Sau khi nghỉ ngơi vài ngày lấy sức, ngay sáng thứ Hai hai cô đã quay trở lại công ty làm việc. Dù gì, dự án mà cô đang phụ trách cũng đi vào giai đoạn nước rút. Trong giai đoạn này cô phải thật theo sát. Chỉ cần chút lơ là, nó sẽ khiến hợp đồng mất đi hàng tỉ nhân dân tệ chứ không hề ít.
Hôm nay là ngày đầu tiên diễn ra lần đàm phán đầu tiên sau hơn một tháng ròng cô chuẩn bị tư liệu. Những cuộc đàm phán thế này, chắc chắn tổng tài của các công ty sẽ không tham gia. Mà sẽ ủy thác hoàn toàn cho đại diện công ty và bên đàm phán thực hiện.
Người đại diện bên phía Lâm thị sẽ là trợ lí Âu và người trực tiếp đàm phán sẽ là Văn Lê Vy. Trong quá trình đàm phán cô liên tục đưa ra những số liệu liên quan đến tình hình kinh doanh của điện tử Vạn Minh trong năm năm gần đây. Với những con số bất lợi mà cô đã đưa ra thì có khả năng điện tử Vạn Minh sẽ bị Lâm thị thua mua với giá bằng một nửa mức định ra ban đầu.
Người đại diện đàm phán bên phía Vạn Minh nghe cô nói mà toát mồ hôi hột. Vì sao chỉ là một cô gái trẻ như thế, mà lời nói có thể sắc bén đến vậy. Trái ngược hoàn toàn với đối phương. Văn Lê Vy càng nói càng hăng say, càng tự tin. Nếu để nói cô tự tin vào bản thân mình nhất là khi nào, chắn chắn cô sẽ nói là khi cô tập trung làm việc.
Việc thu mua thành công một công ty không phải lần một lần hai mà xong được. Sau buổi đàm phán đầu tiên, hai bên vẫn chưa đưa ra được một cái giá chung, hai bên đành tạm hoãn chuẩn bị cho lần gặp mặt tiếp theo vào tuần tới.
Trợ lý Âu theo chỉ thị của Lâm Ngạo Thiên, là người lái xe đưa cô đi đến nơi, về đến chốn. trên đường về công ty thì cô nhận được điện thoại. Là số lạ nhưng cô vẫn bắt máy.
" alo, cho hỏi ai vậy ạ"
Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.
" Là anh, Có nhận ra được giọng của ai không?"
" Trần học trưởng, là anh phải không? Có việc gì mà gọi em giờ này vậy?"
" Cũng không có gì, chỉ là nhớ ra mình vẫn còn lời hứa mời cơm với em chưa thực hiện. Muốn hỏi em có rảnh không, anh mời em ăn trưa?"
" Bây giờ luôn sao?"
" Ừ, em có việc gì không tiện à?"
" Cũng không có gì. Anh gửi địa chỉ rồi em qua. Thế nhé, tạm biệt anh."
Cô cúp máy rồi dặn dò trợ lý Âu nhắn lại cho anh biết là cô sẽ dùng bữa trưa với Trần Thanh Hoàng. Cô nhờ trợ lý Âu đưa cô đến địa chỉ mà Trần Thanh Hoàng vừa gửi đến. Đó là một quán ăn với phong cách truyền thống. Đúng thật sự bao nhiêu năm mà anh ta vẫn còn rất để ý đến khẩu vị ăn uống của cô.
Trợ lý Âu sau khi đưa cô đến chỗ hẹn thì cũng nhanh chóng trở về công ty, báo cáo tình hình công việc hôm nay với Lâm Ngạo Thiên.
" Lâm tổng, đúng thật sự năng lực làm việc của Văn tiểu thư quả nhiên không đơn giản mà. Với hướng đàm phán của Văn tiểu thư hiện giờ, Lâm thị sẽ đỡ được khoảng 50% chi phí cho cuộc sát nhập này".
" không đâu. Vậy thì anh chưa biết Phong cách làm việc của cô ấy rồi. Cô ấy chỉ muốn làm đối phương biết khó mà chọn phương án dễ hơn thôi. Cô ấy không muốn ép đối phương đến mức cùng đường. Giá cả của cuộc đàm phán này mà cô ấy muốn hướng tới chỉ là giảm bớt 1/3 giá ban đầu thôi."
