• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Thuỵ Du tức tối xông ra khỏi phòng họp, văn kiện trong tay vì tức giận bị quăng qua một bên, không ít người tò mò nhìn cô rồi khẽ nhún vai một cái.

Nhị tiểu thư của Tiết thị xưa nay tính tình nóng nảy, chuyện này cũng không phải là chuyện lạ lần đầu xảy ra ở Tiết thị nên đa số ở đây cũng xem như là quen rồi đi, chắc là lại cãi nhau với đại tiểu thư nữa chứ còn gì?

“Thuỵ Du hạ hoả! Hạ hoả nào!”

Trong văn phòng riêng, Tần Nhã Lam vội rót một cốc nước lọc đặt xuống bàn nhìn vị tiểu thư đang ngồi ở kia, lồng ngực phập phồng vì giận dữ.

Cũng thật là, hầu như ai cũng biết Tiết Thuỵ Du nổi tiếng nóng tính riêng mỗi Tiết Vân Nhi thì không, lần nào họp hành cũng cãi nhau đến toé lửa.

“Cậu nghĩ đi! Làm sao mà hạ được hoả đây, đứa con hoang đó nghĩ cô ta là cái thá gì lại dám ở trước mặt hội đồng chê tôi bất tài cơ chứ?”

“Thôi nào! Bình tĩnh! Bình tĩnh đi Thuỵ Du!”

“Cậu nói làm sao tôi bình tĩnh đây, cô ta với mẹ của cô ta đã phá Tiết gia thành một mớ hỗn độn, giờ còn dám lạm dụng sự đền đáp của bố tôi để vào Tiết thị phá tiếp.

Đúng là cái đứa từ trên trời rơi xuống, không thể nào ưa nổi được.”


Tiết Thuỵ Du vẫn không sao hạ hoả nổi, khuôn mặt thanh thoát xinh xắn vẫn là vì chuyện này mà cau có, vầng trán cũng lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.

Tiết Vân Nhi hiện tại chắc cũng đang đắc chí lắm, bởi vì ở trước mặt hội đồng công ty dám chê bai dự án của Tiết Thuỵ Du cô không ra gì, còn nói bóng nói gió cho rằng gen của bố mẹ cô không tốt nữa.

Đối với người khác đây chắc chắn chính là mắng người quá đáng, nhưng riêng đối với Tiết Thuỵ Du cô thì điều này còn thập phần quá đáng hơn.

Tiết Vân Nhi chẳng qua cũng chỉ là một đứa con ngoài giá thú của Tiết lão gia.

Tiết Thụy Duy một lần nghe lỏm được chuyện ba mình năm xưa tòm tèm với một nữ danh ca phòng trà nọ mà ngầm hiểu được cớ sự ngày hôm đó, ngày mà ba cô mang về một đứa con gái xa lạ rồi bắt cô phải nhận ả làm chị gái.

“Đúng là cái thứ đầu đường xó chợ, về đây cứ ngỡ được làm phượng hoàng.”

“Thôi nào, cậu cứ chấp nhặt cô ta làm gì.

Bác Tiết cũng là vì bù đắp cho cô ta mới cho cô ta ăn học rồi đưa vào Tiết thị làm việc thôi.”


“Thật tình, đây là cơ ngơi của bố tôi, mẹ tôi cũng góp một phần không nhỏ nữa, cô ta dựa vào cái gì lại dám ở đây tranh giành Tiết thị với tôi.”

“Hạ hoả đi nào! Đừng chấp nhặt nữa, muốn đi giải khuây không? Tối nay đưa cô đến chỗ này, đảm bảo vui.”

“Có rượu không?”

Tiết Thuỵ Du nghe đến chỗ vui là hai mắt như sáng rực lên, đối với chuyện lùng bùng vừa nãy liền ném ra sau đầu.

Chuyện muộn phiền thì phải được giải quyết bằng rượu thì mới đúng chứ nhỉ? Tiết Thuỵ Du nhìn Tần Nhã Lam nháy mắt với mình, tâm trạng nhanh chóng phấn chấn trở lên.

“Anh không phiền em chứ vị hôn thê của anh?”

Vừa giải thoát tâm trạng xám xịt như giông bão xong thì một điều phiền phức khác lại kéo đến, Tiết Thuỵ Du nghe tiếng gọi, dẫu chưa thấy hình đã vội giật hết cả mình.

Còn ai nữa ngoài vị hôn phu của cô - Lương Hạo Hiên, cái tên mặt thớt này không biết lại đến đây tìm cô làm cái gì nữa.

Tiết Thuỵ Du mặc dù không muốn lắm nhưng vẫn cố tỏ ra nồng nhiệt mà nở nụ cười nhìn Lương Hạo Hiên.

Ai bảo anh ta là hôn phu của cô, là bè cứu sinh của cô để lật đổ Tiết Vân Nhi.

