Lại gọi cậu là “vợ”?!
Trí nhớ của Giang Nguyên cực kỳ tốt, cậu lập tức nhớ tới cô gái đã gọi cậu là vợ hôm đi thảm đỏ.
Đó là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu với gương mặt tròn trịa.
Giang Nguyên bấm vào tài khoản Weibo đã bình luận như vậy.
Toàn bộ đều là những bài đăng Weibo có liên quan đến Giang Nguyên, ngoài ra còn hình vẽ Giang Nguyên theo kiểu chibi, dường như đã được xác thực là một họa sĩ.
Giang Nguyên lướt thêm một chút, không thấy gì đặc biệt. Cậu vừa định thoát ra thì chợt nhìn thấy một bài đăng kèm theo định vị ở lễ trao giải lần trước.
Hình được chụp ở một ga tàu điện ngầm gần lễ treo giải, người đó một tay cầm con búp bê vải mặc váy hồng, đang đứng chụp chung với standee của Giang Nguyên dưới ga tàu điện.
Caption là…
“Aaa, dẫn con gái của vợ đến gặp vợ! Kích động!!!]”
“?” Giang Nguyên hoàn toàn xem không hiểu.
Rốt cuộc là sao? Tại sao con búp bê kia lại là con gái của cậu?
Giang Ngyên nhìn chằm chằm vào con búp bê, phát hiện kiểu tóc của nó rất giống với kiểu cậu để tỏng poster album trước đó, còn là tóc màu vàng kim.
Giang Nguyên nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng vẫn không hiểu gì, nhưng cậu có thể chắc chắn một điều: Weibo này là của một cô gái đã gọi cậu là vợ.
Kỳ lạ… Tại sao cô bé ấy lại gọi cậu là vợ? Còn cả “dã nam nhân” nào nữa…
Giang Nguyên tưởng tượng hình ảnh Lục Viễn như dã nhân(*), cả người lập tức nổi da gà.
(*) người rừng kiểu Tarzan ý, tác giả chơi chữ dã nhân và dã nam nhân =)))
Không muốn Lục Viễn lập đội với cậu thì cũng đừng nguyền rủa anh biến thành dã nam nhân…
Giang Nguyên lắc đầu, thoát ra Weibo của cô gái rồi tải lại khu bình luận lần nữa.
Trong vòng mấy phút, khu bình luận của Giang Nguyên đã đạt mức một trăm ngàn, bình luận gọi vợ kia đã biến mất, mà nhưng bình luận top đầu lại trăm lời như một…
[Mỗi ngày Nguyên Nguyên đều phải ăn no ăn no]: M&M không biết xấu hổ! Nhân viên đừng có giả mạo Nguyên của tôi đăng Weibo!
[Chờ được gặp Nguyên Nguyên]: Nguyên Nguyên anh bị bắt cóc thì nháy mắt mấy cái đi!
[Eo của Giang Nguyên thật nhỏ]: Nhân viên fake nghe rõ đây! Bọn tôi chỉ nhận Giang Nguyên! Nếu thấy bản thân có tiền thì đi mà cầm cung phụng Thái tử mới của mấy người đi! tránh xa Nguyên của tôi ra!
…
Tóm lại, ai cũng không tin bài Weibo này là do Giang Nguyên đăng.
Giang Nguyên quyết định chụp một tấm ảnh tự sướng, cậu tự mình ra mặt thì có chịu tin không nào!
Giang Nguyên mở camera trước của điện thoại lên, trong camera, tóc cậu rối bời, ở bên má trái còn có vết hồng hồng, đôi mắt vừa sưng vừa đỏ, dưới mắt là hai quầng thâm đen xì.
Thấy vậy, Giang Nguyên lập tức đặt điện thoại xuống, chạy đến phòng quần áo để thay đồ, đổi một tạo hình khác, che khuyết điểm trên mặt.
Thấy camera hiện ra một bản thân đẹp như chụp áp phích, Giang Nguyên mới trở lại phòng bếp, cậu vừa bưng cháo trắng vừa giơ điện thoại, lấy phông nền là tủ lạnh.
Tách!
Một tiếng động bất chợt vang lên, đèn trên đỉnh đầu và đèn tủ lạnh đồng thời tắt ngấm. Phòng bếp lập tức tối đen, chỉ còn một chút ánh sáng nhẹ phát ra từ điện thoại của Giang Nguyên.
Một giây sau, điện thoại rơi xuống đất vì tay Giang Nguyên đang không ngừng rung rẩy.
“Cộp” một tiếng.
Phòng bếp hoàn toàn tối mịt.
Giang Nguyên vô thức bảo vệ chén cháo ở trong ngực, hô hấp dồn dập sắp mất khống chế.
Cậu liên tục lùi về phía sau, đến lúc đụng phải tủ lạnh, cậu mới co người lại, sau đó từ từ trượt xuống bên tủ lạnh.
Giang Nguyên cực kỳ sợ tối.
Lúc chín tuổi, Giang Nguyên quay phim trong núi hai tháng, nếu muốn đi lại giữa thành phố và thị trấn phải tốn năm giờ đồng hồ, đoàn phim mới quyết định thuê tạm vài khoảng sân ở thôn làng gần đó để nghỉ ngơi vào buổi tối.
Hóa ra ba mẹ của Giang Nguyên đã hứa hẹn vào trong núi thăm cậu một tháng, kết quả vào ngày lên đường, ba của cậu phải dẫn em trai và em gái cùng cha khác mẹ của cậu ra nước ngoài tham gia trại hè. Mẹ Giang Nguyên cũng không đến được, hơn nữa còn bảo tháng sau mình cũng bận, em trai cùng mẹ khác cha của cậu phải làm phẫu thuật, bà ta phải ở viện chăm sóc.
Giang Nguyên chỉ đành tự ngủ.
Buổi tối trong núi yên tĩnh đến đáng sợ, thường xuyên có những loại côn trùng xa lạ và chuột nhắt bò tới bò lui. Điện mới được câu nên công suất của bóng đèn quá thấp, trời còn mưa gió, thế là lập tức cúp điện.
Cũng kể từ khi đó, Giang Nguyên bắt đầu sợ bóng tối.
Giang nguyên ngồi yên, tay trái ôm cháo trắng, tay phải dò tìm điện thoại trên mặt đất, tự nhỏ giọng an ủi chính mình như ngày trước: “Mình không sợ, mình không sợ chút nào, tìm được điện thoại thì sẽ có ánh sáng…”
Một ngọn đèn chiếu vào.
Giang Nguyên ngẩng đầu về phía ánh sáng, bỗng chốc một gương mặt xuất hiện, cậu nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, co người lại rồi mặc niệm mình không thấy gì.
“Là tôi.” Giọng nói quen thuộc đến gần, sau đó một lòng bàn tay ấm áp đụng vào mặt Giang Nguyên: “Ấm, không phải ma.”
Lúc này, Giang Nguyên mới biết người đến không phải là ma mà là Lục Viễn. Cậu nhanh chóng đặt chén cháo xuống, túm chặt lấy tay Lục Viễn.
Giang Nguyên ngẩng đầu, dưới ánh sáng yếu ớt của điện thoại, môi của cậu bị cắn vừa mềm vừa đỏ, đôi mắt hơi sưng, trong mắt bốc lên một tầng hơi nước nhàn nhạt.
Cậu tội nghiệp hỏi: “Sao anh biết tôi sợ ma?”
Giống như một con thỏ nhỏ bị bắt nạt.
Lục Viễn nhớ tới lần đầu gặp Giang Nguyên, cậu mặc một bộ đồ thỏ hồng.
Lúc mới đầu, anh cũng không biết người kia là Giang Nguyên, do tự cậu nói chuyện nên anh mới nhận ra giọng.
Biết cách ngụy trang vẻ ngoài nhưng không biết cách ngụy trang giọng nói của mình.
Vì đã quen dỗ Ôn Đinh Đinh, Lục Viễn xoa tóc Giang Nguyên rất tự nhiên: “Chính cậu đã nói cậu sợ tối, sợ ma kéo chân.”
Giang Nguyên suy nghĩ một chút, hình như đúng là vậy thật. Cậu muốn dùng khuyết điểm để dọa lui Lục Viễn, kết quả anh không thèm để ý.
E là… Anh còn thấy thương cậu hơn!
Bây giờ Lục Viễn còn xoa đầu cậu! Lúc nãy khi thấy dáng vẻ sợ sệt kia, chắc mong muốn bảo vệ cậu của Lục Viễn đã bùng nổ rồi chứ gì!
Giang Nguyên hối hận không thôi, sớm biết thế cậu đã không run tay, không run tay thì cậu cũng sẽ không đánh rơi điện thoại, không đánh rơi điện thoại thì sẽ vẫn còn một chút ánh sáng, cậu cũng sẽ không sợ tối đến mức sắp òa khóc tới nơi!
Đáng ghét! Lại để cho Lục Viễn thương cậu hơn nữa rồi!
Giang Nguyên rụt cổ, cố cách xa tay Lục Viễn ra rồi nhanh nhảu nói: “Anh soi điện thoại xuống đất đi, điện thoại của tôi bị rơi, để tôi gọi cho bên bất động sản.”
Không biết bị cúp điện hay làm sao.
Lục Viễn thu tay về, nói: “Chủ nhà cũng phải tìm thợ điện, e là phải tốn thêm chút thời gian nữa, trong nhà có dụng cụ gì không? Để tôi đi xem thử.”
Giang Nguyên kinh hãi: “Anh còn biết sửa điện nữa hả?”
Lục Viễn không chỉ biết mà còn nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân— là do đường dây bị cháy.
Một tay Giang Nguyên cầm điện thoại chiếu sáng cho Lục Viễn, một tay túm chặt vạt áo anh không buông.
Cậu cũng không muốn khiến Lục Viễn hiểu lầm cậu muốn gần gũi với anh, nhưng cậu sợ chỉ cần khẽ buông lỏng ra, anh sẽ biến mất.
Lục Viễn đứng trên ghế, quần áo bị Giang Nguyên kéo trễ cả ngực, anh đành nói: “Cậu đứng lên ghế đi.”
Giang Nguyên sợ hết hồn: “Tại sao chứ!”
Ghế hẹp như vậy, chẳng lẻ Lục Viễn muốn vai kề vai với cậu?!
Lục Viễn nói: “Cậu để ánh sáng quá xa, tôi không nhìn rõ dây điện.”
Giang Nguyên im thin thít.
Lục Viễn không muốn vai kề vai với cậu, lý do anh đưa ra cũng hợp tình hợp lý, nhưng kết quả hai người vẫn phải vai kề vai.
Giang Nguyên chậm chạp nhấc chân, lúc vừa đặt chân lên ghế, Lục Viễn đã nói: “Trong phòng khách vẫn còn ghế.”
“?” Giang Nguyên nghi hoặc ngẩng đầu.
Lục Viễn không nhìn cậu, anh vẫn đang quan sát đường dây.
Giang Nguyên bỗng đỏ mặt, đầu óc của cậu đúng là có vấn đề!
Rõ ràng Lục Viễn yêu thầm cậu rất trong sáng, thế mà cậu vẫn cứ tự cho rằng Lục Viễn có ý đồ xấu xa với cậu.
Đen tối quá!
Suy nghĩ của cậu thật quá đen tối!
Giang Nguyên tỉnh táo lại, cậu chậm buông vạt áo của Lục Viễn ra rồi chạy đi như một làn khói.
Lúc Giang Nguyên bê ghế về đã là khoảng mười phút sau, tỏng phòng đã sáng trở lại.
Nhìn mồ hôi trên trán Lục Viễn, ánh mắt Giang Nguyên bỗng sáng lên: “Lục Viễn, chụp chung đi.”
Nữa giờ sau, hot search trên Weibo lại nổ tung.
Bởi vì Giang Nguyên lại đăng một bài Weibo mới.
Khung cảnh là hộp đồng hô điện, cậu chụp chung với một thanh niên chỉ lộ một nửa bên mặt.
Caption— “Đồng đội toàn năng, bị cúp điện cũng không sợ!”
–
M&M còn chưa kịp lên bài, kết quả Giang Nguyên đã đăng liên tiếp hai bước. Hôm sau, chiều gió của dư luận lập tức thay đổi.
Dù vẫn còn một bộ phận fans không chấp nhận việc Giang Nguyên lập nhóm, nhưng phần lớn mọi người đã bình tĩnh lại.
“Xem ra Nguyên Nguyên rất thích đồng đội mới này, đăng tận hai bài cơ mà, chỉ cần không phải Nguyên Nguyên bị ép thì em ấy muốn làm gì, tôi cũng ủng hộ.”
“Mà hình như đồng đội mới cũng không tệ, trước mắt cứ xem tình hình đã, dám bắt nạt Nguyên Nguyên, tôi sẽ mắng cậu ta!”
