Những ngày tháng sau đó của cô cứ trôi qua bình đến không tả. Anh và cô quen nhau cũng được 4 tháng rồi. Trong những ngày này, cứ hễ rảnh rỗi họ lại cùng nhau đi ăn cơm, cùng nhau uống cafe, trò chuyện đủ mọi việc trên đời dưới đất. vân vân rồi mây mây.
Vốn đã là người cuồng công việc , giờ lại thêm việc thường xuyên đi cùng với Lâm Ngạo Thiên. Cô bạn nào đó của cô phải than thở.
" Văn Lê Vy. mình cảm thấy sắp trở thành người vô hình trong thế giới của cậu mất rồi. Rốt cuộc cậu có nhớ ra là mình có một người bạn là tớ không vậy?"
" Sao đây, đại tiểu thư. Hôm nay ai lại làm cho đại tiểu thư của tôi không vui vậy?"
" Lê Vy à, Cậu có biết không. Bố mẹ mình đang bắt mình đi coi mắt đó. Cậu thấy tớ có khổ không chứ lị".
" Mình thấy cũng không khổ. Cậu đã 26 tuổi rồi. Hai bác có sốt ruột cũng là chuyện bình thường. Hay là cậu nghe theo lời ba mẹ. Coi như chưa tính đến chuyện kết hôn thì cũng kiếm một người bạn trai qua lại cho hai bác đỡ phải bận tâm."
Cô vừa nói, môi hơi giẩu lên một nụ cười. Bạch Quỳnh An càng nhìn thái độ của cô, máu nóng càng dồn lên mặt nhiều hơn. Âm lượng trọng giọng nói có vẻ lớn hơn bình thường.
" Văn Lê Vy. Rốt cuộc cậu có còn là bạn mình không vậy? Sao cậu có thể cười trên nỗi đau của mình như thế chứ. Cậu không biết ba mình còn uy hiếp mình, nếu không đi xem mắt sẽ lôi cổ mình về Bạch thị. không cho mình làm ở đây nữa đó."
" Xem ra, lần này bác trai đã hạ quyết tâm rồi. Vậy mình chỉ còn biết chúc cậu may mắn thôi."
Vừa nói, cô còn vỗ vỗ bàn tay lên vai cô bạn mình, gia chiều như đang an ủi. Nhưng thật ra trong đầu cô lại đang suy nghĩ theo hướng.' Bạch Quỳnh An. bao giờ người đàn ông có thể trói buộc cậu mới xuất hiện đây.' Bạch Quỳnh An không quan tâm thái độ của cô, dày mặt ăn vạ .
" Mình không biết, Hôm nay cậu nhất định phải đi uống với mình vài ly. Cậu cần phải xoa dịu tâm hồn đang bị tổn thương của mình."
Thôi xong rồi. Cô biết ngay, Bạch Quỳnh An lại chuẩn bị bất đầu phát một bài tình ca muôn thủa rồi. Trong cuộc chiến về lòng nhẫn nại này, cô chưa bao giờ có thể thắng nổi Bạch Quỳnh An. Người bị thỏa hiệp, lúc nào cũng là cô. Thôi thì đằng nào kết quả cũng đã được định ngay từ khi bắt đầu rồi. Thế thì cô cũng đành phải xuống nước vậy?
" Thôi được rồi, tối cậu qua nhà đón mình. Mình sẽ đi uống với cậu vài ly."
Bạch Quỳnh An mừng như trẻ bắt được quà, nhanh chóng rời khỏi phòng cô.
" Vậy cậu làm việc đi, tối gặp lại".
Cô cũng đến chịu bạn mình. Tâm trạng quá dễ là thay đổi đi. Đang buồn vậy mà nói vui liền vui ngay. Nếu đổi lại là người khác chắc đã suy nghĩ nhiều đến mụ mị đầu óc rồi.
8h tối. Tại bar Monster.
Lâm Ngạo Thiên sau khi gọi mời cô đi ăn, cô bảo hôm nay bận đi với bạn thì đành gọi cho Lê Thừa Chấn đi uống vài ly. cũng lâu rồi hai người chưa gặp nhau.
Ở phòng Vip quen thuộc cùng Lê Thừa Chấn. Căn phòng này có thiết kế kính một mặt. Người ngồi trong có thể quan sát toàn bộ khung cảnh bên dưới sảnh chính của bar. Nhưng người ở dưới nhìn lên lại không thấy gì. Lê Thừa Chấn vừa lắc lý rượu trong tay vừa cất giọng hỏi Lâm Ngạo Thiên..
" Sao thế, Hôm nay không hẹn được người đẹp sao mà lại gọi tôi ra đây uống rượu."
" Hôm nay cô ấy đi chơi với bạn rồi. Bỗng nhiên nhớ đến cậu, muốn uống vài ly. Sao, không thích, có ý kiến. Mà cậu dạo này không cần tạo vỏ bọc cho mình nữa à. Gần đây thấy yên ắng thế."
" Cậu đừng nói nữa. Mình đang sầu lắm. Ông già đang ép mình kết hôn. Còn bảo gì mà lấy về còn có người quản mình. Mình đây chính là mấy kiểu ép cưới gả như thế. Đã là thế kỉ bao nhiêu rồi còn tuyên bố với mình là mình có vị hôn thê. haizz".
Nghe Lê Thời Chấn nói, Lâm Ngạo Thiên như bị ai điểm đúng huyệt cười.
" haha. Cậu mà cũng có ngày hôm nay. Cứ yên tâm, cao nhân tất có hữu nhân trị. Nhanh thôi sẽ có người buộc được bước chân cậu."
" Thôi, không nói chuyện mình nữa. Thế cậu theo đuổi cô gái đó đến đâu rồi."
" Cũng vẫn thế, mình cũng có cảm giác cô ấy cũng thích mình. Mình và cô ấy bây giờ cảm thấy chỉ như bị ngăn cách bằng một lớp giấy mỏng, nhưng không ai đủ can đảm để xé toạc nó ra thôi".
" Thế mà trên đời này cũng có việc khiến Lâm tổng của chúng ta phải dụt dè ư. Thật chẳng giống Lâm Ngạo Thiên mà mình đã biết chút nào. Nhưng mà cứ nhất định phải là cô ấy sao? Lâm tổng như cậu chỉ cần lên tiếng thì thiếu gì hồng nhan."
" Chắc chắn, Nếu không phải là cô ấy, sẽ không là một ai khác . Từ lần đầu tiên gặp, mình đã xác nhận chỉ có thể là cô ấy."
" Vậy thì mình chỉ biết chúc cậu may mắn thôi".
Hai người đàn ông lại tiếp tục thưởng rượu, không ai nói thêm với ai câu nào. Cả căn phòng vip rộng lớn, ngoài tiếng ly cụng vào nhau ra thì yên tĩnh đến lạ. Nó trái ngược hoàn toàn với khung cảnh ồn ào bên dưới sàn nhảy .
phía dưới tầng 1 quán bar .
Hai cô gái bước vào, thu hút trọn ánh nhìn của tất cả đàn ông trong quán bar. Hai cô đi đến đâu thì mọi ánh mắt dõi theo đến đó. Hai cô gái, mỗi người một vẻ đẹp khác nhau, nhưng điểm mấu chốt là đẹp một cách xuất sắc.
Nếu như Văn Lê Vy trong chiếc váy body màu đỏ, tóc đen dài ngang eo được xoã nhẹ, khuôn mặt đẹp thuần khiết chỉ điểm qua chút son. Trông cô vừa thanh thuần nhưng cũng không kém phần sang trọng
Quay qua Bạch Quỳnh An, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng đường nét lại đẹp theo kiểu sắc sảo. Hôm nay cô lại còn diện lên người áo croptop đen ôm trọn phần ngực, lộ trọn ra cái eo con kiến chỉ vừa bằng nắm tay. quần soóc da ngắn kết hợp bốt cao đến đùi.
Thật sự khi nhìn thấy hai người con gái này, ánh mắt bọn đàn ông ở đây chỉ muốn hung hăng đè hai cô dưới thân mà khi dễ.
Lê Thừa Chấn ngồi trên phòng nhìn xuống phát hiện ra Văn Lê Vy đi vào liền lên tiếng nói với Lâm Ngạo Thiên.
" Ngạo Thiên, kia chẳng phải cô gái cậu đang theo đuổi sao?"
Lâm Ngạo Thiên ngước mắt nhìn theo hướng tay mà Thừa Chấn đang chỉ. Anh thấy cô và Bạch Quỳnh An. Nhưng quan trọng là hôm nay cô ăn mặc khác với mọi ngày. Cô không biết nơi đây phức tạp thế nào sao? Chắc là cô vẫn chưa ý thức được sự khuyến rũ của mình. Nhìn cô như vậy, thật thôi thúc người ta phải phạm tội mà.
Trong đáy mắt anh có chút không vui, anh lấy máy ra gọi cho cô.
" Tôi đang ngồi trên tầng hai. thấy em và bạn em rồi, nếu không ngại thì cùng lên đây uống vài ly luôn đi."
Anh nói xong cúp máy, nhanh chóng gửi số phòng cho cô. Cô còn đang ngô nghê chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng kéo tay bạn mình đi lên lầu, hỏi qua nhân viên phục vụ vị trí phòng bao mà anh đã gửi.
Cửa phòng mở ra, hai cô gái bước vào. Không phải chỉ mình Lâm Ngạo Thiên đang nhìn không chớp mắt vào người con gái trước mặt. Mà ngay cả Lê Thừa Chấn ánh mắt cũng không rời khỏi người Bạch Quỳnh An.
Một công tử ăn chơi như Lâm Thừa Chấn thì lạ gì nhan sắc của các mỹ nhân chứ. Nhưng anh phải thừa nhận, anh bị thu hút bởi vẻ đẹp sắc sảo của Bạch Quỳnh An. Trong vẻ đẹp đó toát ra chút bất kham. Nó như thôi thúc bản chất muốn chinh phục, chiếm hữu của người đàn ông trong anh trỗi dậy. Muốn chinh phục bằng được cô.
Bốn con người phóng ánh mắt nhìn về nhau. không ai có ý định lảng tránh cái nhìn của đối phương. thấy tình cảnh có vẻ căng thẳng. Văn Lê Vy chủ động lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ dị này.
" Hai chúng tôi không làm phiền hai anh uống rượu chứ".
" à, tất nhiên không. hai cô mau lại đây ngồi đi. sao cứ đứng đấy vậy. Không cần khách sáo thế đâu."
Hai cô gái cũng chủ động đi lại ghế sofa bên cạnh ngồi xuống. Thật sự đúng là không có gì không thể giải quyết bằng ba lượt rượu mà. ban đầu có vẻ hơi cứng nhắc, nhưng sau mấy ly rượu, ai cũng thả lỏng tâm trạng hơn. Cứ hết ly này đến ly khác, mọi người nói chuyện với nhau tự nhiên hơn. Cứ như những người đã quen nhau từ rất lâu vậy.
Vốn đã là người cuồng công việc , giờ lại thêm việc thường xuyên đi cùng với Lâm Ngạo Thiên. Cô bạn nào đó của cô phải than thở.
" Văn Lê Vy. mình cảm thấy sắp trở thành người vô hình trong thế giới của cậu mất rồi. Rốt cuộc cậu có nhớ ra là mình có một người bạn là tớ không vậy?"
" Sao đây, đại tiểu thư. Hôm nay ai lại làm cho đại tiểu thư của tôi không vui vậy?"
" Lê Vy à, Cậu có biết không. Bố mẹ mình đang bắt mình đi coi mắt đó. Cậu thấy tớ có khổ không chứ lị".
" Mình thấy cũng không khổ. Cậu đã 26 tuổi rồi. Hai bác có sốt ruột cũng là chuyện bình thường. Hay là cậu nghe theo lời ba mẹ. Coi như chưa tính đến chuyện kết hôn thì cũng kiếm một người bạn trai qua lại cho hai bác đỡ phải bận tâm."
Cô vừa nói, môi hơi giẩu lên một nụ cười. Bạch Quỳnh An càng nhìn thái độ của cô, máu nóng càng dồn lên mặt nhiều hơn. Âm lượng trọng giọng nói có vẻ lớn hơn bình thường.
" Văn Lê Vy. Rốt cuộc cậu có còn là bạn mình không vậy? Sao cậu có thể cười trên nỗi đau của mình như thế chứ. Cậu không biết ba mình còn uy hiếp mình, nếu không đi xem mắt sẽ lôi cổ mình về Bạch thị. không cho mình làm ở đây nữa đó."
" Xem ra, lần này bác trai đã hạ quyết tâm rồi. Vậy mình chỉ còn biết chúc cậu may mắn thôi."
Vừa nói, cô còn vỗ vỗ bàn tay lên vai cô bạn mình, gia chiều như đang an ủi. Nhưng thật ra trong đầu cô lại đang suy nghĩ theo hướng.' Bạch Quỳnh An. bao giờ người đàn ông có thể trói buộc cậu mới xuất hiện đây.' Bạch Quỳnh An không quan tâm thái độ của cô, dày mặt ăn vạ .
" Mình không biết, Hôm nay cậu nhất định phải đi uống với mình vài ly. Cậu cần phải xoa dịu tâm hồn đang bị tổn thương của mình."
Thôi xong rồi. Cô biết ngay, Bạch Quỳnh An lại chuẩn bị bất đầu phát một bài tình ca muôn thủa rồi. Trong cuộc chiến về lòng nhẫn nại này, cô chưa bao giờ có thể thắng nổi Bạch Quỳnh An. Người bị thỏa hiệp, lúc nào cũng là cô. Thôi thì đằng nào kết quả cũng đã được định ngay từ khi bắt đầu rồi. Thế thì cô cũng đành phải xuống nước vậy?
" Thôi được rồi, tối cậu qua nhà đón mình. Mình sẽ đi uống với cậu vài ly."
Bạch Quỳnh An mừng như trẻ bắt được quà, nhanh chóng rời khỏi phòng cô.
" Vậy cậu làm việc đi, tối gặp lại".
Cô cũng đến chịu bạn mình. Tâm trạng quá dễ là thay đổi đi. Đang buồn vậy mà nói vui liền vui ngay. Nếu đổi lại là người khác chắc đã suy nghĩ nhiều đến mụ mị đầu óc rồi.
8h tối. Tại bar Monster.
Lâm Ngạo Thiên sau khi gọi mời cô đi ăn, cô bảo hôm nay bận đi với bạn thì đành gọi cho Lê Thừa Chấn đi uống vài ly. cũng lâu rồi hai người chưa gặp nhau.
Ở phòng Vip quen thuộc cùng Lê Thừa Chấn. Căn phòng này có thiết kế kính một mặt. Người ngồi trong có thể quan sát toàn bộ khung cảnh bên dưới sảnh chính của bar. Nhưng người ở dưới nhìn lên lại không thấy gì. Lê Thừa Chấn vừa lắc lý rượu trong tay vừa cất giọng hỏi Lâm Ngạo Thiên..
" Sao thế, Hôm nay không hẹn được người đẹp sao mà lại gọi tôi ra đây uống rượu."
" Hôm nay cô ấy đi chơi với bạn rồi. Bỗng nhiên nhớ đến cậu, muốn uống vài ly. Sao, không thích, có ý kiến. Mà cậu dạo này không cần tạo vỏ bọc cho mình nữa à. Gần đây thấy yên ắng thế."
" Cậu đừng nói nữa. Mình đang sầu lắm. Ông già đang ép mình kết hôn. Còn bảo gì mà lấy về còn có người quản mình. Mình đây chính là mấy kiểu ép cưới gả như thế. Đã là thế kỉ bao nhiêu rồi còn tuyên bố với mình là mình có vị hôn thê. haizz".
Nghe Lê Thời Chấn nói, Lâm Ngạo Thiên như bị ai điểm đúng huyệt cười.
" haha. Cậu mà cũng có ngày hôm nay. Cứ yên tâm, cao nhân tất có hữu nhân trị. Nhanh thôi sẽ có người buộc được bước chân cậu."
" Thôi, không nói chuyện mình nữa. Thế cậu theo đuổi cô gái đó đến đâu rồi."
" Cũng vẫn thế, mình cũng có cảm giác cô ấy cũng thích mình. Mình và cô ấy bây giờ cảm thấy chỉ như bị ngăn cách bằng một lớp giấy mỏng, nhưng không ai đủ can đảm để xé toạc nó ra thôi".
" Thế mà trên đời này cũng có việc khiến Lâm tổng của chúng ta phải dụt dè ư. Thật chẳng giống Lâm Ngạo Thiên mà mình đã biết chút nào. Nhưng mà cứ nhất định phải là cô ấy sao? Lâm tổng như cậu chỉ cần lên tiếng thì thiếu gì hồng nhan."
" Chắc chắn, Nếu không phải là cô ấy, sẽ không là một ai khác . Từ lần đầu tiên gặp, mình đã xác nhận chỉ có thể là cô ấy."
" Vậy thì mình chỉ biết chúc cậu may mắn thôi".
Hai người đàn ông lại tiếp tục thưởng rượu, không ai nói thêm với ai câu nào. Cả căn phòng vip rộng lớn, ngoài tiếng ly cụng vào nhau ra thì yên tĩnh đến lạ. Nó trái ngược hoàn toàn với khung cảnh ồn ào bên dưới sàn nhảy .
phía dưới tầng 1 quán bar .
Hai cô gái bước vào, thu hút trọn ánh nhìn của tất cả đàn ông trong quán bar. Hai cô đi đến đâu thì mọi ánh mắt dõi theo đến đó. Hai cô gái, mỗi người một vẻ đẹp khác nhau, nhưng điểm mấu chốt là đẹp một cách xuất sắc.
Nếu như Văn Lê Vy trong chiếc váy body màu đỏ, tóc đen dài ngang eo được xoã nhẹ, khuôn mặt đẹp thuần khiết chỉ điểm qua chút son. Trông cô vừa thanh thuần nhưng cũng không kém phần sang trọng
Quay qua Bạch Quỳnh An, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng đường nét lại đẹp theo kiểu sắc sảo. Hôm nay cô lại còn diện lên người áo croptop đen ôm trọn phần ngực, lộ trọn ra cái eo con kiến chỉ vừa bằng nắm tay. quần soóc da ngắn kết hợp bốt cao đến đùi.
Thật sự khi nhìn thấy hai người con gái này, ánh mắt bọn đàn ông ở đây chỉ muốn hung hăng đè hai cô dưới thân mà khi dễ.
Lê Thừa Chấn ngồi trên phòng nhìn xuống phát hiện ra Văn Lê Vy đi vào liền lên tiếng nói với Lâm Ngạo Thiên.
" Ngạo Thiên, kia chẳng phải cô gái cậu đang theo đuổi sao?"
Lâm Ngạo Thiên ngước mắt nhìn theo hướng tay mà Thừa Chấn đang chỉ. Anh thấy cô và Bạch Quỳnh An. Nhưng quan trọng là hôm nay cô ăn mặc khác với mọi ngày. Cô không biết nơi đây phức tạp thế nào sao? Chắc là cô vẫn chưa ý thức được sự khuyến rũ của mình. Nhìn cô như vậy, thật thôi thúc người ta phải phạm tội mà.
Trong đáy mắt anh có chút không vui, anh lấy máy ra gọi cho cô.
" Tôi đang ngồi trên tầng hai. thấy em và bạn em rồi, nếu không ngại thì cùng lên đây uống vài ly luôn đi."
Anh nói xong cúp máy, nhanh chóng gửi số phòng cho cô. Cô còn đang ngô nghê chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng kéo tay bạn mình đi lên lầu, hỏi qua nhân viên phục vụ vị trí phòng bao mà anh đã gửi.
Cửa phòng mở ra, hai cô gái bước vào. Không phải chỉ mình Lâm Ngạo Thiên đang nhìn không chớp mắt vào người con gái trước mặt. Mà ngay cả Lê Thừa Chấn ánh mắt cũng không rời khỏi người Bạch Quỳnh An.
Một công tử ăn chơi như Lâm Thừa Chấn thì lạ gì nhan sắc của các mỹ nhân chứ. Nhưng anh phải thừa nhận, anh bị thu hút bởi vẻ đẹp sắc sảo của Bạch Quỳnh An. Trong vẻ đẹp đó toát ra chút bất kham. Nó như thôi thúc bản chất muốn chinh phục, chiếm hữu của người đàn ông trong anh trỗi dậy. Muốn chinh phục bằng được cô.
Bốn con người phóng ánh mắt nhìn về nhau. không ai có ý định lảng tránh cái nhìn của đối phương. thấy tình cảnh có vẻ căng thẳng. Văn Lê Vy chủ động lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ dị này.
" Hai chúng tôi không làm phiền hai anh uống rượu chứ".
" à, tất nhiên không. hai cô mau lại đây ngồi đi. sao cứ đứng đấy vậy. Không cần khách sáo thế đâu."
Hai cô gái cũng chủ động đi lại ghế sofa bên cạnh ngồi xuống. Thật sự đúng là không có gì không thể giải quyết bằng ba lượt rượu mà. ban đầu có vẻ hơi cứng nhắc, nhưng sau mấy ly rượu, ai cũng thả lỏng tâm trạng hơn. Cứ hết ly này đến ly khác, mọi người nói chuyện với nhau tự nhiên hơn. Cứ như những người đã quen nhau từ rất lâu vậy.