Những ngày tiếp theo khi Văn Lê Vy làm việc tại Lâm thị. Bỏ mặc thái độ co chút ngại ngùng của cô. Lâm Ngạo Thiên ngày ngày tạo ra lý do để tiếp cận cô. Trưa nay anh còn mặt dày theo cô xuống tận căng tin công ty dùng cơm trưa.
" Bàn em vẫn còn trống ghế, tôi ngồi đây luôn được chứ."
Chẳng cần cô đồng ý, anh cứ mặt dày đặt khay cơm lên bàn. Hình như gần cô anh ăn cơm cũng cảm thấy ngon miệng hơn hay sao. Loáng cái anh đã ăn hết sạch thức ăn trong đĩa. Dày mặt hơn anh còn đưa đũa của mình sang khay của cô gắp thức ăn với một lý do không thể đơn giản hơn được nữa.
" Anh đang đói. Em ăn như mèo con thế kia đằng nào cũng chẳng hết. Coi như anh đang giúp em, tránh lãng phí thực phẩm. Em không cần cảm ơn anh đâu."
" Lâm tổng. Ở công ty anh có thể nghiêm túc hơn được không? Em sắp chết vì những ánh mắt kì lạ của nhân viên công ty anh nhìn em rồi đấy."
Cô nhanh chóng rời đi, để lại anh ngồi chơ vơ một mình tại bàn ăn. Anh cũng chẳng nề hà gì. Thứ nhất cự ly, thứ nhì tốc độ, anh phải cố gắng bám lấy cô như hình với bóng mới được.
Mặc dù mỗi lần anh cố gắng tiếp cận cô ở công ty, cô đều tìm cớ để tránh đi, nhưng việc này đã nhanh chóng trở thành mục ty bàn tán khắp công ty rồi. Thậm chí nhân viên trong công ty còn lập lên một nhóm tương tác riêng không bao gồm các cấp lãnh đạo để công khai bàn luận chuyện của anh và cô.
Bên trong nhà vệ sinh nữ. Ba cô gái đang cố gắng chỉn chu lại nhan sắc của mình. Một cô gái vẫn còn đang cố dặm lại lớp phấn nền trên khuôn mặt đã trở nên trắng bạch vì phấn của cô ta, nhưng miệng vẫn không quên vu vơ vài câu nói.
" chị Nguyệt Hạ. Rốt cuộc cái cô Lê Vy đó đã cho Lâm tổng của chúng ta ăn phải thứ gì lạ mà một người nổi tiếng lạnh lùng như Lâm tổng lại có thể hạ mình vì cô ta vậy?."
Một cô gái khác cố lấy lòng Nguyệt y nên cũng cố ý khiêu khích thêm vào câu.
" Cô Lê Vy đó làm sao sánh được với chị Nguyệt Hạ chứ. Vừa xinh đẹp, gia cảnh lại tốt. Quan trọng hơn chị Nguyệt Hạ đã làm ở đây ba năm rồi. Chị ấy đã giúp Lâm tổng trong công việc như vậy. Cô ta lấy gì để tranh giành với Chị Nguyệt Hạ cơ chứ. Thật không biết tự lượng sức mà."
Nghe hai người kia nói vậy, ả ta như mở cờ trong bụng nhưng vẫn cố gắng diễn tròn vai người tốt
" Hai người đừng nói thế, tôi và Lâm tổng thật sự không có gì. hơn nữa ý của sếp chúng ta đừng tùy tiện phỏng đoán. Chắc là anh ấy cũng là vì công việc thôi. Mọi người đừng tò mò nữa, chúng ta về làm việc thôi."
Đúng là nhà vệ sinh là nơi lý tưởng để nói xấu sau lưng người khác mà. Nhưng hôm nay, nó không còn là nói xấu sau lưng mà thành nói trước mặt mất rồi. Sau khi ba người bọn họ rời đi, Văn Lê Vy cũng từ trong buồng vệ sinh đi ra. Cô có chút buồn, tiến đến vòi rửa tay, cô chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Nhưng cô cũng không quan tâm lắm, vì dù sao cô cũng không ở lại đây lâu.
Sau bữa cơm trưa, Nguyệt Hạ cố gắng tìm lý do để tiếp cận Lâm Ngạo Thiên. Ả mang theo một tập tài liệu thẳng hướng văn phòng anh mà đi tới. Khi ngang qua phòng cô, ả thấy cô đang làm việc, ả cười nhếch mép khinh bỉ nhìn cô. " Tôi sẽ cho cô biết, rốt cuộc Lâm Ngạo Thiên thuộc về ai." Cô ả đưa tay lên gõ cửa.
"Lâm tổng. tôi là Nguyệt Hạ. Tôi có một số vấn đề về dự án mới, có thể báo cáo với anh được không ạ".
Chỉ chờ câu nói " Vào đi " từ bên trong vọng ra, cô ả nhanh chóng bước vào.
" Có chuyện gì, cô trình bày luôn đi."
" Lâm tổng, anh cứ xem qua kể hoạch chi tiết tôi đã soạn thảo đi đã, sau đó tôi sẽ trình bày thêm."
Cô ả vừa nói, vừa cúi người đưa tập tài liệu cho anh. Cô ta cũng không quên cố gắng phơi bày cảnh xuân của mình trước mặt anh. Trước giờ cô ta luôn hoàn toàn tự tin vào nhan sắc và vóc dáng của mình. Hôm nay cô ả đã cố gắng mặc một chiếc váy chỉ ngắn trên đùi. Cổ áo bên trong váy bó đét lấy bộ ngực của cô ta được khoét khá sâu, gần như là phơi trọn nửa bộ ngực ra bên ngoài mất rồi.
Ả đã cố gắng như thế mà anh vẫn không buồn liếc ả lấy một cái. ả thầm nghĩ , không để công sức phí hoài được. Nghĩ vậy ả mạnh bạo hơn tiến về phía bàn làm việc của anh. Một tay chống xuống bàn đưa người nhoài về trước. ở tư thế này thì cả bộ ngực của ả đã đập vào mắt anh rồi. Một tay cô ả mạnh bạo đưa lên vuốt qua vai anh.
" Lâm tổng, không biết tối nay anh có rảnh không? liệu anh có thể..."
không để cô ả nói hết câu. Anh đã thẳng thừng hất tay ả ra. Do quá đột ngột và không có sự phòng bị từ trước , cô ả ngã ngược về phía sau. cả thân người va đập xuống nền nhà đau đớn.
" Tôi cảnh cáo cô, trước mặt tôi nên cố thu cái đuôi của mình lại mà làm người. Tôi không phải là chính nhân quân tử gì đâu. Nếu chạm đến giới hạn của tôi thì dù là phụ nữ, tôi cũng không nương tay đâu. còn bây giờ, cút khỏi đây ngay cho tôi."
Vừa đau, vừa ôm một bụng tức. Cô ả mang cái bản mặt không thể khó coi hơn rời khỏi văn phòng của anh. sự xuất hiện của Văn Lê Vy trong tầm mắt của cô ả càng làm đốt lên lửa giận trong lòng cô ả cao hơn." Văn Lê Vy, là tại cô. Vì sự xuất hiện của cô mà Thiên mới từ chối tôi. Tôi sẽ không cho cô được yên ổn."
Văn Lê Vy chẳng mấy để tâm đến mấy vấn đề bên lề mà mọi người trong công ty bàn tán. Cô chỉ chú trọng vào công việc của mình. Cô muốn dự án tiến triển càng nhanh càng tốt. Như vậy anh sẽ mau chóng thực thi triển khai kinh doanh trên lĩnh vực mới, còn cô cũng nhanh chóng trở lại VA của cô.
Ngày nào cô cũng tăng ca đến tối muộn. Hầu như khi cô ra về mọi người đã rời khỏi công ty từ lúc nào cô cũng chẳng hay. Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ. Chỉ đến khi chuông điện thoại của cô reo lên, cô mới nhận ra là ngoài trời đã tối muộn. Nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị số gọi đến là của anh, trong lòng cô thấy vui.
" alo, Ngạo Thiên à, anh gọi cho em có việc gì không?."
" Em có ở nhà không? anh qua đón em đi ăn tối. Anh cũng chưa ăn tối nữa."
" Cũng được, anh qua công ty đón em đi. em vẫn đang ở công ty. còn một số vấn đề. chưa xử lý xong, em đang xử lý nốt"
Anh bất lực, chỉ biết thở dài. Hôm nay anh có công việc cần phải ra ngoài xử lý từ chiều. Vốn nghĩ giờ này cô về rồi nên trực tiếp lái xe đến nhà cô rồi mới gọi cho cô. Ai dè cô gái của anh lại cuồng công việc đến vậy chứ, làm đến quên cả thời gian. kiểu này anh phải nhanh chóng thu phục cô mới được. Cứ để cô làm việc thế này, có ngày cô sẽ chết vì kiệt sức mất. Chỉ khi cô ở bên cạnh anh thì anh mới có thể chăm sóc tốt cho cô được.
Trong đầu vừa nghĩ miên man, anh vừa quay đầu xe lái về hướng công ty.
Ở bên này, sau khi cúp điện thoại, cô nhanh chóng thu dọn tài liệu. tiện tay với luôn túi xách và áo khoác, cô nhanh chóng bước vào thang máy rời đi.
bình thường từ tầng 89 cô đang làm việc đi thang máy xuống cũng không mất bao nhiêu thời gian. Nhưng không biết hôm nay cô xui xẻo hay có người cố ý. Cửa thang máy vừa đóng chưa lâu, cô chỉ mới di chuyển được vài tầng lầu. Cô nhận ra thang máy có chút rung lắc rồi dừng lại giữa lưng chừng.
Vốn đã là người sợ tối và không gian khép kín. Cô dùng chút lí trí cuối cùng của mình còn sót lại để nhấn vào nút gọi loa báo động.
" Có ai không. Có ai ngoài đó không. Tôi bị kẹt lại trong thang máy rồi."
Nếu đổi lại bình thường lúc nào cũng sẽ có bộ phận an ninh túc trực cho nhưng sự cố hi hữu 24/24. Nhưng hôm nay không ai đáp lại cô, cô càng lo lắng hơn. Cô rút điện thoại của mình ra gọi. Nhưng trong không gian kín của thang máy, điện thoại của cô không thể kết nối được.
Cô bắt đầu rơi vào trạng thái hoang mang. IQ của cô trong trường hợp mất hết lý trí thế này cũng chẳng giúp gì được cho cô. Cô cảm thấy toàn thân mình như vô lực, mền nhũn ra. Hình như cô đang dần mất đi ý thức. Nếu không có người xuất hiện kịp thời, chờ đến sáng mai mọi người đi làm và phát hiện ra cô có lẽ cô sẽ chết vì hoảng loạn và thiếu oxi. Cô dần ngất lịm đi và không hề biết gì nữa. Hoàn toàn rơi vào trạng thái vô thức.
" Bàn em vẫn còn trống ghế, tôi ngồi đây luôn được chứ."
Chẳng cần cô đồng ý, anh cứ mặt dày đặt khay cơm lên bàn. Hình như gần cô anh ăn cơm cũng cảm thấy ngon miệng hơn hay sao. Loáng cái anh đã ăn hết sạch thức ăn trong đĩa. Dày mặt hơn anh còn đưa đũa của mình sang khay của cô gắp thức ăn với một lý do không thể đơn giản hơn được nữa.
" Anh đang đói. Em ăn như mèo con thế kia đằng nào cũng chẳng hết. Coi như anh đang giúp em, tránh lãng phí thực phẩm. Em không cần cảm ơn anh đâu."
" Lâm tổng. Ở công ty anh có thể nghiêm túc hơn được không? Em sắp chết vì những ánh mắt kì lạ của nhân viên công ty anh nhìn em rồi đấy."
Cô nhanh chóng rời đi, để lại anh ngồi chơ vơ một mình tại bàn ăn. Anh cũng chẳng nề hà gì. Thứ nhất cự ly, thứ nhì tốc độ, anh phải cố gắng bám lấy cô như hình với bóng mới được.
Mặc dù mỗi lần anh cố gắng tiếp cận cô ở công ty, cô đều tìm cớ để tránh đi, nhưng việc này đã nhanh chóng trở thành mục ty bàn tán khắp công ty rồi. Thậm chí nhân viên trong công ty còn lập lên một nhóm tương tác riêng không bao gồm các cấp lãnh đạo để công khai bàn luận chuyện của anh và cô.
Bên trong nhà vệ sinh nữ. Ba cô gái đang cố gắng chỉn chu lại nhan sắc của mình. Một cô gái vẫn còn đang cố dặm lại lớp phấn nền trên khuôn mặt đã trở nên trắng bạch vì phấn của cô ta, nhưng miệng vẫn không quên vu vơ vài câu nói.
" chị Nguyệt Hạ. Rốt cuộc cái cô Lê Vy đó đã cho Lâm tổng của chúng ta ăn phải thứ gì lạ mà một người nổi tiếng lạnh lùng như Lâm tổng lại có thể hạ mình vì cô ta vậy?."
Một cô gái khác cố lấy lòng Nguyệt y nên cũng cố ý khiêu khích thêm vào câu.
" Cô Lê Vy đó làm sao sánh được với chị Nguyệt Hạ chứ. Vừa xinh đẹp, gia cảnh lại tốt. Quan trọng hơn chị Nguyệt Hạ đã làm ở đây ba năm rồi. Chị ấy đã giúp Lâm tổng trong công việc như vậy. Cô ta lấy gì để tranh giành với Chị Nguyệt Hạ cơ chứ. Thật không biết tự lượng sức mà."
Nghe hai người kia nói vậy, ả ta như mở cờ trong bụng nhưng vẫn cố gắng diễn tròn vai người tốt
" Hai người đừng nói thế, tôi và Lâm tổng thật sự không có gì. hơn nữa ý của sếp chúng ta đừng tùy tiện phỏng đoán. Chắc là anh ấy cũng là vì công việc thôi. Mọi người đừng tò mò nữa, chúng ta về làm việc thôi."
Đúng là nhà vệ sinh là nơi lý tưởng để nói xấu sau lưng người khác mà. Nhưng hôm nay, nó không còn là nói xấu sau lưng mà thành nói trước mặt mất rồi. Sau khi ba người bọn họ rời đi, Văn Lê Vy cũng từ trong buồng vệ sinh đi ra. Cô có chút buồn, tiến đến vòi rửa tay, cô chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Nhưng cô cũng không quan tâm lắm, vì dù sao cô cũng không ở lại đây lâu.
Sau bữa cơm trưa, Nguyệt Hạ cố gắng tìm lý do để tiếp cận Lâm Ngạo Thiên. Ả mang theo một tập tài liệu thẳng hướng văn phòng anh mà đi tới. Khi ngang qua phòng cô, ả thấy cô đang làm việc, ả cười nhếch mép khinh bỉ nhìn cô. " Tôi sẽ cho cô biết, rốt cuộc Lâm Ngạo Thiên thuộc về ai." Cô ả đưa tay lên gõ cửa.
"Lâm tổng. tôi là Nguyệt Hạ. Tôi có một số vấn đề về dự án mới, có thể báo cáo với anh được không ạ".
Chỉ chờ câu nói " Vào đi " từ bên trong vọng ra, cô ả nhanh chóng bước vào.
" Có chuyện gì, cô trình bày luôn đi."
" Lâm tổng, anh cứ xem qua kể hoạch chi tiết tôi đã soạn thảo đi đã, sau đó tôi sẽ trình bày thêm."
Cô ả vừa nói, vừa cúi người đưa tập tài liệu cho anh. Cô ta cũng không quên cố gắng phơi bày cảnh xuân của mình trước mặt anh. Trước giờ cô ta luôn hoàn toàn tự tin vào nhan sắc và vóc dáng của mình. Hôm nay cô ả đã cố gắng mặc một chiếc váy chỉ ngắn trên đùi. Cổ áo bên trong váy bó đét lấy bộ ngực của cô ta được khoét khá sâu, gần như là phơi trọn nửa bộ ngực ra bên ngoài mất rồi.
Ả đã cố gắng như thế mà anh vẫn không buồn liếc ả lấy một cái. ả thầm nghĩ , không để công sức phí hoài được. Nghĩ vậy ả mạnh bạo hơn tiến về phía bàn làm việc của anh. Một tay chống xuống bàn đưa người nhoài về trước. ở tư thế này thì cả bộ ngực của ả đã đập vào mắt anh rồi. Một tay cô ả mạnh bạo đưa lên vuốt qua vai anh.
" Lâm tổng, không biết tối nay anh có rảnh không? liệu anh có thể..."
không để cô ả nói hết câu. Anh đã thẳng thừng hất tay ả ra. Do quá đột ngột và không có sự phòng bị từ trước , cô ả ngã ngược về phía sau. cả thân người va đập xuống nền nhà đau đớn.
" Tôi cảnh cáo cô, trước mặt tôi nên cố thu cái đuôi của mình lại mà làm người. Tôi không phải là chính nhân quân tử gì đâu. Nếu chạm đến giới hạn của tôi thì dù là phụ nữ, tôi cũng không nương tay đâu. còn bây giờ, cút khỏi đây ngay cho tôi."
Vừa đau, vừa ôm một bụng tức. Cô ả mang cái bản mặt không thể khó coi hơn rời khỏi văn phòng của anh. sự xuất hiện của Văn Lê Vy trong tầm mắt của cô ả càng làm đốt lên lửa giận trong lòng cô ả cao hơn." Văn Lê Vy, là tại cô. Vì sự xuất hiện của cô mà Thiên mới từ chối tôi. Tôi sẽ không cho cô được yên ổn."
Văn Lê Vy chẳng mấy để tâm đến mấy vấn đề bên lề mà mọi người trong công ty bàn tán. Cô chỉ chú trọng vào công việc của mình. Cô muốn dự án tiến triển càng nhanh càng tốt. Như vậy anh sẽ mau chóng thực thi triển khai kinh doanh trên lĩnh vực mới, còn cô cũng nhanh chóng trở lại VA của cô.
Ngày nào cô cũng tăng ca đến tối muộn. Hầu như khi cô ra về mọi người đã rời khỏi công ty từ lúc nào cô cũng chẳng hay. Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ. Chỉ đến khi chuông điện thoại của cô reo lên, cô mới nhận ra là ngoài trời đã tối muộn. Nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị số gọi đến là của anh, trong lòng cô thấy vui.
" alo, Ngạo Thiên à, anh gọi cho em có việc gì không?."
" Em có ở nhà không? anh qua đón em đi ăn tối. Anh cũng chưa ăn tối nữa."
" Cũng được, anh qua công ty đón em đi. em vẫn đang ở công ty. còn một số vấn đề. chưa xử lý xong, em đang xử lý nốt"
Anh bất lực, chỉ biết thở dài. Hôm nay anh có công việc cần phải ra ngoài xử lý từ chiều. Vốn nghĩ giờ này cô về rồi nên trực tiếp lái xe đến nhà cô rồi mới gọi cho cô. Ai dè cô gái của anh lại cuồng công việc đến vậy chứ, làm đến quên cả thời gian. kiểu này anh phải nhanh chóng thu phục cô mới được. Cứ để cô làm việc thế này, có ngày cô sẽ chết vì kiệt sức mất. Chỉ khi cô ở bên cạnh anh thì anh mới có thể chăm sóc tốt cho cô được.
Trong đầu vừa nghĩ miên man, anh vừa quay đầu xe lái về hướng công ty.
Ở bên này, sau khi cúp điện thoại, cô nhanh chóng thu dọn tài liệu. tiện tay với luôn túi xách và áo khoác, cô nhanh chóng bước vào thang máy rời đi.
bình thường từ tầng 89 cô đang làm việc đi thang máy xuống cũng không mất bao nhiêu thời gian. Nhưng không biết hôm nay cô xui xẻo hay có người cố ý. Cửa thang máy vừa đóng chưa lâu, cô chỉ mới di chuyển được vài tầng lầu. Cô nhận ra thang máy có chút rung lắc rồi dừng lại giữa lưng chừng.
Vốn đã là người sợ tối và không gian khép kín. Cô dùng chút lí trí cuối cùng của mình còn sót lại để nhấn vào nút gọi loa báo động.
" Có ai không. Có ai ngoài đó không. Tôi bị kẹt lại trong thang máy rồi."
Nếu đổi lại bình thường lúc nào cũng sẽ có bộ phận an ninh túc trực cho nhưng sự cố hi hữu 24/24. Nhưng hôm nay không ai đáp lại cô, cô càng lo lắng hơn. Cô rút điện thoại của mình ra gọi. Nhưng trong không gian kín của thang máy, điện thoại của cô không thể kết nối được.
Cô bắt đầu rơi vào trạng thái hoang mang. IQ của cô trong trường hợp mất hết lý trí thế này cũng chẳng giúp gì được cho cô. Cô cảm thấy toàn thân mình như vô lực, mền nhũn ra. Hình như cô đang dần mất đi ý thức. Nếu không có người xuất hiện kịp thời, chờ đến sáng mai mọi người đi làm và phát hiện ra cô có lẽ cô sẽ chết vì hoảng loạn và thiếu oxi. Cô dần ngất lịm đi và không hề biết gì nữa. Hoàn toàn rơi vào trạng thái vô thức.