“Nguyên Nguyên vừa sợ tối vừa sợ ma, thật ra có đồng đội ở chung sẽ tốt hơn.”
“Đồng đội mới còn chăm sóc Nguyên Nguyên bị bệnh, tôi yên tâm rồi!”
“Nhìn qua gò má là biết đồng đội mới đẹp trai, chỉ cần không làm trễ việc của Nguyên Nguyên thì cứ lập nhóm đi!”
…
“Rốt cuộc Giang Nguyên bị trúng tà gì vậy? Tại sao phải nói giúp cho Lục Viễn!”
Chung Nghĩa Tề nhìn chiều hướng dư luận ở trên mạng, gã tức giận đến mức vỗ bàn.
Tin Giang Nguyên lập nhóm là do gã đưa cho blogger.
Gã không trông cậy vào việc fans của Giang Nguyên có thể rơi đúng vào bẫy của M&M, nhưng Lục Viễn cuồng vọng tự đại đắc tội gã, đương nhiên gãmuốn cho anh một “phần quà nhỏ”.
Tối hôm qua dư luận còn mắng Lục Viễn, kết quả sáng nay Giang Nguyên lại đăng liền hai bài Weibo, lần này Chung Nghĩa Tề không chỉ thất bại mà còn tạo thế cho Lục Viễn ra mắt.
“Tức chết rồi!”
Choang!
Chung Nghĩa Tề hung hăng ném chiếc ly trên tường, nó lập tức vỡ tan tành.
Cùng lúc đó, Lý Kế Hựu nhận được điện thoại của Dương Chiếu bảo Lục Viễn tới thử giọng vào lúc 10 giờ sáng.
Vừa đến nhà Giang Nguyên, Lý Kế Hựu đã nói tin này cho Lục Viễn biết.
Lục Viễn không có phản ứng gì, ngược lại Giang nguyên vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Kế Hựu. Lúc ông tới gần để nói chuyện với Lục Viễn, quần hơi bị vén lên một đoạn nhỏ, mơ hồ để lộ ra màu xám.
Giang Nguyen bỗng nảy ra một suy nghĩ.
Với sự thuần khiết của Lục Viễn, chắc anh sẽ không giữ quần lót của cậu.
Vậy thì sự hiềm nghi sẽ chuyển sang cho người khác, rất có thể Lý Kế Hựu là người đã lấy mất quần lót của cậu!
Đối với Lý Kế Hựu, Giang Nguyên hoàn toàn không vòng vo, cậu trực tiếp hỏi: “Chú Lý, quần lót chú đang mặc mua ở đâu thế?”
Bỗng nhiên bị hỏi tới quần lót, mặt Lý Kế Hựu ngây ra: “Quần lót hả? Không phải mua, nhưng mà không giải thích được…” Ông chợt vỗ đùi, sau đó đứng dậy khỏi ghế salon: “Nhớ ra rồi! Vào ngày A Viễn dọn nhà, chú uống nhiều quá nên có vào trong toilet xả nước, mơ hồ về đến nhà, cuối cùng không biết kiếm đâu ra một chiếc quần lót…”
Hóa ra là Lý Kế Hựu thật!
Mắt Giang Nguyên tối sầm, hôm qua suýt là cậu đã tự vạch trần mình trước mặt Lục Viễn.
Cậu bi phẫn nói: “Là của cháu! Quần lót đó là của cháu!”
Lý Kế Hựu bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là của cháu hả, có lỗi quá có lỗi quá, chú lập tức cởi trả cháu ngay!” Sau đó ông còn cởi quần ra thật.
Giang Nguyên kinh ngạc, đã như vậy rồi còn trả lại sao? Cậu lập tức cản lại: “Cháu không cần! Chú đừng cởi nữa!”
“Không không không.” Lý Kế Hựu nghiêm túc cởi thắt lưng bằng da ra: “Sao có thể lấy mất món đồ cháu thích được, chiếc quần lót này mặc êm thật đấy! Nhất định phải trả lại cho cháu!”
Mặt của Giang Nguyên lập tức trở nên vặn vẹo, cậu xoay người chạy, Lý Kế Hựu nhanh chân đuổi theo, hai người một trước một sau chạy vòng quanh phòng khách “cháu chạy chú đuổi”.
Nhìn tình hình náo loạn trước mắt, Lục Viễn hơi nhíu mày.
Hôm qua Giang Nguyên vào phòng anh là vì muốn tìm quần lót à?