Trên con phố tấp nập người qua lại, có một chú thỏ hồng mập mạp chạy ngược dòng người.
Giang Nguyên mặc bộ đồ thỏ đang khá hài lòng với ý tưởng của mình, bộ trang phục này đủ dày, cũng đủ để che giấu thân phận của cậu.
Chắc chắn sẽ không ai ngờ Giang Nguyên cậu đây là chú thỏ hồng với chiếc nơ bướm màu hồng nhạt này.
Với độ hot năm 18 tuổi của cậu, nếu bị bắt gặp đang đến bệnh viện, truyền thông có đồn cậu lén đưa cô gái nào đó đi khám thai cũng đã khoan dung lắm rồi.
Vì vậy cậu sẽ chỉ lặng lẽ đến và âm thầm rời đi.
Nhưng Giang Nguyên lại bỏ qua một điều quan trọng. Bây giờ đang là mùa hè, ngoài trời đang nắng chang chang, vừa rời xa điều hòa của trung tâm thương mại, mới chạy được một lúc, mồ hôi đã chảy ròng ròng trên mặt cậu. Chiếc áo sơ mi trắng trên người cũng ướt đẫm, dính vào ngực và lưng.
“…Quái lạ, nó ở gần đây mà…” Giang Nguyên thở hồng hộc, giơ điện thoại lên xem điểm đến.
Cậu tìm trên bản đồ thì thấy bệnh viện của cô bé ở gần đó, cách khoảng một km nên mới không gọi xe. Nhưng Giang Nguyên đã đi qua đoạn đường này ba lần rồi mà chưa thấy bệnh viện đâu?!
Cậu dừng lại, ngước nhìn những tòa nhà xung quanh, trông không sầm uất lắm, có vẻ là một khu dân cư.
“Thỏ xấu xí, kem có ngon không?” Đột nhiên, mông của Giang Nguyên bị đụng vào.
Cậu quay đầu lại, sau đó cúi đầu xuống, nhìn thấy ba nhóc con tầm bảy, tám tuổi đang cầm kem.
Ba đứa nhỏ cười hì hì nhìn cậu, đồng thanh nói: “Hỏi cậu đó, con thỏ xấu xí!”
Giang Nguyên đang nóng đến mức sắp hạ đường huyết, không nghe rõ mấy đứa nói gì, cậu bèn cúi người nói: “Cái gì?”
“Tôi nói…” Một đứa nhỏ trong đó kéo dài giọng, chờ Giang Nguyên tới gần, nó lẹ tay cọ cây kem lên mũ trùm đầu của cậu, vui vẻ cười nói: “Hahaha, cậu thật là ngốc! Trên mông dính kem, trên mặt cũng dính kem! Con thỏ xấu xí đã trở thành một con thỏ bẩn thỉu!”
Giang Nguyên: “…” Bảo sao vừa nãy mông cậu lại hơi rung, hóa ra bị ba đứa nhỏ này trét kem lên.
Giang Nguyên lập tức vươn tay sờ mông, kết quả ba gấu nhỏ lại nhân cơ hội xông lên cùng nhau đẩy mạnh Giang Nguyên: “Lêu lêu lêu, đúng là một con thỏ ngu ngốc!”
Giang Nguyên trở tay không kịp, cậu ngả người ra sau, hai tay vung vẩy rồi ngã lăn ra đất.
Cú ngã này khiến cậu choáng váng, hơn nữa bộ đồ con thỏ lại rất nặng, cậu vùng vẫy mấy lần mà chưa dậy được.
“Hahaha! Con thỏ ngu ngốc ngã lăn quay!” Ba đứa trẻ không hoảng sợ, lại còn đứng quanh Giang Nguyên vỗ tay rồi nhảy nhót tưng bừng.
Trong vài giây, Giang Nguyên đã nghiêm túc suy nghĩ tới chuyện nếu cậu bỏ mũ trùm đầu ra rồi răn dạy cho ba nhóc con này thì truyền thông sẽ đưa ra hàng vạn kiểu dư luận như thế nào.
Chắc chắn dư luận đều có chung một cái kết là…
Cậu đúng là không phải người, còn đi bắt nạt cả mấy đứa trẻ con, tuyệt đối sẽ không có ai nghĩ cậu đang thay trời hành đạo.
Nhưng nghe câu: “Hahaha, vui thật đó!” của ba đứa trẻ, Giang Nguyên thực sự muốn vứt bỏ gông xiềng của tuổi tác và dạy cho chúng nó một bài hoc.
Đang lúc bối rối, một giọng nam vang lên: “Vui vậy à?”