" Tôi không hiểu lắm thưa Lâm tổng."
" Có gì không hiểu. Khi anh nghĩ giá trị của mình đã xuống đáy, có người nâng giá lên thì anh sẽ bán cho ai. Cô ấy ban đầu ép họ như thế, đến lần sau, cô ấy chỉ cần nâng lên một chút giá nữa là đối phương sẽ cảm thấy hời và đồng ý bán ngay. Đơn giản thế thôi."
" Tôi đã hiểu. À mà Văn tiểu thư nhờ tôi chuyển lời cho anh. Hôm nay cô ấy sẽ dùng bữa trưa với Trần Thanh Hoàng, con trai Trần tổng nên anh không phải đợi cơm trưa cô ấy đâu ạ"
" Tôi biết rồi, anh ra ngoài đi. Nếu có điều gì cần phân phó tôi sẽ gọi anh sau."
Sau khi trợ lý Âu rời khỏi, Lâm Ngạo Thiên mới suy nghĩ về Trần Thanh Hoàng. Trong đầu anh đầy những thắc mắc." Trần Thanh Hoàng rất thân với Tiểu Vy sao? hai người họ quen nhau như thế nào, chẳng lẽ là thông qua Trần tổng." quá nhiều việc không lý giải nổi. Thôi thì anh sẽ chọn thời điểm hỏi rõ cô vậy.
Văn Lê Vy đến điểm hẹn thì Trần Thanh Hoàng đã chờ sẵn ở đó. Có trời mới biết anh ta mong chờ cuộc hẹn này như thế nào. Vừa thấy cô anh ta đã lộ rõ niềm vui không che giấu.
" Vy Vy. ở đây. "
" Trần học trưởng, anh đến lâu chưa. Lâu như vậy mà anh vẫn nhớ em thích ăn nhà hàng này. Xem ra anh cũng hao tổn không ít tâm sức rồi."
" anh mới tới thôi, Chúng ta vào thôi. Anh đã đặt sẵn bàn rồi".
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, họ đi qua hai hành lang dài. Những hành lang này đều theo kiểu kiến trúc biệt phủ xưa nên xung quanh đều được bao bọc bởi khuôn viên rất đẹp, đặc biệt mang lại cho người ta cảm giác yên bình.
Hai người được đưa tới trước một phòng bao. Phòng bao này có không gian khá mở. Nói đúng hơn nó được xây dựng như đang dùng cơm giữa một khu vườn vậy, ngồi ăn trong này sẽ có cảm giác như bạn đang ăn ở ngoài trời với cây cối và núi đá được tạo vô cùng tinh tế. Phục vụ theo ý của Trần Thanh Hoàng mà dọn đồ ăn lên.
" Không hỏi ý kiến của em mà anh đã gọi đồ ăn rồi. Anh vẫn gọi theo sở thích của em. Không biết khẩu vị của em có thay đổi không?"
" à không. Khẩu vị của em vẫn vậy. Em là khách, dĩ nhiên sẽ nghe theo sự sắp xếp của chủ như anh rồi."
Quả nhiên là bạn cũ lâu ngày không gặp, chuyện trò trên đời dưới đất nói không hết. Họ ngồi nói chuyện với nhau quên thời gian, cho đến khi Lê Vy nhận được cuộc gọi.
" Alo, Thiên à."
" Em dùng cơm xong chưa? Anh qua đón em nhé. Mẹ kêu anh đón em qua đi shopping với mẹ, có được không?"
" Được chứ, anh qua đón em ở nhà hàng Thiên Hương lầu nhé. em cũng vừa ăn xong rồi."
Thấy cô có ý định rời đi, Trần Thanh Hoàng nhã nhặn hỏi.
" Em phải về rồi à? Tiếc thật, lâu vậy không gặp, anh vẫn còn nhiều chuyện muốn kể cho em nghe."
" Chúng ta vẫn còn nhiều dịp mà Trần học trưởng. Mà lần này về anh có định ở lại luôn hay lại vẫn sang chi nhánh bên đó phát triển."
" Anh không đi nữa. Ở lại luôn thôi. Dù gì ba anh ông ấy cũng già rồi, chắc anh sẽ giúp ông ấy quản lý Trần Thị."
" Vậy cũng tốt. Thầy Trần cũng đến lúc được nghỉ ngơi rồi. Mà ngoài giúp đỡ công việc, Em thấy tốt nhất anh nên kiếm cho thầy một cô con dâu đi."
Cô vừa nói vừa cười, thái độ lộ rõ vẻ bông đùa. Điều này làm cho Trần Thanh Hoàng cũng thấy khó xử
" Thật ra, anh cũng thích một người con gái lâu rồi, nhưng chắc cô ấy không biết tình cảm của anh. Mà ở bữa tiệc, anh có nghe ba nói về chuyện của em và Lâm Ngạo Thiên. Vy Vy à,. chuyện đó là thật sao?"
" Phải, em và Ngạo Thiên bọn em đang chính thức quen nhau. Cũng chưa được lâu lắm nên em không muốn công khai rộng rãi. Em vẫn muốn yêu đương là chuyện riêng của hai người hơn."
" Em nói đúng, yêu đương là chuyện hai người. Một người thì mãi chỉ là đơn phương."
Giọng của Trần Thanh Hoàng đầy nuối tiếc. Nếu nghe kĩ ra thì nó giống một lời than thở hơn.
" Trần học trưởng, em đi trước nhé. Ngạo Thiên chắc sắp đến rồi. Em không muốn anh ấy phải chờ."
Nhìn bóng lưng cô khuất dần, đáy mắt Trần Thanh Hoàng đầy vẻ u sầu. Lẽ nào anh sai rồi sao. Một lần,. rồi một lần. Anh luôn trở về không đúng lúc.
Còn nhớ, Anh biết cô đến nay đã 6 năm. Anh không bao giờ quên được lần đầu tiên gặp cô. Lúc đó cô mới 18 tuổi, ba anh là giảng viên hướng dẫn luận án tốt nghiệp tiến sĩ của cô. Khi đó anh 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ, chưa có định hướng gì cho công việc.
Có lẽ không phải riêng anh, mà bất cứ một cậu thanh niên nào cũng sẽ bị cô hớp hồn trong khoảnh khắc đó. Anh chưa từng thấy cô gái nào đẹp như vậy. Trái Tim chàng thanh niên cứ thế vô thức mà đập liên hồi vì cô. Anh thông qua ba mình tiếp xúc với cô nhiều hơn, càng hiểu nhiều về cô anh càng khâm phục nghị lực vươn lên trong cuộc sống của cô hơn.
Trong thời gian hai người thân thiết, anh cũng từng nhiều lần thử dò hỏi cô về thái độ của cô đối với việc yêu đương. Nhưng có vẻ, với cô lúc đó, sự nghiệp là hơn cả. Anh cảm thấy mình không thể thua cô được, thế là anh đồng ý với ba qua cho nhánh Trần thị bên Nhật phát triển.
Anh đi một mạch 2 năm, lúc anh nghĩ sự nghiệp đã ổn định, anh muốn quay về tìm cô thì cô đã có Cố Thừa Phong bên cạnh. Cô luôn nghĩ rằng, trong thời gian 5 năm qua anh chưa từng trở về. Bởi vì căn bản lần trở về đó anh đã không có can đảm gặp lại cô. Anh tiếp tục trở về Nhật Bản.
Trong thời gian đó, Ngoài làm việc và hỏi thăm sức khỏe của ba mình, anh hầu như không liên hệ với bất kì ai trong nước. Có đôi lần ba anh cũng định nhắc tới chuyện của cô, nhưng anh vô tình gạt ngang vì sợ mình không chấp nhận nổi.
Cho đến ba tháng trước, anh vô tình biết được cô đã chia tay Cố Thừa Phong. Anh vội vàng hoàn tất mọi công việc mà mình đang nắm giữ bên Nhật Bản để trở về tìm cô. Nhưng mà bên cạnh cô giờ đã có Lâm Ngạo Thiên rồi.
Anh là người được xuất phát trước trong cuộc đua chạy đến trái tim cô. Nhưng lần nào anh cũng về đích sau. Và hình như lần này cũng vậy.
Thật ra, có những thứ không phải là không thể nắm giữ. Mà căn bản là chưa một lần có thể chạm vào. Tình yêu của cô chính là một ví dụ cụ thể.
Hôm nay là ngày đầu tiên diễn ra lần đàm phán đầu tiên sau hơn một tháng ròng cô chuẩn bị tư liệu. Những cuộc đàm phán thế này, chắc chắn tổng tài của các công ty sẽ không tham gia. Mà sẽ ủy thác hoàn toàn cho đại diện công ty và bên đàm phán thực hiện.
Người đại diện bên phía Lâm thị sẽ là trợ lí Âu và người trực tiếp đàm phán sẽ là Văn Lê Vy. Trong quá trình đàm phán cô liên tục đưa ra những số liệu liên quan đến tình hình kinh doanh của điện tử Vạn Minh trong năm năm gần đây. Với những con số bất lợi mà cô đã đưa ra thì có khả năng điện tử Vạn Minh sẽ bị Lâm thị thua mua với giá bằng một nửa mức định ra ban đầu.
Người đại diện đàm phán bên phía Vạn Minh nghe cô nói mà toát mồ hôi hột. Vì sao chỉ là một cô gái trẻ như thế, mà lời nói có thể sắc bén đến vậy. Trái ngược hoàn toàn với đối phương. Văn Lê Vy càng nói càng hăng say, càng tự tin. Nếu để nói cô tự tin vào bản thân mình nhất là khi nào, chắn chắn cô sẽ nói là khi cô tập trung làm việc.
Việc thu mua thành công một công ty không phải lần một lần hai mà xong được. Sau buổi đàm phán đầu tiên, hai bên vẫn chưa đưa ra được một cái giá chung, hai bên đành tạm hoãn chuẩn bị cho lần gặp mặt tiếp theo vào tuần tới.
Trợ lý Âu theo chỉ thị của Lâm Ngạo Thiên, là người lái xe đưa cô đi đến nơi, về đến chốn. trên đường về công ty thì cô nhận được điện thoại. Là số lạ nhưng cô vẫn bắt máy.
" alo, cho hỏi ai vậy ạ"
Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.
" Là anh, Có nhận ra được giọng của ai không?"
" Trần học trưởng, là anh phải không? Có việc gì mà gọi em giờ này vậy?"
" Cũng không có gì, chỉ là nhớ ra mình vẫn còn lời hứa mời cơm với em chưa thực hiện. Muốn hỏi em có rảnh không, anh mời em ăn trưa?"
" Bây giờ luôn sao?"
" Ừ, em có việc gì không tiện à?"
" Cũng không có gì. Anh gửi địa chỉ rồi em qua. Thế nhé, tạm biệt anh."
Cô cúp máy rồi dặn dò trợ lý Âu nhắn lại cho anh biết là cô sẽ dùng bữa trưa với Trần Thanh Hoàng. Cô nhờ trợ lý Âu đưa cô đến địa chỉ mà Trần Thanh Hoàng vừa gửi đến. Đó là một quán ăn với phong cách truyền thống. Đúng thật sự bao nhiêu năm mà anh ta vẫn còn rất để ý đến khẩu vị ăn uống của cô.
Trợ lý Âu sau khi đưa cô đến chỗ hẹn thì cũng nhanh chóng trở về công ty, báo cáo tình hình công việc hôm nay với Lâm Ngạo Thiên.
" Lâm tổng, đúng thật sự năng lực làm việc của Văn tiểu thư quả nhiên không đơn giản mà. Với hướng đàm phán của Văn tiểu thư hiện giờ, Lâm thị sẽ đỡ được khoảng 50% chi phí cho cuộc sát nhập này".
" không đâu. Vậy thì anh chưa biết Phong cách làm việc của cô ấy rồi. Cô ấy chỉ muốn làm đối phương biết khó mà chọn phương án dễ hơn thôi. Cô ấy không muốn ép đối phương đến mức cùng đường. Giá cả của cuộc đàm phán này mà cô ấy muốn hướng tới chỉ là giảm bớt 1/3 giá ban đầu thôi."
" Tôi không hiểu lắm thưa Lâm tổng."
" Có gì không hiểu. Khi anh nghĩ giá trị của mình đã xuống đáy, có người nâng giá lên thì anh sẽ bán cho ai. Cô ấy ban đầu ép họ như thế, đến lần sau, cô ấy chỉ cần nâng lên một chút giá nữa là đối phương sẽ cảm thấy hời và đồng ý bán ngay. Đơn giản thế thôi."
" Tôi đã hiểu. À mà Văn tiểu thư nhờ tôi chuyển lời cho anh. Hôm nay cô ấy sẽ dùng bữa trưa với Trần Thanh Hoàng, con trai Trần tổng nên anh không phải đợi cơm trưa cô ấy đâu ạ"
" Tôi biết rồi, anh ra ngoài đi. Nếu có điều gì cần phân phó tôi sẽ gọi anh sau."
Sau khi trợ lý Âu rời khỏi, Lâm Ngạo Thiên mới suy nghĩ về Trần Thanh Hoàng. Trong đầu anh đầy những thắc mắc." Trần Thanh Hoàng rất thân với Tiểu Vy sao? hai người họ quen nhau như thế nào, chẳng lẽ là thông qua Trần tổng." quá nhiều việc không lý giải nổi. Thôi thì anh sẽ chọn thời điểm hỏi rõ cô vậy.
Văn Lê Vy đến điểm hẹn thì Trần Thanh Hoàng đã chờ sẵn ở đó. Có trời mới biết anh ta mong chờ cuộc hẹn này như thế nào. Vừa thấy cô anh ta đã lộ rõ niềm vui không che giấu.
" Vy Vy. ở đây. "
" Trần học trưởng, anh đến lâu chưa. Lâu như vậy mà anh vẫn nhớ em thích ăn nhà hàng này. Xem ra anh cũng hao tổn không ít tâm sức rồi."
" anh mới tới thôi, Chúng ta vào thôi. Anh đã đặt sẵn bàn rồi".
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, họ đi qua hai hành lang dài. Những hành lang này đều theo kiểu kiến trúc biệt phủ xưa nên xung quanh đều được bao bọc bởi khuôn viên rất đẹp, đặc biệt mang lại cho người ta cảm giác yên bình.
Hai người được đưa tới trước một phòng bao. Phòng bao này có không gian khá mở. Nói đúng hơn nó được xây dựng như đang dùng cơm giữa một khu vườn vậy, ngồi ăn trong này sẽ có cảm giác như bạn đang ăn ở ngoài trời với cây cối và núi đá được tạo vô cùng tinh tế. Phục vụ theo ý của Trần Thanh Hoàng mà dọn đồ ăn lên.
" Không hỏi ý kiến của em mà anh đã gọi đồ ăn rồi. Anh vẫn gọi theo sở thích của em. Không biết khẩu vị của em có thay đổi không?"
" à không. Khẩu vị của em vẫn vậy. Em là khách, dĩ nhiên sẽ nghe theo sự sắp xếp của chủ như anh rồi."
Quả nhiên là bạn cũ lâu ngày không gặp, chuyện trò trên đời dưới đất nói không hết. Họ ngồi nói chuyện với nhau quên thời gian, cho đến khi Lê Vy nhận được cuộc gọi.
" Alo, Thiên à."
" Em dùng cơm xong chưa? Anh qua đón em nhé. Mẹ kêu anh đón em qua đi shopping với mẹ, có được không?"
" Được chứ, anh qua đón em ở nhà hàng Thiên Hương lầu nhé. em cũng vừa ăn xong rồi."
Thấy cô có ý định rời đi, Trần Thanh Hoàng nhã nhặn hỏi.
" Em phải về rồi à? Tiếc thật, lâu vậy không gặp, anh vẫn còn nhiều chuyện muốn kể cho em nghe."
" Chúng ta vẫn còn nhiều dịp mà Trần học trưởng. Mà lần này về anh có định ở lại luôn hay lại vẫn sang chi nhánh bên đó phát triển."
" Anh không đi nữa. Ở lại luôn thôi. Dù gì ba anh ông ấy cũng già rồi, chắc anh sẽ giúp ông ấy quản lý Trần Thị."
" Vậy cũng tốt. Thầy Trần cũng đến lúc được nghỉ ngơi rồi. Mà ngoài giúp đỡ công việc, Em thấy tốt nhất anh nên kiếm cho thầy một cô con dâu đi."
Cô vừa nói vừa cười, thái độ lộ rõ vẻ bông đùa. Điều này làm cho Trần Thanh Hoàng cũng thấy khó xử
" Thật ra, anh cũng thích một người con gái lâu rồi, nhưng chắc cô ấy không biết tình cảm của anh. Mà ở bữa tiệc, anh có nghe ba nói về chuyện của em và Lâm Ngạo Thiên. Vy Vy à,. chuyện đó là thật sao?"
" Phải, em và Ngạo Thiên bọn em đang chính thức quen nhau. Cũng chưa được lâu lắm nên em không muốn công khai rộng rãi. Em vẫn muốn yêu đương là chuyện riêng của hai người hơn."
" Em nói đúng, yêu đương là chuyện hai người. Một người thì mãi chỉ là đơn phương."
Giọng của Trần Thanh Hoàng đầy nuối tiếc. Nếu nghe kĩ ra thì nó giống một lời than thở hơn.
" Trần học trưởng, em đi trước nhé. Ngạo Thiên chắc sắp đến rồi. Em không muốn anh ấy phải chờ."
Nhìn bóng lưng cô khuất dần, đáy mắt Trần Thanh Hoàng đầy vẻ u sầu. Lẽ nào anh sai rồi sao. Một lần,. rồi một lần. Anh luôn trở về không đúng lúc.
Còn nhớ, Anh biết cô đến nay đã 6 năm. Anh không bao giờ quên được lần đầu tiên gặp cô. Lúc đó cô mới 18 tuổi, ba anh là giảng viên hướng dẫn luận án tốt nghiệp tiến sĩ của cô. Khi đó anh 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ, chưa có định hướng gì cho công việc.
Có lẽ không phải riêng anh, mà bất cứ một cậu thanh niên nào cũng sẽ bị cô hớp hồn trong khoảnh khắc đó. Anh chưa từng thấy cô gái nào đẹp như vậy. Trái Tim chàng thanh niên cứ thế vô thức mà đập liên hồi vì cô. Anh thông qua ba mình tiếp xúc với cô nhiều hơn, càng hiểu nhiều về cô anh càng khâm phục nghị lực vươn lên trong cuộc sống của cô hơn.
Trong thời gian hai người thân thiết, anh cũng từng nhiều lần thử dò hỏi cô về thái độ của cô đối với việc yêu đương. Nhưng có vẻ, với cô lúc đó, sự nghiệp là hơn cả. Anh cảm thấy mình không thể thua cô được, thế là anh đồng ý với ba qua cho nhánh Trần thị bên Nhật phát triển.
Anh đi một mạch 2 năm, lúc anh nghĩ sự nghiệp đã ổn định, anh muốn quay về tìm cô thì cô đã có Cố Thừa Phong bên cạnh. Cô luôn nghĩ rằng, trong thời gian 5 năm qua anh chưa từng trở về. Bởi vì căn bản lần trở về đó anh đã không có can đảm gặp lại cô. Anh tiếp tục trở về Nhật Bản.
Trong thời gian đó, Ngoài làm việc và hỏi thăm sức khỏe của ba mình, anh hầu như không liên hệ với bất kì ai trong nước. Có đôi lần ba anh cũng định nhắc tới chuyện của cô, nhưng anh vô tình gạt ngang vì sợ mình không chấp nhận nổi.
Cho đến ba tháng trước, anh vô tình biết được cô đã chia tay Cố Thừa Phong. Anh vội vàng hoàn tất mọi công việc mà mình đang nắm giữ bên Nhật Bản để trở về tìm cô. Nhưng mà bên cạnh cô giờ đã có Lâm Ngạo Thiên rồi.
Anh là người được xuất phát trước trong cuộc đua chạy đến trái tim cô. Nhưng lần nào anh cũng về đích sau. Và hình như lần này cũng vậy.
Thật ra, có những thứ không phải là không thể nắm giữ. Mà căn bản là chưa một lần có thể chạm vào. Tình yêu của cô chính là một ví dụ cụ thể.