Lục Viễn vẫn còn ở đây! Không bỏ rơi mình!
Hốc mắt Giang Nguyên bỗng thấy cay cay, cậu quệt thật nhanh, sau đó chui cái vèo vào trong chăn.
Không biết qua bao lâu, Giang Nguyên nghe thấy tiếng đóng cửa, tiếng bước chân ngày càng gần hơn.
Thật ra tiếng bước chân của Lục Viễn rất nhẹ, Giang Nguyên nghe thấy rõ là bởi phòng bệnh quá im ắng, hơn nữa cậu còn vểnh tai lên tập trung nghe nên tiếng bước chân nhẹ nhàng đến mấy cũng cứ như nổi trống bên tai, như thể Lục Viễn đang bước lên trái tim cậu, mỗi một bước đều phát ra tiếng tim đập thình thịnh.
Tiếng bước chân ấy đứng ngay gần gang tấc, sau đó không còn tiếng động gì nữa, yên tĩnh lạ lùng.
Í?
Sao Lục Viễn lại không nói gì? Anh ấy đang làm gì vậy? Đi rồi à?
Hai tay Giang Nguyên nắm chặt chăn, cậu rất tò mò. Nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng cậu dùng chân đẩy đẩy, men theo lực đẩy từ ngón chân vào ga giường mà lủi lên trên.
Từ chiếc chân kín không chỗ hở đột ngột ló ra một cái đầu nhỏ xù xù, ngay sau đó là một cặp mắt nâu nhạt trong veo đang ngó láo liên. Giang Nguyên còn chưa kịp chuẩn bị thì đã đụng vào ánh mắt của Lục Viễn.
“!” Giang Nguyên kinh sợ, Lục Viễn vẫn đang nhìn mình cách một cái chăn ư? Anh ấy, anh ấy quá là yêu mình!
Lục Viễn còn đang tức giận, kết quả lại thấy Giang Nguyên tay túm chăn, lộ ra đôi mắt ướt sũng tội nghiệp nhìn mình.
Đột nhiên anh hết cả tức, chỉ hỏi cậu: “Ăn nhiều cháo không?”
Giang Nguyên không rõ lắm: “Tám thìa… hay mười thìa ấy?”
Lần đầu tiên Lục Viễn thấy có người dùng thìa để làm đơn vị đong đếm lượng ăn, anh vừa buồn cười lại vừa lo lắng. Lục Viễn tranh thủ xoay người lại thu dọn đống lộn xộn ở đầu giường giúp Giang Nguyên.
Anh thuần thục thu dọn bát thìa ở đầu giường, xong xuôi, vừa quay đầu lại đã đụng vào ánh mắt của Giang Nguyên.
Giang Nguyên không ngờ Lục Viễn sẽ quay đầu lại nhanh như vậy, con ngươi của cậu chợt co lại, cả cơ thể dần rụt vào trong chăn, chỉ ngó mỗi nửa trên của đầu ra ngoài.
Lục Viễn cong khóe môi, anh đáng sợ đến vậy cơ à? Anh nói: “Không ngộp thở à?”
“Ngộp chứ.” Giang Nguyên đáp.
Cậu ngộp muốn chết đây! Nhưng nếu cứ ở bên ngoài, lại đối diện với Lục Viễn nữa thì… Fans nói chỗ đẹp nhất trên mặt cậu là đôi mắt, cộng với việc cậu đang ốm sẽ sinh ra cảm giác người đẹp ốm yếu, không thể để như thế được, Lục Viễn sẽ bị hấp dẫn mất!
Nhưng lúc nãy Lục Viễn hỏi cậu ăn được nhiều cháo không để làm gì? Chẳng lẻ anh ấy định mua món gì ngon ngon cho cậu?!
Giang Nguyên liếm môi, nhỏ giọng hỏi: “Lục Viễn?”
“Ừ?”
“Tôi ăn nhiều hay ít cháo thì làm sao?”
“Cậu đi ra ngoài rồi tôi nói cho cậu.”
“…”
Giang Nguyên rơi vào tình trạng thiên nhân giao chiến, cuối cùng cậu nghĩ tới một cách vẹn toàn đôi bên– Chỉ lộ ra một con mắt.
“Đi ra hẳn!”
Lục Viễn: “….Xuống giường, đi lại một chút thì có thể tiêu khí.”
Giang Nguyên nghe mà chẳng hiểu gì: “Tiêu khí là cái gì?”
Lục Viễn lời ít ý nhiều: “Xì hơi.”
“…”
Lục Viễn còn nói: “Cậu còn chưa tiêu khí mà ăn thì sẽ gây ra trướng bụng, giờ mà tiêu khi được thì sẽ đở khó chịu bụng đấy.”
Giang Nguyên thấy mờ mịt, hóa ra sau khi mổ thì phải xì hơi mới được ăn à? Cậu đang rất ảo não, vì cậu thấy mình ngốc quá đi mất!
Lúc này Lục Viễn bước tới xoa mái đầu xù bông của Giang Nguyên: “Là do tôi sơ xuất, không bảo với cậu trước.”
Lòng bàn tay mang theo độ ấm và mùi bạc hà quen thuộc đột ngột tập kích, Giang Nguyên hơi sửng sốt, Lục Viễn đang an ủi cậu phải không?
Giang Nguyên cúi đầu, cặp lông mi dài quét nhẹ khiến cậu có chút ngứa ngáy: “Ờm.”
Nếu không phải do Giang Nguyên ốm nên giọng hơi khàn thì có lẽ Lục Viễn đã nghe ra trong giọng của cậu có chút nghẹn ngào.
Giang Nguyên xốc chăn lên xuống giường, cảm giác đau ở bụng nháy mắt đánh úp lại. Cậu suýt đã không đứng vững, may mà Lục Viễn đúng lúc đỡ được: “Giữ chặt tay tôi.”
Giang Nguyên do dự hai giây, cuối cùng không cố gượng mà nhẹ nhàng nắm vào cánh tay Lục Viễn.
Lục Viễn mặc một chiếc áo sơ mi trắng khá mỏng, cách một tầng vải dệt trơn hơi lạnh là có thể cảm giác được độ ấm của cơ thể anh, ấm áp giống lúc anh cõng cậu trên lưng vậy.
Giang Nguyên lại nắm chặt hơn một chút.
Vừa tới cửa, Lục Viễn lại dừng lại nói: “Chờ chút.”
Anh lấy ra một chiếc khẩu trang tế còn chưa bóc vỏ ngoài, xé ra đeo lên cho Giang Nguyên.
“Đi thôi.” Lục Viễn mở cửa ra.
Lục Viễn làm tất cả mọi thứ một cách tự nhiên, Giang Nguyên cứ ngây ra nhìn anh, qua một phút mới hỏi: “Phẩu thuật xong… xì hơi thúi lắm hả?” =)))
Giang Nguyên hy vọng bản thân sẽ mất hết hình tượng khi đứng trước Lục Viễn, khiến anh không còn lớp kính lọc filter màu hồng về mình, nhưng mà xì hơi quá thối… cứ là đứng thì hơn.
Hiện giờ tốt xấu gì thì cậu vẫn là một thần tượng đấy…
Lục Viễn chớp mắt: “Miệng của cậu đã hết sưng đâu.”
Giang Nguyên liếm môi theo bản năng, quả thật nó vẫn sưng như cái lạp xưởng nướng ấy.
Lục Viễn thật sự rất yêu cậu, còn nhớ kỹ mỗi câu cậu nói nữa kìa.
Giang Nguyên có chút cảm động. Cậu nghĩ, nếu Lục Viễn là nữ thì chắc cậu sẽ đồng ý, dù sao vẻ ngoài của Lục Viễn cũng rấ ổn…
Nghĩ như thế, Giang Nguyên lạ nhớ tới một tiết mục phỏng vấn trước kia của Lục Viễn. Lúc asy MC dùng một app chụp ảnh, chụp một cái sẽ hóa thành nữ sinh.
