Trình Dục Uy đã chạy rất nhanh để nóng lòng được gặp Tiết Thuỵ Du đó.

Ấy nhưng giờ phút này, nhìn hình ảnh cô gái mặc váy hoa xinh đẹp đang say sưa đứng cạnh giá sách của hắn, điềm nhiên như ở nhà mà thích thú cầm một cuốn sách rồi đọc nó đến say mê, Trình Dục Uy lại cảm thấy nếu ngày nào hắn cũng được nhìn thấy thì sẽ tuyệt với biết bao.

Phiền muộn, áp lực cứ thế sẽ bay cái vèo nếu hắn được nhìn thấy điều này mỗi ngày.

Khi cả hai đều đang say sưa với một góc trời riêng của mình thì Tiết Thuỵ Du lại nhạy bén phát hiện ra mình đã bị nhìn trộm khá là lâu rồi.

Cô giật thót mình khi nhìn thấy Trình Dục Uy đã đứng giữa nhà tự lúc nào rồi, đến độ quyển sách trong tay cô lại tội nghiệp mà rơi xuống đất.

“A… anh… về rồi sao?”


“Ừm.”

Một chút tĩnh lặng lãng mạn bị phá vỡ, Tiết Thuỵ Du lúng túng cúi người nhặt quyển sách từ dưới đất lên xem xét rồi cẩn thận đặt trả nó lại chỗ cũ, Trình Dục Uy cũng đặt áo vest trên tay lên sofa rồi thoải mái ngồi xuống thở hắt một hơi ra.

Tiết Thuỵ Du nhún vai rồi tiến lại sofa, cẩn thận ngồi xuống phía đối diện của Trình Dục Uy.

“Anh đứng đó từ lúc nào vậy?”

Cô lúng túng dò hỏi, giống như rất mất tự nhiên.

Mà cũng phải thôi, nhìn Trình Dục Uy giống như đã đứng đó nhìn cô rất lâu rồi mà cô chẳng phát giác ra một chút nào, thật đúng là cô lơ đễnh, ở chỗ của hắn mà dám buông lỏng phòng bị như vậy.

“Tôi không biết nữa, hình như cũng mất một lúc rồi.”

“Sao anh không gọi tôi?”


“Nhìn thấy em chăm chú như vậy thật tình là ai cũng không nỡ gọi đâu.”

Tiết Thuỵ Du cảm thấy thật sự mất tự nhiên, nhưng cô cũng cố nén lại cảm giác này, ánh mắt to tròn như một con mèo nhỏ len lén quan sát Trình Dục Uy.

Hình như hắn vừa đi dự tiệc rượu về thật, trông hắn có vẻ như khá mệt mỏi rồi.

Nếu đã như vậy thì Tiết Thuỵ Du nhất quyết vào việc luôn, nếu được thì đánh nhanh chuồn lẹ chứ cứ ngồi nhìn nhau im lặng như thế này thật tình chẳng biết đến khi nào.

Cả tuần nay Tiết Thuỵ Du thực sự rất mệt mỏi rồi, bây giờ đầu óc đang đánh trống kêu gào cô rồi, cô thật sự cần được ngủ…!

“Anh gọi tôi đến có việc gì vậy?”

“Qua đây!”

“Hả?”

“Tôi bảo em qua đây.”

Thực sự thì câu hiệu lệnh như thế Tiết Thuỵ Du chưa bao giờ nghe lọt tai được.

Trình Dục Uy nghĩ hắn là ai vậy chứ? Sao cứ muốn sai khiến người khác thì sẽ sai khiến vậy? Cô là Tiết Thuỵ Du, cô cũng đâu có phải là tay sai hay người dưới trướng của hắn đâu.

Thấy Tiết Thuỵ Du không có động tĩnh gì, một lúc lâu cũng chẳng thấy cô qua bên chỗ hắn, Trình Dục Uy chau mày nhìn Tiết Thuỵ Du vẫn đang ngồi ở phía đối diện biểu tình, bộ dáng giống như kiểu sẽ chẳng bao giờ nhúc nhích sang đây vậy.

“Em như thế là sao?”

“Tôi không thích ra lệnh.”

“Tôi bảo em qua đây.”

“Dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời anh kia chứ?”

“Thuỵ Du, em có hai lựa chọn, một là em sang bên đây theo lời của tôi, không có gì xảy ra cả, hai là tôi sẽ sang bên đó, nhưng tôi không dám đảm bảo được là khi tôi sang bên đó rồi thì em vẫn còn được yên ổn.”