Giang Nguyên giật nảy mình, nổi hết cả da gà.
Là anh ta!
Giang Nguyên vội vàng ngẩng đầu. Ánh mặt trời ban trưa vô cùng chói chang, bóng lưng thon dài quen thuộc đang đứng ngược sáng, hình như tay trái đang cầm…túi rau?
Lục Viễn cũng biết đi chợ cơ à?
Giang Nguyên sững sờ, tiếng khóc quanh quẩn vang bên tai, ba đứa trẻ vừa rồi đã vừa khóc vừa chạy đi.
Ngay sau đó, một bàn tay với khớp xương rõ ràng đã đưa ra trước mặt cậu.
Giọng Lục Viễn du dương như đang đọc lời thoại: “Đứng dậy đi.”
–
Giang Nguyên có ấn tượng với Lục Viễn là khi cậu sắp hết thời.
Cư dân mạng chán ghét cậu bao nhiêu thì yêu thích Lục Viễn bấy nhiêu. Nếu cậu có vạn người ghét thì Lục Viễn lại có cả vạn người thích.
Nói một cách dễ hiểu, Lục Viễn với Giang Nguyên là một trời một vực.
Cùng là idol, cậu tham gia diễn xuất từ nhỏ đến lớn, kỹ thuật diễn xuất khiến người ta cay mắt. Còn Lục Viễn, bộ phim đầu tiên năm 19 tuổi đã giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất ở tất cả các hạng mục bình chọn.
Tất nhiên Giang Nguyên cũng có giải thưởng, chỉ cần có giải thưởng sao nam hot nhất hay nam diễn viên được yêu thích nhất, chắc chắn người đoạt giải sẽ là cậu.
Fans cũng là lý do vì sao kỹ thuật diễn của Giang Nguyên bết bát như vậy, các loại tài nguyên vẫn liên tục đổ về phía cậu.
Lần đầu tiên Giang Nguyên nhìn thấy Lục Viễn là ở lễ trao giải.
Cậu là người được yêu thích nhất, Lục Viễn là diễn viên mới xuất sắc nhất. Ban tổ chức còn định gây sự chú ý, cố tình xếp cho bọn họ ngồi cạnh nhau.
Buổi lễ diễn ra được một nửa, MC cố ý đến gần phỏng vấn Giang Nguyên: “Nguyên Nguyên, chắc cậu và Lục Viễn thân lắm nhỉ.”
Giang Nguyên lắc đầu: “Không đâu, đây là lần đầu tiên gặp.”
Lời này vừa thốt ra, bầu không khí lập tức xấu hổ, MC cũng rất sửng sốt.
Giang Nguyên ngẩn ra, cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm Lục Viễn một hồi, vẫn không có ấn tượng gì, đành phải hỏi: “Tôi có quen…”
Lúc này, bỗng nhiên Lục Viễn lên tiếng: “Tôi bận debut, ít khi ở công ty, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy.”
Giang Nguyên chợt chấn động.
Cái gì? Hóa ra Lục Viễn cùng công ty với cậu!
MC nhanh chóng mượn sườn núi này dắt lừa xuống, chuyển sang chủ đề khác: “Nguyên Nguyên rất bận rộn, tôi xem tin tức thấy cậu vừa mới quay xong đã phải chuẩn bị cho chuyến lưu diễn châu Á lần thứ hai…”
Bước nhạc đệm nho nhỏ này đã lướt qua.
Nhưng thế giới thật kỳ diệu, lúc chưa quen nhau thì chẳng bao giờ chạm mặt, lúc biết nhau rồi đi đâu cũng thấy.
Từ ngày hôm đó, ngày nào Giang Nguyên cũng thấy được Lục Viễn.
Có khi ở công ty, có khi ở studio, có khi là phim trường. Khoa trương hơn nữa, ngay cả ở thang máy trong tiểu khu, cậu cũng chạm mặt Lục Viễn.
Lục Viễn…Sống ở tầng dưới nhà cậu.
Nói chung, có lẽ vì họ xấp xỉ tuổi nhau, cùng công ty nhưng khác người đại diện, lộ trình cũng giống nhau nên Giang Nguyên cảm thấy như Lục Viễn đang cố ý nhắm vào cậu.
Ví dụ, trong một cuộc phỏng vấn, cậu nói mình ghét mặc áo sơ mi hoa nhất, ngay hôm sau đã thấy Lục Viễn mặc áo sơ mi hoa.
Bài hát mà cậu nhắm được, về sau lại trở thành bản hit chính trong album thứ hai của Lục Viễn.
–
Chuyện như vậy nhiều không đếm xuể.
Lục Viễn chính là kẻ thù trời sinh, là đối thủ một mất một còn của cậu.
Nhưng đối thủ một mất một còn này, lại là người duy nhất khóc vì cậu sau khi cậu chết?
Tại sao chứ?
Dung lượng não của Giang Nguyên nhỏ nên bây giờ mới bắt đầu tự hỏi vấn đề này.
Chẳng lẻ…
“Không dậy à?” Lục Viễn cắt đứt suy nghĩ của Giang Nguyên.
“Có.” Giang Nguyên nhanh chóng nắm lấy bàn tay trước mặt, muốn giãy cái chân ngắn đến phát bực của con thỏ để đứng lên.
Cảnh tượng bỗng trở nên buồn cười.
Ngay tức khắc, một tay khác của Lục Viễn nắm lấy một cái tay thỏ khác của Giang Nguyên, trực tiếp kéo cậu lên.
Cảm giác đứng lên một lần nữa thật tuyệt vời, Giang Nguyên đang định nói cảm ơn thì Lục Viễn đã xách túi rau rời đi.
Có lẽ do nóng quá, đầu óc Giang Nguyên choáng váng, chưa nghĩ ngợi gì đã thốt lên: “Lục Viễn, bệnh viện số chín ở đâu vậy?”
–
Bệnh viện số chín chuyển sang địa chỉ mới, cách cơ sở cũ một con phố.
Khi đứng ở cửa viện, Giang Nguyên đã do dự. Cách một chiếc mũ trùm đầu mà mọi người vẫn có thể nhìn thấy vẻ măt kinh hoảng của con thỏ.
Cậu thật ngu ngốc! Thế mà cậu dám gọi tên Lục Viễn, nếu anh phát hiện ra người trong bộ đồ đó là cậu thì đúng là mất công hóa trang.
“Tôi…” Giang Nguyên vắt óc suy nghĩ mà vẫn chưa lấy được cớ nào.
Những người có thể gọi tên bạn trên đường trừ người quen thì chỉ có thể là lừa đảo.
Cậu không định thừa nhận mình quen Lục Viễn, cũng không muốn bị hiểu lầm thành kẻ lừa đảo.
Thời gian cứ trôi đi, Giang Nguyên đã nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, cậu hít sâu vài lần, cuối cùng hỏi: “Chắc anh sẽ thắc mắc vì sao tôi biết tên anh, ừm, tại sao tôi lại biết tên anh, chắc anh tò mò lắm…”
Cậu còn đang lải nhải, Lục Viễn đã đi rồi.
Giang Nguyên nhìn bóng dáng cao lớn của anh, giọng nói ngày càng nhỏ: “Anh đi rồi à…”
Cậu xoay người chạy nhanh vào bệnh viện.
–
Giang Nguyên chỉ biết cô bé bị bệnh tim bẩm sinh, đang điều trị tại bệnh viện số chín chứ không biết ở phòng nào.
Cậu đi thẳng đến quầy thông tin, thở hồng hộc hỏi: “Xin hỏi bệnh nhân Bạch Khả Khả đang ở phòng nào?”
Y tá nhìn xuống máy tính: “Chờ một chút, cậu đang hỏi trong khoa tim mạch…”
Đột nhiên cô khựng lại, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nói: “Nguyên Nguyên!”
Cô vội ngẩng đầu lên, sau đó bắt gặp khuôn mặt tròn xoe của một chú thỏ.
“…” Cô y tá cười xin lỗi: “Xin lỗi, giọng nói của cậu rất giống idol của tôi. Giọng của cậu ấy rất đặc biệt, muốn bắt chước cũng không được, vừa rồi tôi còn tưởng là người thật.
Giang Nguyên không ngờ giọng nói cũng có thể lộ tẩy nên nhanh chóng hỏi bù: “Có phải cậu Giang Nguyên hát bài không?” Giọng nói của cậu ấy đặc biệt thật, quả thực là âm thanh của tự nhiên, tôi rất hay bị nói là giống cậu ấy, có nhiều người còn kêu tôi ký tên, cô cũng hâm mộ cậu ấy à? Có muốn tôi ký cho cô…”
“Không cần đâu, cảm ơn. Phòng 2101 tầng 21.” Cô y tá kịp thời báo ra số phòng.
–
Phòng 2101.
Trong phòng bệnh yên ắng, làn gió buổi chiều khẽ lay động tấm rèm, phát ra tiếng sột soạt.
Giường bệnh gần cửa sổ không thấy người, mà ở giữa giường lại nổi lên một độ cong nho nhỏ.
Xung quanh rất tĩnh lặng, âm thanh phát ra từ tai nghe trong chăn là giọng nói mà Giang Nguyên quen thuộc nhất, là giọng của cậu của trước đây.
Hát-
“Thế giới bên ngoài cửa sổ, bầu trời rất xanh, mây rất trắng, một chú chim bồ câu trắng, bay ra ngoài cửa sổ…”
Bài hát này là đĩa đơn đầu tiên của Giang Nguyên năm cậu 13 tuổi. Khi đó giọng nói cậu vẫn còn sự trong trẻo của thiếu niên, sau khi đĩa đơn phát hành được hai tháng, cậu đã đứng vững top đầu bảng xếp hạng năm ấy.
Ngay cả antifan của Giang Nguyên cũng phải thừa nhận, tuy kỹ thuật diễn của cậu vô cùng bết bát, không học thức, không thường thức, nhưng chỉ cần cậu hát thì sẽ biến thành một ngôi sao thiên bẩm, đầy sức hút và tỏa sáng.
Bài hát kết thúc, sau một thoáng im lặng, bỗng chiếc chăn hơi động đậy.
Tiếng khóc kìm nén của cô bé tràn ngập cả căn phòng.
Mí mắt Giang Nguyên hơi động, cậu chậm rãi bước qua, quỳ một chân xuống bên cạnh giường bệnh, vỗ nhẹ chiếc chăn.
Giọng nói Giang Nguyên rất đáng tin, đây là lần đầu cậu nói chuyện dịu dàng như thế: “Khả Khả, em có muốn nghe bản live của anh không?”
Tiếng khóc ngừng lại, chiếc chăn bông được vén lên một góc nhỏ, lộ ra khuôn mặt gầy gò xanh xao đang thăm dò.
Đôi mắt Bạch Khá Khá đỏ bừng, cô bé nhìn con thỏ mắt hồng giống mình, vừa nhẹ nhàng vừa trịnh trọng gật đầu: “Có ạ!”
Giang Nguyên vươn tay cởi mũ trùm đầu ra, trước ánh mắt kinh ngạc của Bạch Khả Khả, cậu dịu dàng xoa đầu cô bé rồi nghiêng đầu, khoẻn miệng cười: “Vậy thì anh sẽ hát cho em nghe.”
–
Sau khi rời khỏi bệnh viện, bên ngoài đã sáng rực ánh đèn của các hộ gia đình.
Giang Nguyên quay đầu nhìn lên tầng 21 một lúc mới đi ra lề đường vẫy taxi.
Buổi chiều tổ chức một concert độc quyền trong phòng bệnh Bạch Khả Khả, Giang Nguyên mệt gần chết, vừa lên xe đã dựa vào cửa sổ ngủ.
Tài xế nhìn con thỏ mập mạp đang co thành một cục qua gương chiếu hậu, đạp ga chạy một mạch tới điểm đến.
Về đến nhà, Giang Nguyên cởi bộ đồ thỏ rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Đen tắm phẩi cậu lại nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng nhưng lại bị mình quên bén mất.
Đúng rồi, tại sao Lục Viễn lại…khóc?
Giang Nguyên vò tóc, vẻ mặt càng ngày càng kinh hãi.
Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng một người đàn ông khóc lóc thảm thiết vì người đàn ông khác, lại còn thâm tình nói: “Xin em, đừng bỏ anh…”
Đó chẳng phải là…
“Á!”
Giang Nguyên hơi run tay, bọt của dầu gội đầu chảy vào mắt, cậu sót đến nỗi trào nước mắt ra.
“Nghiệp chướng!”
–
Mười phút sau, Giang Nguyên kiễng chân bước từ cầu thang thoát hiểm ở tầng ba, để bám vào vách tường đi xuống tầng hai như một tên trộm.
Cửa thoát hiểm ở tầng hai bị khóa, chỉ có một tia sáng mờ xuyên qua khe cửa.
Cậu sống ở phòng 301.
Mà Lục Viễn sống ở phòng 201 tầng dưới. Hai phòng cách nhau chưa đến 20 bậc thang, đi bộ mất có mười giây, có đi thang máy mất đúng một giây.
Giang Nguyên bụm cái miệng sắp phát ra tiếng cá heo của mình.
Bảo sao.
Thủ đô lớn như vậy, nhiều nhà như vậy, nhưng Lục Viễn lại chọn sống ở tầng dưới chỗ cậu! Tất cả điều này là vì…
Lục Viễn yêu thầm cậu!!!!!