Con ngờiời của Giang Nguyên sáng lên, cậu túm quần áo của Lục Viễn không cho anh đi, hưng trí bừng bừng, nói: “Anh có biết cái app chụp ảnh sẽ biến thành con gái… à không, làcon trai biến thành con gái, con gái biến thành con trai không?
Lục Viễn bắt được trọng điểm: “Camera chuyển giới tính?”
Giang Nguyên gật đầu như gà mổ thóc: “Hình như thế. Anh có không?”
Ánh mắt Lục Viễn lại trầm thêm mấy phần, vì sao Giang Nguyên lại muốn chụp ảnh thành con gái? Lẽ nào là vì Đào Dịch Nhiên?
Động tác mò tìm di động của anh hơi do dự.
Giang Nguyên không chờ Lục Viễn trả lời, cậu nghĩ có thể là anh không muốn chụp nên có hơi thất vọng. Cậu muốn nhìn xem Lục Viễn biến thành nữ thì sẽ thế nào.
Lục Viễn thấy Giang Nguyên lộ vẻ thất vọng, đang định lấy di động ra thì Giang Nguyên đã buông anh ra trước rồi đi tiếp.
Giang Nguyên rất gầy, xương bả vai nhô lên rõ dưới bộ quần áo bệnh nhân, hai bên nhô thành hình như cánh bướm.
Cuối cùng Lục Viễn vẫn không lấy di động ra, dù sao đau ngắn còn hơn đau dài, nếu Giang Nguyên dây dưa với Đào Dịch Nhiên thì người thiệt chỉ có cậu. Nếu Giang Nguyên còn tiếp tục gầy ốm nữa, có khi thịt toàn thân sẽ mất hết.
Lục Viễn rút tay về, đuổi theo Giang Nguyên, nói như ám chỉ: “Lần sau không cần như thế nữa, tự làm khổ mình chỉ vô tác dụng thôi.”
Cái gì! Giang Nguyên chấn động quay đầu nhìn sang Lục Viễn. Lục Viễn nói như vậy có ý gì?!
Có lẽ anh đang ám chỉ chuyện bất kể cậu có bao nhiêu khuyết điểm, tính hướng tính nữ, khẩu vị là cay cấp độ ma quỷ biến thái thì anh nhất quyết vẫn yêu cậu, không phải cậu thì không được.
Giang nguyên đột nhiên cảm nhận được sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có. Trăm triệu lần không nghĩ tới Lục Viễn lại yêu cậu đậm sâu đến vậy! Chẳng lẽ chỉ còn lại một con đường duy nhất là hủy hoại dung mạo thôi sao?
Giang Nguyên trầm mặc, bỗng cảm nhận luồng khí mãnh liệt nơi bụng. Cậu còn chưa kịp phản ứng lại, một âm thanh siêu to đã vang vọng khắp hành lang, còn lâu ơi là lâu.
“…”
Giang Nguyên càng im lặng.
Hủy diệt đi! Cái thế giới không thể hiểu nổi này!
Ngược lại, Lục Viễn đã tập mãi thành thói quen: “Tiêu khí xong rồi, về thôi.”
“…”
Giang Nguyên buồn bực muốn chết, cuối cùng chỉ đành tủi thân đuổi kịp Lục Viễn.
“Nguyên Nguyên!”
Hai người vừa trở lại phòng bệnh, Chung Nghĩa tề lập tức đứng bật dậy khỏi sô pha, gã không nhìn Lục Viễn mà đi thẳng tới chỗ Giang Nguyên: “Mới phẫu thuật xong mà sao không nằm trên giường nghỉ ngơi?”
Chung Nghĩa Tề liếc sang Lục Viễn một cái: “Hay là có người không muốn cậu hồi phục nhanh?”
Lục Viễn không thèm phản ứng, nhưng Giang Nguyên rất tức giận, cậu lập tức phản bác: “Nếu anh quan tâm tôi đến vậy thì phải biết tôi cần tiêu khi sau phẩu thuật chứ!”
Chung Nghĩa Tề không hiểu: “Tiêu khí gì cơ?”
Giang Nguyên lạnh lùng thốt ra hai từ: “Xì hơi.”
Chung Nghĩa Tề hơi xấu hổ, lúcgã nhận được tin bèn vội vàng tới đây, cũng không biết Giang Nguyên làm phẫu thuật là mổ ruột thừa.
Nhưng gã chưa xấu hổ được bao lâu thì đã tiếp tục tỏ vẻ quan tâm: “Bọn họ không chăm sóc tốt cho cậu à? Tôi vừa mới đi, ruột thừa của cậu đã có vấn đề, để tôi xem nào, mặt của cậu gầy rồi—“
Chát!
Giang Nguyên không chút do dự mà hất văng tay của Chung Nghĩa Tề.
Cậu đã thấy ngán cái kiểu giả vờ giả vịt của Chung Nghĩa Tề lắm rồi, càng thấy cáu việc gã dám châm chọc Lục Viễn, cậu nói thẳng: “Đừng cố gắng lấy lòng tôi làm gì!”
Chung Nghĩa Tề choáng váng: “Cái gì?”
“Anh cầm tiền của tôi để làm gì, bản thân anh tự hiểu trong lòng.” Giang Nguyên nheo mắt: “Cần tôi nói cho rõ một năm một mười không?”
Lục Viễn nhìn sang đây.
Chung Nghĩa Tề giật thót trong lòng, suýt nữa tim ngừng đập, Giang Nguyên biết! Quả nhiên Giang Nguyên biết hết!
Chung Nghĩa Tề không ngờ chuyện gã cầm tiền của cậu đi làm chuyện khác đã giấu kín mà cậu vẫn biết được. Cậu nghe được từ nguồn nào?
Gã gấp đến đổ mồ hôi: “Nguyên Nguyên nghe tôi giải thích…”
“Anh còn có sức giải thích thì tôi không ngại gọi cảnh sát giùm anh, bọn họ có thời gian đểnghe anh giải thích.” Giang Nguyên cắt đứt lời của gã.
Môi Chung Nghĩa Tề mấp máy, Giang Nguyên càng lạnh lùng hơn: “Anh nên cảm ơn anh có một người vợ tốt đi, chị ấy đưa cơm cho tôi vài lần, chuyện trước đây tôi sẽ không truy đến cùng. Nhưng nếu anh còn quấy rầy tôi, tôi sẽ tùy lúc sửa lại ý định.”
Sắc mặt Chung Nghĩa Tề tái nhợt, gã siết chặt tay, ngậm miệng đi vòng qua Giang nguyên bước nhanh rời khỏi phòng bệnh.
Giang Nguyên lập tức ghé sát áp tai lên cánh cửa, nghe được tiếng Chung Nghĩa Tề vào thang máy, cậu mới phấn khởi đóng cửa, đắc ý nói: “Biểu hiện của tôi thế nào? Thật ra tôi không biết gã làm cái gì, nhưng khẳng định khoảng thời gian kế tiếp gã sẽ ăn không ngon ngủ không yên.”
Lục Viễn lại hỏi: “Trước kia Chung Nghĩa Tề giữ tiền giúp cậu?”
Giang Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, gần đây tôi mới đòi tiền lại, tổng cộng 6 triệu….” Giang Nguyên như đột nhiên nhớ ra cái gì: “Tôi chuyển cho anh quản giùm nhé!”
Cậu không biết quản lý tài sản, tiền đặt ở ngân hàng cũng chỉ lãng phí, Lục Viễn lại thông minh như vậy, để anh hỗ trợ bảo quản, chắc chắn có thể tiền đẻ thêm tiền!
Lục Viễn không đáp lại, còn nhìn chằm chằm Giang Nguyên, cậu bị anh nhìn tới mức sinh ảo giác, có lẽ nào—-
Giang Nguyên cúi đầu nhìn lướt qua, không ổn rồi! Cảnh xuân phơi phới!
“!” Giang Nguyên nâng tay kéo cổ áo rộng thùng thình chặt vào, gương mặt trắng nõn cuối cùng cũng có chút màu máu, cậu lớn tiếng: “Anh, anh nhìn cái gì đấy!”
Lục Viễn cảm thấy đau đầu, anh đứng lên: “Cậu cứ tùy tiện giao tiền cho người khác như thế à?”
Giang Nguyên phản bác: “Anh đâu có phải là người khác.” Nói xong, cậu lại thấy có gì đó sai sai, bèn nhanh chóng bổ sung: “Chúng ta là đồng đội.”
Lục Viễn nhắc nhở cậu: “Chung Nghĩa Tề cũng là người đại diện trước đây của cậu mà.”
“Không giống.” Giang Nguyên không vui: “Chung Nghĩa Tề không phải người tốt.”
Lục Viễn vui vẻ: “Người tốt cũng không nhất định sẽ cưỡng được sự hấp dẫn của tiền tài, đây là 6 triệu tệ chứ không phải 6 tệ.”
Giang Nguyên khẳng định mà gật đầu: “Anh có thể!”
Có đôi khi, Lục Viễn sẽ nghĩ rằng anh và Giang Nguyên đã quen biết rất lâu.
Chắc là ảo giác rồi, hai người mới quen chưa đầy một tháng mà.
Lục Viễn cười cười lắc đầu, không tiếp tục đề tài này mà nói: “Tôi có ngưươiươi bạn làm ngành quản lý tài sản đấy, cậu cần thì tôi giới thiệu cho.”
“Được.” Giang Nguyên đồng ý ngay, tiền giao cho Lục Viễn thì còn khiến cậu yên tâm hơn cả ngân hàng.
Bên kia, Chung Nghĩa Tề lên xe, nửa ngày không khởi động máy. Gã phẫn hận nhìn chằm chằm phía trước, nhanh chóng lấy điện thoại gọi một cuộc.
“Báo cho tất cả các tài khoản công chúng, buổi tối tuyên bố tin Giang Nguyên nằm viện, dẫn dắt ám chỉ nguyên nhân là quan hệ giữa cậu ta và Lục Viễn bất hòa.”
Chung Nghĩa tề cúp máy, trong mắt là vẻ lạnh như băng.
Nếu dám đá văng gã thì Giang Nguyên cũng đừng mong được khá giả! Gã có thể khiến cậu hot thì cũng có thể kéo cậu xuống.
Chung Nghĩa Tề mở anh bạn ra, lại gọi cho ai đó, miệng thì nói ra mưu sâu kế hiểm, giọng điệu lại ôn hòa thân thiết.
“Viện trưởng Trương à, là tôi, Chung Nghĩa Tề, người đại diện của Giang Nguyen. Vâng, ngày mai Giang Nguyên sẽ đi thăm bạn nhỏ bị bệnh.”
“Đúng, chín giờ sáng mai.”
“Yên tâm yên tâm, chúng tôi đã đẩy lùi tất cả mọi lình trình, đặc biệt để trống thời gian đi thăm fans nhí. Fans sắp làm phẫu thuật, có thần tượng cổ vũ thì sẽ càng thêm kiên cường.
“Sao thế được, không cần cảm ơn, chúng tôi mới làngười nên cảm ơn bạn nhỏ Tạ đã ủng hộ Giang Nguyên, yên tâm, Giang Nguyên sẽ tới đúng giờ.”
“Được, vất vả để các ngài sắp xếp rồi.”
–
Đêm đó, tài khoản Weibo marketing chuyển phát tin tức Giang Nguyên nằm viện, nháy mắt xông lên hot search.
Cùng lúc đó, #Giang nguyên và đồng đội mới tranh cãi# cũng lặng lẽ leo lên hot search.
Cũng có người tự xưng là “bà con của nhân viên nội bộ” nói là đồng đội mới này tên là Lục Viễn, mà con của quản lý cao tầng nào đó tự dưng giáng xuống, Giang Nguyên không sợ cường quyền, vài lần chống đối không muốn lập nhóm, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là trứng chọi đá.
Cuốicùng người “bà con của nhân viên nội bộ” này còn nói thêm một câu: “Nghe nói Giang Nguyên được xe cứu thương nâng đi, haizz.”
Lần này fans vừa đau lòng vừa bất mãn, vọt tới M&M đòi Weibo của công ty phải lên tiếng, công bố tình trạng của Giang Nguyên, cũng yêu cầu giải tán nhóm, khiến Lục Viễn phải công khai giải thích xin lỗi Giang Nguyên.
Lúc Giang Nguyên biết tin đã là buổi chiều hôm sau, nháy mắt bị sặc sữa ho liên tục: “Khụ khụ khụ…”
Cậu vừa ho đã tác động tới miệng vết thương, đau tới mức phải hít không khí một hơi.
“Ôi idol ơi, anh có sao không!” Cố Trì ở bên cạnh gấp không chịu được, nhưng lại không dám đụng vào Giang Nguyên.
Giang Nguyên xua tay, chưa ho xong đã nói: “Đưa di động cho tôi với.”
Cố Trì quay đầu tìm một vòng, phát hiện di động trên tủ đầu giường bèn cầm đưa cho Giang Nguyên.
Giang Nguyên còn đang ho, gương mặt tái nhợt nhiễm lên chút sắc hồng, tuy biết lời này có chút lỗi thời nhưng Cố Trì vẫn phải thốt ra: “Idol đẹp thật đấy, khó trách ngay cả chú của em cũng bấm like ảnh chụp chung của hai chúng ta.”
Giang Nguyên không có thời gian nghe Cố Trì nói, cậu mở Weibo inbox riêng đã sắp nổ tung, bình luận mới nhất đã hơn 1 triệu.
Giang Nguyên không mở bình luận mà tìm tên Lục Viễn trong thanh tìm kiếm, bấm mở xong thì miệng vết thương của cậu còn đau hơn.
Quả nhiên ai nấy đều đang mắng anh, đại bộ phận nội dung rất cay mắt, cũngcó acc marketing cố ý dẫn hướng Lục Viễn là con ông cháu cha nào đó trong công ty nhảy dù, đuổi đi đồng đội sớm đã được chọn trước của Giang Nguyên.
“Bịa đặt.” Giang Nguyên tức giận, người như Lưu Tông Lương, có cho ông ta cải thiện gen mười đời thì cũng chẳng ra nổi sản phẩm như Lục Viễn!
Cố Trì bị dáng vẻ của Giang Nguyên khiên cho rung động.
Dáng vẻ lúc tức giận của Giang Nguyên khiến cho rung động.
Dáng vẻ lúc tức giận cũng đẹp như thế!
Cố Trì và Giang Nguyên như chung mối thù: “Đúng vậy! Mấy acc marketing đó sớm hay muộn cũng sẽ rữa cả miệng…”
Nói tới đây, cậu ta mới nhơ tới đôi môi như hai miếng lạp xưởng nướng của Giang Nguyên, đành im lặng nuốt ngược lại lời định nói.
Giang Nguyên viết một đoạn siêu dài để đăng lên Weibo—-
[Hôm trước liên hoan với đoàn làm phim tôi ăn xong thì bị viêm ruột thừa, là Lục Viễn đã đêm khuyu rồi còn cõng tôi đi cấp cứu, canh giữ tôi cả đêm. Tôi không hiểu sao lại có truyền thông cố ý đi lan tin đồn nhảm để fans của tôi công kích Lục Viễn. Tôi chỉ muốn nói với mọi người là, chuyện tôi và Lục Viễn lập nhóm là do tôi tự nguyện, tôi thích thế! Lục Viễn không phải con ông cháu cha nhảy dù cướp vị trí của người khác, nếu không phải anh ấy thì tôi sẽ không lập nhóm với ai khác, cứ thế nhé!
Về sau mọi người muốn biết tin tức gì của tôi thì có thể hỏi ở Weibo này, không nên tin mấy tin đồn nhảm của mấy acc marketing! Không nên tin!!!
Với cả, tôi là người thật! Là Giang Nguyên tinh khiết trăm phần trăm!]
Weibo này vừa được phát ra, nháy mắt cả cộng đồng fans sôi trào.
[Nguyên Nguyên bảo bối tui yêu cậu]: A a a, bảo bối không sao là được rồi!
[Ngày nào cũng muốn gặp Nguyên Nguyên]: Dấu chấm than nhiều như không cần tiền thế này, đúng là Nguyên Nguyên bảo bối của nhà tui rồi!
[Tín nữ ăn chay nửa năm nguyện để Nguyên Nguyên nhà ta mạnh khỏe]: Cảm ơn Lục Viễn đã chăm sóc Nguyên Nguyên nhà tui QAQ!
[Nốt ruồi đen cút đi]: Nguyên Nguyên nói sao thì là vậy! Tôi chỉ nghe Nguyên Nguyên thôi! Mấy bọn yêu ma quỷ quái dẫn dắt dư luận cút đi!
Trong đó, có một bình luận xuất hiện trong đại quân bình luận.
[Vợ yêu Nguyên Nguyên định mệnh của tui]: Rốt cuộc ngày này đã tới, chồng của vợ tui xuất hiện rồi!
Giang Nguyên đăng xong Weibo, làm mới bình luận cho đến khi thấy các fans đã lý trí, không còn bị dư luận dắt mũi nữa mới bỏ di động xuống.
Giang Nguyên xoay người lại nhìn Cố Trì: “Cậu vừa nói cậu là ai nhỉ?”
Lần này đổi thành Cố Trì sặc nước miếng, idol của cậu ta cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội trí nhớ kém.
Cậu ta gãi đầu: “Cố Trì, bạn của Lục Viễn, thực tập sinh của M&M, lần trước Lục Viễn chuyển nhà, em có qua nhà anh đó.”
“À à” Giang Nguyên gật đầu, thuận miệng hỏi: “Cậu tới tìm Lục Viễn à? Hôm nay anh ấy đi đoàn làm phim rồi, không ở nhà.”
Cố Trì nói nhỏ: “Em tới thăm bệnh mà, idol.”
Giang Nguyên nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên cậu ý thức được cái gì, lập tức kéo chăn che khuất đôi môi lạp xưởng của mình: “Cậu là fans của tôi?!”
Cố Trì bị dáng vẻ đáng yêu của Giang Nguyên làm nhũn tim, nhịn không được cong môi: “Đúng thế, em vì anh nên mới vào M&M làm thực tập sinh.”
Số thực tập sinh vào M&M vì Giang Nguyên không ít, trước kia Giang Nguyên không để ý, giờờ cậu lại không nhịn được nghĩ— Lẽ nào Lục Viễn cũng vào M&M vì cậu?
Giang Nguyên đang nghĩ, điện thoại của Cố Trì lại vang lên, cậu ta lấy ra bèn thấy là Lục Viễn, lập tức bắt máy: “A Viễn?”
Giang Nguyên nghe thấy tên Lục Viễn bèn dựng thẳng tai lên nghe.
“Đón em gái của cậu? Không thành vấn đề, tôi ok mà. Ờ, năm giờ đi hả, được. Ối, mẹ tôi gọi điện, tôi cúp máy trước nhé.”
Cố Trì cúp máy, nhận tiếp cuộc gọi của mẹ: “Mẹ, con ở bệnh viện… cái gì ạ?”
Cố Trì hô một tiếng: “Con quên mất! Lần sau đi được không ạ…. Con phải đi đón em gái giúp A Viễn, để tài xế đón hộ? Không hay đâu… Đợi con tìm người đã, nếu có người đi hộ được thì con đi, không có thì con thật sự không đi nổi.”
Cố Trì mặt mũi đen sì cúp điện thoại, bật người liên hệ với người khác thình lình có một giọng nói chen vào.
“Tôi đi thay cậu được không?”
_________
Sumyuak: Mình vừa đọc vừa đánh nên có gì sai chính tả thì các bạn đọc giúp mình check với nhé! Mình sẽ sửa lại ạ!!! Chân thành cảm ơn các bạn nhiều nhiều lắm!!!!!