“Hôm nay anh rảnh rỗi thế lại đến đây tìm em.”

“Cũng không có gì, chỉ là nhạc phụ đại nhân vừa gọi điện kể khổ với anh về việc Tiết nhị tiểu thư của anh bị chọc giận tức tối bỏ ra khỏi phòng họp nên anh phải cất công đến đây một chuyến xem sao.”

Khoé miệng của Tiết Thuỵ Du giật giật, đúng thật là tiếng xấu đồn xa, chuyện còn chưa kịp nguội thì đến ngay Lương Hạo Hiên cũng biết rồi.

Nói sao đây nhỉ, nếu chuyện của Tiết Thuỵ Du cô như là nước thì bố cô chính là một chiếc bát sứt, không bao giờ giữ nổi được lâu mà chính ông sẽ là người tuồn tin ra ngoài cho Lương Hạo Hiên.

Tiết Thuỵ Du đỡ trán, thầm khóc thét trong lòng về người bố không bao giờ hiểu con gái này của mình.

Không phải cứ liên hôn là có tình yêu đâu, nhưng ông cứ thấy Lương Hạo Hiên và cô dính lấy nhau nên nghĩ rằng tình cảm mặn nồng lắm.

Thực chất đây không khác xa là mấy một cuộc hôn nhân mà tiền đề chính là gia sản đâu.

“Anh cũng thông tin nhanh thật, đến đây với tốc độ ánh sáng như vậy.”

“Bởi vì anh luôn ở gần em đấy, vừa nghe tin em một phát là đến ngay, có phải là rất nhanh không?”

Tiết Thuỵ Du lại nhìn Lương Hạo Hiên cười mỉm, nghe anh ta nói kiểu gì cũng giống âm hồn bất tán suốt ngày lởn vởn cạnh cô, kiểu gì cũng khiến người khác sợ hãi thế nhỉ? Tiết Thuỵ Du rùng mình một cái vội quăng suy nghĩ này ra khỏi đầu, dù gì cũng là hôn phu của mình, so sánh như thế cô cũng tự thấy bản thân hơi quá đáng thật.

“Em hết giận từ lúc nãy rồi.

Anh cũng biết tính em xưa nay nóng nảy mà.”

“Nhưng cũng vì nóng lòng.

Anh có mua cho em cốc trà hoa quả nhiệt đới, uống rồi làm việc đi nhé.”

Tiết Thuỵ Du nhìn Lương Hạo Hiên đặt cốc trà lên bàn, tâm tình xốn xang nhìn anh.

Chạy đến đây với cái tốc độ đấy còn kịp mua thêm một cốc trà hoa quả mang đến cho cô hạ hoả được.

Cô nhìn anh với ánh mắt không thể nào tin nổi, trong đầu quay vòng vòng câu hỏi ‘Bộ Lương Hạo Hiên bay đến đây hay sao lại có thể nhanh như vậy?’

“Ơ… em cảm ơn nhé.”

“Làm việc đi nha cô bé, anh đi đây, bớt nóng tính lại, sẽ bớt xinh đẹp đó.”

“Em biết rồi.”

Đợi Lương Hạo Hiên đi rồi, Tiết Thuỵ Du liền ngả người ra ghế tựa, thế quái nào cô lại cảm thấy Lương Hạo Hiên tốt đến như thế nhỉ? Nhìn cốc trà hoa quả trên bàn, trong lòng Tiết Thuỵ Du lại lăn tăn suy nghĩ, rối quá cô lại tặc lưỡi, cho rằng đây chính là đãi ngộ của một vị hôn phu đối với hôn thê của mình.

Tiết Thuỵ Du dù là giám đốc, sớm muộn cũng là người thừa kế Tiết thị, tuy nhiên cô vẫn còn là cô gái hai mươi tư tuổi trẻ trung tràn đầy năng lượng, vẫn không bao giờ từ chối những cuộc chơi đêm quẩy hết sẩy được.

Tần Nhã Lam nâng ly rượu rồi uống cạn cùng Tiết Thuỵ Du, tiếng nhạc xập xình át cả tiếng người hò hét ở đây.

Hộp đêm - nơi mà mỗi người có một câu chuyện riêng tìm đến đây để giải toả đi phần nào căng thẳng, Tần Nhã Lam cũng vậy mà Tiết Thuỵ Du cũng không phải là ngoại lệ.

“Sao? Cậu thấy nơi này thế nào? Làm tiểu thư cậu hài lòng chứ?”

“Quá tốt, khác xa mấy hộp đêm khác.”

Tiết Thuỵ Du nhún nhảy lắc lư theo điệu nhạc, bộ đồ bó sát thân thể ngọc ngà phô bày đủ đường cong cơ thể mĩ miều khiến cánh đàn ông nhiều người cũng phát huýt sáo tán dương.