Hết ra lệnh rồi lại đến doạ người, cả đời Trình Dục Uy chỉ làm như vậy thôi đó hả? Tiết Thuỵ Du cắn răng, nhịn xuống cục tức to oành trong lòng rồi từ từ đứng dậy tiến tới bên cạnh hắn rồi ngồi xuống.

Gì chứ bây giờ cô đang là người bị Trình Dục Uy chi phối, đối phó được hắn chút nào thì hay chút đó, bây giờ cô mà thử làm trái ý hắn thì xem là hắn bất lợi hay là cô bất lợi.

Mặc dù không cam tâm tình nguyện lắm nhưng Tiết Thuỵ Du vẫn qua bên chỗ của Trình Dục Uy rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.

Trình Dục Uy giãn đôi chân mày ra tỏ vẻ hài lòng.

Tiết Thuỵ Du đúng thật là một người thức thời, hơn nữa hắn nghĩ người nổi tiếng thông minh như cô chắc sẽ biết suy nghĩ nên làm như thế nào thì đúng.

Ở chỗ này, Trình Dục Uy hắn chính là lẽ phải.

Tiết Thuỵ Du ngồi bên cạnh Trình Dục Uy, giây sau liền bị cánh tay tráng kiện của hắn ôm lấy, kéo sát cô xích lại người hắn mặc cho cô đã cố cách xa hết sức có thể rồi.

Người Trình Dục Uy đầy mùi rượu, hẳn là hắn đã uống rất nhiều rồi, Tiết Thuỵ Du cũng mơ hồ cảm thấy khó chịu.

Tửu lượng của cô kém cỏi đã đành, cô cũng không thích người khác đầy mùi rượu cho lắm.

Hình như Trình Dục Uy nhìn bộ dạng không tình nguyện kia của cô cũng phát giác được.

“Xin lỗi em, hôm nay tôi uống hơi quá.”

“Nhưng rốt cuộc là hôm nay anh hẹn tôi đến để làm gì? Tôi cả tuần đi làm quần quật đến cuối tuần còn chẳng yên ổn nghỉ ngơi nữa, bây giờ còn cùng anh ngồi ở đây chơi trò mèo vờn chuột.

Trình Dục Uy, rốt cuộc anh muốn cái gì ở tôi?”

Trình Dục Uy không đáp lại lời của Tiết Thuỵ Du, hắn chỉ xem lời nói phát tiết của Tiết Thuỵ Du vừa rồi chính là nhất thời.

Càng quá hơn khi hắn lại nắm lấy chằm của Tiết Thuỵ Du, cực kì cuồng dã mà chiếm lấy đôi môi anh đào ngọt lịm của cô.

Hình như cung phản xạ của Tiết Thuỵ Du càng ngày càng dài ra rồi thì phải, cô bị Trình Dục Uy cưỡng hôn như vậy mà mãi đến một lúc sau cô mới phản ứng lại được.

Khoang miệng nhỏ của cô bị hắn khuấy đảo bằng chiếc lưỡi ngang tàng, đem theo đó một chút mùi rượu vang xâm chiếm khứu giác của cô để cô chuếnh choáng trong mùi men rượu phong tình.

Tiết Thuỵ Du bị hắn hôn đến mơ hồ, giống như mọi thứ trên người cô bị tê liệt toàn bộ, như cá nằm trên thớt mặc cho Trình Dục Uy toàn là quyền xử lý.

Cô chống tay lên vai hắn, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh cảm nhận được da thịt rắn chắc nóng hổi như lửa.

Trình Dục Uy ôm lấy eo Tiết Thuỵ Du, để cô ngửa ra sau ghế sofa, môi vẫn cứ quấn quýt, chẳng rời khỏi môi cô lấy nửa tấc.

Cảm giác này là gì? Tiết Thuỵ Du mơ mơ màng màng đón nhận cái hôn đầy sự cuồng nhiệt này của Trình Dục Uy.

Mới đầu còn cuồng dã, càng về sau càng dịu dàng nâng niu khiến cô đê mê chẳng muốn dứt ra một chút nào.

Cảm giác này khi cô hôn Lương Hạo Hiên, cô chưa từng có được nó, nhưng khi cô tiếp xúc với Trình Dục Uy, cảm giác xốn xang này lại rõ mồn một, nó khiến cô cảm thấy muốn trầm mê, lún sâu hơn vào du͙ƈ vọиɠ nguyên thuỷ.

“Ưm…”

Hai làn môi tách nhau ra sau một thời gian vần vũ, Trình Dục Uy cũng chẳng vội rời khỏi, hắn chỉ buông tha cho đôi môi của cô, sống mũi hắn vẫn đặt trên sống mũi cô, gần gũi đến độ cảm nhận được hơi thở nóng hổi của đối phương.

Tiết Thuỵ Du mở to đôi mắt vốn đã long lanh, sau khi trải qua một hồi lâu đắm chìm trong cái hôn của Trình Dục Uy càng có thêm chút ươn ướt xinh đẹp.

Hơi thở của cả hai vấn vít lấy nhau, Tiết Thuỵ Du như say theo men rượu mà Trình Dục Uy mang đến cho cô, cánh môi bị hắn hôn đến tê dại, lớp son môi cũng bị Trình Dục Uy ăn hết, còn lại là một đôi môi nhuận hồng căng bóng xinh đẹp.

Lồng ngực cô hô hấp khó khăn, phập phồng đến lợi hại mà Tiết Thuỵ Du cũng đắm chìm mãi trong cảm giác này, quên cả việc kháng cự lại Trình Dục Uy.

“Cả tuần nay không liên lạc, em không nhớ tôi sao?”

“Tại sao tôi phải nhớ anh?”

“Bởi vì tôi là người nắm giữ lần đầu tiên của em.”

Trình Dục Uy nhìn Tiết Thuỵ Du vẫn đang tròn mắt nhìn hắn, chẳng còn là Tiết Thuỵ Du đang đá cãi tay đôi với hắn như lúc nãy.

Một chút xót thương khiến hắn dùng bàn tay khẽ chạm lên mặt của Tiết Thuỵ Du rồi khẽ áp vào má cô đầy tình cảm.

“Em thật chẳng biết chăm lo cho bản thân mình một chút nào, cứ chạy đi chạy lại ở công trình như thế đến giờ da cũng đen sạm cả đi rồi.”

“Anh biết chuyện đó sao?”

“Thuỵ Du, chuyện gì của em tôi đều biết rõ.”

“Anh là tên biếи ŧɦái à?”

“Em nghĩ tôi biếи ŧɦái à? Tôi chỉ muốn biết em làm gì thôi, vì sao lại không liên lạc với tôi.

Hơn nữa như thế thì sẽ đề phòng bất trắc xảy đến với em.”

Trong lòng Tiết Thuỵ Du bỗng dâng lên một chút ấm áp, Trình Dục Uy thật sự là một tên biếи ŧɦái nhưng cô lại chẳng hề cảm thấy khó chịu một chút nào.

Có lẽ vì cô có lỗi với hắn, cả tuần bận đến tối mặt tối mũi, chẳng nhớ tới việc phải phản hồi lại hắn.

“Tôi xin lỗi, tuần vừa qua thật sự bận đến nỗi tôi quên mất cả việc phải liên lạc với anh.”

“Tôi vốn rất giận em đó, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy em tôi lại chẳng thể giận nổi nữa rồi.”

“Vì sao lại hôn tôi?”

Tiết Thuỵ Du vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cái hôn vừa rồi, cánh môi tê rần vẫn còn như đang nhắc nhở cô rằng chuyện này còn tồn tại.

Cô cũng chẳng biết rốt cuộc bản thân cô đang nghĩ cái gì nữa, tại sao khi hôn Trình Dục Uy, cô lại có cảm giác thật mong chờ? Tiết Thuỵ Du cô luôn cảm thấy có lỗi với Lương Hạo Hiên, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác làm ra chuyện có lỗi với anh.

Điều này thật sự khiến Tiết Thuỵ Du không tài nào nghĩ ra nổi.

“Em biết không? Một cái hôn có thể giúp cho chúng ta xua tan đi sự giận dữ đó.

Vừa rồi trông thấy em giận như vậy, mà khi hôn xong em liền quên sạch, em không thấy có hiệu quả à?”

“Anh ấu trĩ vừa thôi! Tôi không tin đâu.”


“Vậy thì hôn cái nữa cho em tin nhé.”


“Không! Trình Dục Uy… ưm…”


Tất cả những phản kháng sau cùng đều bị Trình Dục Uy nuốt trọn, hắn tham lam thưởng thức cánh môi anh đào ngọt lịm của Tiết Thuỵ Du giống như chưa bao giờ là đủ cả.


Tiết Thuỵ Du đánh đánh vào vai hắn, nhưng một lúc lâu sau cô như đang nghênh đón hắn, rơi vào trầm mê không lối thoát của hắn…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK