Văn Phòng tổng tài Lâm thị.
" Lâm tổng, Tổng giám đốc Trần của Trần thị có gửi thiệp mời anh. Ngày mai sẽ tại tư gia của Trần tổng có mở tiệc tẩy trần mừng Trần Thanh Hoàng, thiếu gia Trần thị về nước ạ."
Trợ lý Âu đặt lên bàn anh một tấm thiệp màu trắng được thắt nơ rất sang trọng. Anh nhìn qua tấm thiệp, tỏ vẻ không quan tâm lắm. Trước giờ anh cũng ít khi tham gia tiệc tùng, ngoài những bữa tiệc quá quan trọng.
" Anh giúp tôi chuẩn bị quà gửi qua Trần gia đi. Anh biết mà, tôi không tham gia đâu".
Trợ lý Âu gật đầu tỏ vẻ mình đã biết. Anh còn báo cáo thêm cho anh một số tình hình mới của các công ty đối tác sau đó mới rời đi.
Bên phòng làm việc của Văn Lê Vy. Điện thoại cô đang đổ chuông, cô nhìn cái tên được hiển thị trên máy, nhấn vào nút nghe.
" Bạch tiểu thư, gọi mình có việc gì không?"
" À thì là, Trần thị gửi thiệp mời. Mình định thay cậu đi như các công ty khác, nhưng mình nhớ ra Trần tổng là thầy của cậu. Hình như là tiệc mừng thiếu gia Trần thị về nước sao ấy. Vậy cậu có muốn tới đó hay không?."
" Trần Thanh Hoàng. Anh ấy về rồi sao? Đi lâu như vậy cũng về rồi. Cậu cứ tới bữa tiệc trên danh nghĩa của VA đi. Mình sẽ tới, Nhưng mình không thích gây sự chú ý nên mình sẽ tới dưới danh nghĩa học trò của thầy thôi."
" Rồi, mình lúc nào cũng là bình phong cho cậu che mắt thiên hạ. Bao nhiêu người muốn được chú ý còn không được, đằng này cậu lại hận không thể trốn cho thật kỹ. Cậu cũng thật là."
" Từ bao giờ mà cậu nói nhiều như vậy. Mình còn nhiều việc cần giải quyết lắm. bye cậu".
" ừ. bye. Tối mai gặp lại cậu ở bữa tiệc vậy".
sau khi kết thúc cuộc gọi với Bạch Quỳnh An, cô thu xếp một chút tài liệu. Cô cần qua văn phòng của Lâm Ngạo Thiên báo cáo một chút về tình hình dự án mà cô đang phụ trách. Cô đẩy cửa đi vào.
"Vào sao không gõ cửa, Quên hết quy tắc rồi à."
" Xin lỗi Lâm tổng, tôi sẽ ra ngoài gõ cửa lại ạ."
Nghe thấy tiếng cô, anh thay 180 độ.
" Là em sao? nếu là em thì nơi này của anh lúc nào cũng chào đón em".
Anh giờ đây chẳng khác nào một chú cún đang ve vẩy lấy lòng cô. Cô đặt tập hồ sơ đã chuẩn bị sẵn xuống bàn làm việc của anh.
" Mọi tài liệu về điện tử Vạn Minh em đã thu thập đầy đủ rồi. Tình hình kinh doanh và các hợp đồng hợp tác của phía Vạn Minh trong năm năm gần đây cũng đã nắm rõ. Em nghĩ anh có thể thông báo cho bên Vạn Minh để tiến hành lần đàm phán đầu tiên vào tuần sau được rồi. Em có tự tin, mình có thể giúp anh giảm bớt giá trị thu mua xuống 1/3. so với giá trị ban đầu mà bên anh đã đưa ra."
" Quả nhiên, con mắt nhìn người của anh tốt đến như vậy. Chỉ thời gian ngắn như vậy mà em đã hoàn thành tốt như vậy rồi. Anh nên đáp lễ em thế nào đây."
" Đáp lễ thì không cần, chỉ mong Lâm tổng sau khi hoàn thành hợp đồng chuyển tiền đầy đủ vào tài khoản của tập đoàn VA là được rồi."
Cô vừa nói vừa nháy mắt lém lỉnh. Đúng thật sự cô gái này của anh thật nhiều bộ mặt, mà bộ mặt nào cũng dễ thương. Như thế này thì làm sao anh không yêu cho được.
" VA ko phải là của em sao? mà em không phải là của anh sao? Vậy thì tính kiểu gì cũng là tiền của anh, còn cần gì chuyển nữa."
" Anh, sao không bao giờ nghiêm túc được quá ba phút vậy."
Cô lắc đầu thở dài, hình như trước đây cô nhìn lầm anh rồi, hoặc vốn dĩ là cô chưa hiểu hết về anh. Cái điệu bộ cợt nhả này của anh, nhiều lúc cũng làm cô bực mình quá đi.
Anh kéo luôn cô ngồi lên đùi mình, hôn cô một cách ngấu nghiến. Một tay không đứng đắn lại đưa lên xoa nắn phần ngực đẩy đà của cô. Toàn thân cô như vô lực. Lý trí mách bảo cô nên đẩy anh ra.
"Thiên, anh đừng làm vậy. Đây là văn phòng mà."
"Ai dám vào phòng anh mà chưa có sự đồng ý của anh cơ chứ."
Anh tiếp tục nụ hôn đang còn dang dở của mình. Anh như một tên cướp vậy, nhân lúc cô thiếu dưỡng khí há miệng ra để thở. Anh nhanh chóng đưa chiếc lưỡi mềm của mình khuấy đảo trong khoang miệng của cô, tận hưởng những mật ngọt của riêng cô.
Anh không cho cô cơ hội để từ chối, trượt dần bờ môi xuống cổ, rồi đến hai bầu ngực trắng nõn, cao ngất của cô mà cắn mút. Cảm giác hơi đau và có chút đê mê khiến cô không kiềm chế được mà rên lên một tiếng.
" uhm".
Tiếng rên rỉ của cô như cổ vũ anh càng mạnh mẽ hơi. Không chần chừ, anh cởi bay hết đồ trên nửa thân dưới của cô. Miệng vẫn đang trêu đùa nhũ hoa nhưng bàn tay hư hỏng đã đang khuấy đảo hoa động của cô từ lúc nào khiến nó trở nên ướt nhẹp bởi **** *** mà cô tiết ra.
" Thiên, em khó chịu."
Nhìn bộ dáng nũng nịu của cô bây giờ anh như muốn phát điên. Chỉ muốn nhào vào mà ăn cô đến không còn mảnh xương, nhưng anh vẫn gian manh trêu chọc cô.
"" Em làm sao cơ? Anh không hiểu em muốn gì".
Mỗi từ anh thốt ra, những ngón tay anh càng ra vào bên trong *** ***** của cô nhanh hơn. Khi cô đã quen với sự hiện diện của anh trong cơ thể mình, anh lại gian manh rút tay ra. Đầu ngón tay trêu ngươi lại còn day day tâm hoa phía dưới hoa động của cô. Trong cô bây giờ là cảm giác trống rỗng đến khó chịu. Cô nũng nịu lên tiếng.
" Thiên, em rất khó chịu, cho em."
" được. nghe em"
Anh nhanh chóng giải thoát cho tiểu đệ của mình. Thật ra anh còn khó chịu hơn cô ấy chứ. Anh đặt cô bé của anh trên tiểu đệ của cô, rồi từ từ ép phần eo của cô xuống, ngồi trọn lên trên tiểu đệ của anh. Ở tư thế này, thân dưới của hai người khít khao không một khe hở. Anh giữ lấy eo cô, giúp cô di chuyển bên trên. Mỗi lần di chuyển như thế, như chạm sâu vào tận cùng bên trong cơ thể cô vậy. Cả hai người cùng đưa nhau đến những cao trào của khoái cảm.
Anh một tay gạt những tập tài liệu đang cản trở anh trên bàn, úp sấp cô xuống mặt bàn, anh tiếp tục ra vào từ đằng sau cô. Sau một hồi lâu, cô gần như đã kiệt sức nhưng anh vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại.
"Thiên, em không chịu nổi nữa rồi. Anh dừng lại đi."
Nhưng anh nào dễ dàng cho cô được toại nguyện.
" Sao có thể chứ. Em sung sướng xong rồi, lại muốn bỏ mặc anh sao? Anh vẫn còn chưa xong việc của mình mà."
Anh vẫn mạnh mẽ ra vào, Nhiều lúc cô đã cảm thấy dường như mình sắp không chịu nổi nữa, thì anh lại đưa cô lên một đỉnh cao cảm xúc mới. Đến cao trào, anh chạy nước rút rồi phóng tất cả tinh hoa vào bên trong cô.
khi anh hoàn thành xong việc của mình, thì cô cũng đã lụi xơ dưới thân anh rồi. Anh bế cô vào phòng tắm bên trong phòng nghỉ của anh. Sau khi tắm cho cô, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường để cô nghỉ ngơi một lúc. Tự vệ sinh cá nhân cho bản thân, anh chỉn chu lại quần áo của mình bước ra ngoài làm việc. lúc rời đi còn không quên đặt lên trán cô một nụ hôn. Anh phải cố gắng bồi bổ tăng cường sức khỏe cho cô mới được, lần nào cô cũng gục trước anh thế này, thật không ổn mà.
Khi cô thức dậy cũng là chuyện của buổi chiều rồi. Cô nhớ ra mình đang nằm ngủ trong phòng nghỉ của anh. Đẩy cửa bước ra ngoài, cô thấy anh vẫn còn đang vùi đầu vào một đống hồ sơ. Vòng tay ôm qua cổ anh, cô thỏ thẻ.
" Sao anh không gọi em dậy sớm hơn. Ngủ trong giờ làm việc thế này thật không tốt chút nào ".
Anh cưng nựng xoa đầu cô.
" Sao em ko ngủ thêm chút nữa. Dậy rồi thì thay đồ đi, anh đưa em đi ăn. Em đã bỏ bữa trưa rồi, giờ cũng qua chiều muộn rồi đó."
Cô gật đầu, ngoan ngoãn như một con mèo nghe lời anh. Anh cũng thu dọn nốt tài liệu rồi đưa cô về luôn. Dù gì giờ này mọi người cũng đã tan ca hết rồi.
Anh đưa cô đi ăn, sau đó hai người cùng trở về biệt thự của anh. Từ ngày cô chuyển về biệt thự của anh ở, nơi này có cảm giác gia đình và ấm cúng hơn hẳn. Mọi người trong căn nhà này, ai cũng vô cùng yêu quý cô.
Trước đây khi chỉ có mình anh, anh thường đi sớm về muộn, cơm ăn chỉ qua bữa, hầu như nơi này anh chỉ coi như là chỗ ngủ tạm. Nhưng từ ngày có cô, nơi này đã trở thành một ngôi nhà đúng nghĩa. Sáng ra hai người cùng nhau đi làm, chiều cùng nhau về nhà dùng cơm, buổi tối đơn giản chỉ cần ngồi bên cạnh cô, nhìn cô chăm chú xem một bộ phim cũng làm anh thấy vui. Anh thầm nghĩ, tương lai vẫn luôn có cô bên anh như thế này thì thật là tốt.
Anh xiên một quả dâu, sau đó đưa vào miệng cô. Việc của cô lúc này chỉ cần ngồi bên cạnh anh, xem một bộ phim mà cô thích và sau đó là miệng thì cứ nhai chóp chép. Nếu có thể, chắc anh cũng nhai hộ cô luôn rồi.
"à, Thiên này. Tối mai em sẽ tham dự tiệc của Trần gia đó. Bên đó có mời anh không vậy?"
" Mời chứ, anh định không đi. Nhưng nếu em đi, thì anh sẽ đi. Anh phải trở thành sứ giả hộ hoa chứ."
Anh yêu thương, nhéo nhẹ vào chóp mũi cô, cô Phụng phịu đôi má. Môi hơi chu ra một chút.
"Em biết rồi.Vậy mai em sẽ chịu thiệt một chút. Cho anh đặc ân, được làm bạn nhảy của em vậy."
Trời ạ, cô gái này thật biết thách thức sự nhẫn nại trong anh mà. Chỉ một chút cử chỉ nhỏ của cô thôi mà trong mắt anh đã đáng yêu đến vậy. Không quan tâm đến bộ phim mà cô đang xem dở, anh bế cô đi thẳng lên lầu. Cô bị anh làm cho giật mình, vùng vẫy kêu lên.
" Anh làm gì vậy? Thả em xuống đi."
"Làm gì em không biết sao? Anh cho em ăn no rồi, giờ đến lượt anh " ăn" em đó."
Cô đến chịu với anh, xấu hộ bất động úp mặt vào ngực anh. Một màn này của cô và anh đã rơi hết vào tầm mắt của mấy người làm. Họ được một phen che miệng cười. Đây chính là cậu chủ mặt lạnh của họ trước đây sao. Nhìn đi nhìn lại, thật sự không thấy giống.
" Lâm tổng, Tổng giám đốc Trần của Trần thị có gửi thiệp mời anh. Ngày mai sẽ tại tư gia của Trần tổng có mở tiệc tẩy trần mừng Trần Thanh Hoàng, thiếu gia Trần thị về nước ạ."
Trợ lý Âu đặt lên bàn anh một tấm thiệp màu trắng được thắt nơ rất sang trọng. Anh nhìn qua tấm thiệp, tỏ vẻ không quan tâm lắm. Trước giờ anh cũng ít khi tham gia tiệc tùng, ngoài những bữa tiệc quá quan trọng.
" Anh giúp tôi chuẩn bị quà gửi qua Trần gia đi. Anh biết mà, tôi không tham gia đâu".
Trợ lý Âu gật đầu tỏ vẻ mình đã biết. Anh còn báo cáo thêm cho anh một số tình hình mới của các công ty đối tác sau đó mới rời đi.
Bên phòng làm việc của Văn Lê Vy. Điện thoại cô đang đổ chuông, cô nhìn cái tên được hiển thị trên máy, nhấn vào nút nghe.
" Bạch tiểu thư, gọi mình có việc gì không?"
" À thì là, Trần thị gửi thiệp mời. Mình định thay cậu đi như các công ty khác, nhưng mình nhớ ra Trần tổng là thầy của cậu. Hình như là tiệc mừng thiếu gia Trần thị về nước sao ấy. Vậy cậu có muốn tới đó hay không?."
" Trần Thanh Hoàng. Anh ấy về rồi sao? Đi lâu như vậy cũng về rồi. Cậu cứ tới bữa tiệc trên danh nghĩa của VA đi. Mình sẽ tới, Nhưng mình không thích gây sự chú ý nên mình sẽ tới dưới danh nghĩa học trò của thầy thôi."
" Rồi, mình lúc nào cũng là bình phong cho cậu che mắt thiên hạ. Bao nhiêu người muốn được chú ý còn không được, đằng này cậu lại hận không thể trốn cho thật kỹ. Cậu cũng thật là."
" Từ bao giờ mà cậu nói nhiều như vậy. Mình còn nhiều việc cần giải quyết lắm. bye cậu".
" ừ. bye. Tối mai gặp lại cậu ở bữa tiệc vậy".
sau khi kết thúc cuộc gọi với Bạch Quỳnh An, cô thu xếp một chút tài liệu. Cô cần qua văn phòng của Lâm Ngạo Thiên báo cáo một chút về tình hình dự án mà cô đang phụ trách. Cô đẩy cửa đi vào.
"Vào sao không gõ cửa, Quên hết quy tắc rồi à."
" Xin lỗi Lâm tổng, tôi sẽ ra ngoài gõ cửa lại ạ."
Nghe thấy tiếng cô, anh thay 180 độ.
" Là em sao? nếu là em thì nơi này của anh lúc nào cũng chào đón em".
Anh giờ đây chẳng khác nào một chú cún đang ve vẩy lấy lòng cô. Cô đặt tập hồ sơ đã chuẩn bị sẵn xuống bàn làm việc của anh.
" Mọi tài liệu về điện tử Vạn Minh em đã thu thập đầy đủ rồi. Tình hình kinh doanh và các hợp đồng hợp tác của phía Vạn Minh trong năm năm gần đây cũng đã nắm rõ. Em nghĩ anh có thể thông báo cho bên Vạn Minh để tiến hành lần đàm phán đầu tiên vào tuần sau được rồi. Em có tự tin, mình có thể giúp anh giảm bớt giá trị thu mua xuống 1/3. so với giá trị ban đầu mà bên anh đã đưa ra."
" Quả nhiên, con mắt nhìn người của anh tốt đến như vậy. Chỉ thời gian ngắn như vậy mà em đã hoàn thành tốt như vậy rồi. Anh nên đáp lễ em thế nào đây."
" Đáp lễ thì không cần, chỉ mong Lâm tổng sau khi hoàn thành hợp đồng chuyển tiền đầy đủ vào tài khoản của tập đoàn VA là được rồi."
Cô vừa nói vừa nháy mắt lém lỉnh. Đúng thật sự cô gái này của anh thật nhiều bộ mặt, mà bộ mặt nào cũng dễ thương. Như thế này thì làm sao anh không yêu cho được.
" VA ko phải là của em sao? mà em không phải là của anh sao? Vậy thì tính kiểu gì cũng là tiền của anh, còn cần gì chuyển nữa."
" Anh, sao không bao giờ nghiêm túc được quá ba phút vậy."
Cô lắc đầu thở dài, hình như trước đây cô nhìn lầm anh rồi, hoặc vốn dĩ là cô chưa hiểu hết về anh. Cái điệu bộ cợt nhả này của anh, nhiều lúc cũng làm cô bực mình quá đi.
Anh kéo luôn cô ngồi lên đùi mình, hôn cô một cách ngấu nghiến. Một tay không đứng đắn lại đưa lên xoa nắn phần ngực đẩy đà của cô. Toàn thân cô như vô lực. Lý trí mách bảo cô nên đẩy anh ra.
"Thiên, anh đừng làm vậy. Đây là văn phòng mà."
"Ai dám vào phòng anh mà chưa có sự đồng ý của anh cơ chứ."
Anh tiếp tục nụ hôn đang còn dang dở của mình. Anh như một tên cướp vậy, nhân lúc cô thiếu dưỡng khí há miệng ra để thở. Anh nhanh chóng đưa chiếc lưỡi mềm của mình khuấy đảo trong khoang miệng của cô, tận hưởng những mật ngọt của riêng cô.
Anh không cho cô cơ hội để từ chối, trượt dần bờ môi xuống cổ, rồi đến hai bầu ngực trắng nõn, cao ngất của cô mà cắn mút. Cảm giác hơi đau và có chút đê mê khiến cô không kiềm chế được mà rên lên một tiếng.
" uhm".
Tiếng rên rỉ của cô như cổ vũ anh càng mạnh mẽ hơi. Không chần chừ, anh cởi bay hết đồ trên nửa thân dưới của cô. Miệng vẫn đang trêu đùa nhũ hoa nhưng bàn tay hư hỏng đã đang khuấy đảo hoa động của cô từ lúc nào khiến nó trở nên ướt nhẹp bởi **** *** mà cô tiết ra.
" Thiên, em khó chịu."
Nhìn bộ dáng nũng nịu của cô bây giờ anh như muốn phát điên. Chỉ muốn nhào vào mà ăn cô đến không còn mảnh xương, nhưng anh vẫn gian manh trêu chọc cô.
"" Em làm sao cơ? Anh không hiểu em muốn gì".
Mỗi từ anh thốt ra, những ngón tay anh càng ra vào bên trong *** ***** của cô nhanh hơn. Khi cô đã quen với sự hiện diện của anh trong cơ thể mình, anh lại gian manh rút tay ra. Đầu ngón tay trêu ngươi lại còn day day tâm hoa phía dưới hoa động của cô. Trong cô bây giờ là cảm giác trống rỗng đến khó chịu. Cô nũng nịu lên tiếng.
" Thiên, em rất khó chịu, cho em."
" được. nghe em"
Anh nhanh chóng giải thoát cho tiểu đệ của mình. Thật ra anh còn khó chịu hơn cô ấy chứ. Anh đặt cô bé của anh trên tiểu đệ của cô, rồi từ từ ép phần eo của cô xuống, ngồi trọn lên trên tiểu đệ của anh. Ở tư thế này, thân dưới của hai người khít khao không một khe hở. Anh giữ lấy eo cô, giúp cô di chuyển bên trên. Mỗi lần di chuyển như thế, như chạm sâu vào tận cùng bên trong cơ thể cô vậy. Cả hai người cùng đưa nhau đến những cao trào của khoái cảm.
Anh một tay gạt những tập tài liệu đang cản trở anh trên bàn, úp sấp cô xuống mặt bàn, anh tiếp tục ra vào từ đằng sau cô. Sau một hồi lâu, cô gần như đã kiệt sức nhưng anh vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại.
"Thiên, em không chịu nổi nữa rồi. Anh dừng lại đi."
Nhưng anh nào dễ dàng cho cô được toại nguyện.
" Sao có thể chứ. Em sung sướng xong rồi, lại muốn bỏ mặc anh sao? Anh vẫn còn chưa xong việc của mình mà."
Anh vẫn mạnh mẽ ra vào, Nhiều lúc cô đã cảm thấy dường như mình sắp không chịu nổi nữa, thì anh lại đưa cô lên một đỉnh cao cảm xúc mới. Đến cao trào, anh chạy nước rút rồi phóng tất cả tinh hoa vào bên trong cô.
khi anh hoàn thành xong việc của mình, thì cô cũng đã lụi xơ dưới thân anh rồi. Anh bế cô vào phòng tắm bên trong phòng nghỉ của anh. Sau khi tắm cho cô, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường để cô nghỉ ngơi một lúc. Tự vệ sinh cá nhân cho bản thân, anh chỉn chu lại quần áo của mình bước ra ngoài làm việc. lúc rời đi còn không quên đặt lên trán cô một nụ hôn. Anh phải cố gắng bồi bổ tăng cường sức khỏe cho cô mới được, lần nào cô cũng gục trước anh thế này, thật không ổn mà.
Khi cô thức dậy cũng là chuyện của buổi chiều rồi. Cô nhớ ra mình đang nằm ngủ trong phòng nghỉ của anh. Đẩy cửa bước ra ngoài, cô thấy anh vẫn còn đang vùi đầu vào một đống hồ sơ. Vòng tay ôm qua cổ anh, cô thỏ thẻ.
" Sao anh không gọi em dậy sớm hơn. Ngủ trong giờ làm việc thế này thật không tốt chút nào ".
Anh cưng nựng xoa đầu cô.
" Sao em ko ngủ thêm chút nữa. Dậy rồi thì thay đồ đi, anh đưa em đi ăn. Em đã bỏ bữa trưa rồi, giờ cũng qua chiều muộn rồi đó."
Cô gật đầu, ngoan ngoãn như một con mèo nghe lời anh. Anh cũng thu dọn nốt tài liệu rồi đưa cô về luôn. Dù gì giờ này mọi người cũng đã tan ca hết rồi.
Anh đưa cô đi ăn, sau đó hai người cùng trở về biệt thự của anh. Từ ngày cô chuyển về biệt thự của anh ở, nơi này có cảm giác gia đình và ấm cúng hơn hẳn. Mọi người trong căn nhà này, ai cũng vô cùng yêu quý cô.
Trước đây khi chỉ có mình anh, anh thường đi sớm về muộn, cơm ăn chỉ qua bữa, hầu như nơi này anh chỉ coi như là chỗ ngủ tạm. Nhưng từ ngày có cô, nơi này đã trở thành một ngôi nhà đúng nghĩa. Sáng ra hai người cùng nhau đi làm, chiều cùng nhau về nhà dùng cơm, buổi tối đơn giản chỉ cần ngồi bên cạnh cô, nhìn cô chăm chú xem một bộ phim cũng làm anh thấy vui. Anh thầm nghĩ, tương lai vẫn luôn có cô bên anh như thế này thì thật là tốt.
Anh xiên một quả dâu, sau đó đưa vào miệng cô. Việc của cô lúc này chỉ cần ngồi bên cạnh anh, xem một bộ phim mà cô thích và sau đó là miệng thì cứ nhai chóp chép. Nếu có thể, chắc anh cũng nhai hộ cô luôn rồi.
"à, Thiên này. Tối mai em sẽ tham dự tiệc của Trần gia đó. Bên đó có mời anh không vậy?"
" Mời chứ, anh định không đi. Nhưng nếu em đi, thì anh sẽ đi. Anh phải trở thành sứ giả hộ hoa chứ."
Anh yêu thương, nhéo nhẹ vào chóp mũi cô, cô Phụng phịu đôi má. Môi hơi chu ra một chút.
"Em biết rồi.Vậy mai em sẽ chịu thiệt một chút. Cho anh đặc ân, được làm bạn nhảy của em vậy."
Trời ạ, cô gái này thật biết thách thức sự nhẫn nại trong anh mà. Chỉ một chút cử chỉ nhỏ của cô thôi mà trong mắt anh đã đáng yêu đến vậy. Không quan tâm đến bộ phim mà cô đang xem dở, anh bế cô đi thẳng lên lầu. Cô bị anh làm cho giật mình, vùng vẫy kêu lên.
" Anh làm gì vậy? Thả em xuống đi."
"Làm gì em không biết sao? Anh cho em ăn no rồi, giờ đến lượt anh " ăn" em đó."
Cô đến chịu với anh, xấu hộ bất động úp mặt vào ngực anh. Một màn này của cô và anh đã rơi hết vào tầm mắt của mấy người làm. Họ được một phen che miệng cười. Đây chính là cậu chủ mặt lạnh của họ trước đây sao. Nhìn đi nhìn lại, thật sự không thấy giống.