Tiết Thuỵ Du chính là điển hình của một thiên kim tiểu thư nhưng tính tình lại cực gì nổi loạn, cô có thể ăn mặc tuỳ ý, không sợ dèm pha nhưng lúc cần thiết cô sẽ luôn đúng chuẩn mực.

Đây chính là kiểu người mà không phải thiên kim danh viện nào cũng có thể trở thành.

“Ấy khoan, Thuỵ Du, hôn phu của cậu gọi đến kìa.”

Tiếng nhạc lớn nên không một ai để ý đến điện thoại trên bàn của Tiết Thuỵ Du đang reo lên, Tần Nhã Lam cũng may tinh mắt nhắc nhở.

Cô cầm điện thoại lên, nhìn cái tên trên màn hình điện thoại mà thở dài ngao ngán.

Sao vậy trời? Sao đến cả đi chơi cũng không yên được?

Cô cầm điện thoại vội tìm nhà vệ sinh rồi nghe máy, khuôn mặt lộ rõ vẻ phiền phức.

Cô mà không nghe máy thì chắc chắn anh ta sẽ tra GPS mà tìm ra cô, chi bằng nghe máy rồi mọi chuyện khác tính sau.

“Em nghe đây.”

“Đang ở đâu thế? Có muốn đi ra ngoài chơi một lát không?”

“Em đang đi cùng Chỉ Vu.”

“Tiếc thế.

Vậy em đi chơi đi nhé, có gì cứ gọi cho anh.

Mà em đang ở đâu thế? Anh đến được không?”

“Tiệc tùng của phụ nữ anh đến làm cái gì? Em cúp máy đây.”

Rõ là phiền phức, Tiết Thuỵ Du cầm điện thoại bấm tắt nguồn rồi quay trở ra cùng Tần Nhã Lam.

Rất nhanh chóng chỗ ngồi của cô đã vội được lấp đầy bởi một anh chàng nào đó cố tình đến tán tỉnh Tần Nhã Lam, ấy nhưng giây sau chàng trai đó liền khó xử cầm ly rượu rời đi.

“Quả thật là cô nương đầy mị lực, vừa đi có một lát đã có người đến tán tỉnh rồi.”

“Là mấy người thích trêu hoa ghẹo nguyệt thôi mà, chẳng đáng.”

“Cũng đúng, đàn ông ở chỗ này làm sao mà tin được.

Cứ đi theo Tiết Thuỵ Du tôi, kiểu gì tôi không tìm được cho cậu một mối ngon cơ chứ.”

“Vẫn là trăm sự cậy nhờ tiểu thư cậu chiếu cố cho rồi.”

Tiết Thuỵ Du cười giả lả nâng cốc rượu cụng với Tần Nhã Lam, cả hai vốn là bạn đại học, du học trở về nước liền cùng nhau vào công ty của Tiết Thuỵ Du làm xem như là yểm trợ đồng đội.

Tần Nhã Lam cũng vốn là một học bá, về Tiết thị cũng được chiếu cố cho chức trưởng phòng, ấy nhưng tình duyên của cô thì lại bết bát đến mức cô chẳng muốn có người yêu.

Cả hai uống đến mức say mòng, cùng nhau nói những thứ trên trời dưới đất rồi cùng nhau ra sàn nhảy, thả hồn vào tiếng nhạc dội xập xình cuốn xa những phiền muộn cuộc sống thường nhật.

Đến khi say khướt cả rồi, Tần Nhã Lam xin cáo lui, Tiết Thuỵ Du cũng định gọi Lương Hạo Hiên đến đón, cả hai mới từ biệt nhau.

Nhưng rượu vào khiến thần trí mơ hồ, Tiết Thuỵ Du chưa kịp cầm đến điện thoại mở nguồn thì đã va vào lòng một người đàn ông khác.

Cô không rõ đâu là chỗ đứng đâu là chỗ nằm, một mực tựa sát vào người đó như một tấm ván gỗ cứu sinh mà người kia lại vô thức giữ lấy cánh tay cô, cho cô một điểm tựa.

“Trình gia, thế này…?”

“Đi lấy xe đi.”


“Ơ… vâng.”


Trình Dục Uy nhìn tiểu mỹ nhân mặt hoa da phấn tự dựg ngã nhào vào lòng mình rồi chẳng muốn tách ra, trong người cũng có tí hơi men, cổ họng khô nóng.


Nhìn thấy Tiết Thuỵ Du như con mèo nhỏ say mèm ôm lấy hắn, tầm mắt rơi vào khe rãnh sâu trước ngực, hô hấp hắn dường như khó khăn hơn.


Mỹ vị tự dâng đến miệng không ăn là phí, Trình Dục Uy nhìn cô gái này một thân đồ hiệu, chắc chắn không phải là người không đàng hoàng, cứ vậy hắn âm thầm mang cô đi như không có chuyện gì xảy ra..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang