“Xác minh thông qua, cửa đã được mở.”
Ngay lúc này, khóa cửa thông minh vang lên.
Người tới còn chưa bước vào mà giọng đã tới trước: “Nguyên Nguyên! Thành lập nhóm là chuyện gì… Này!”
Lý Kế Hựu đuổi theo Giang Nguyên, chưa kịp nghe gì thì đã va phải người đàn ông đang bước vào cửa, gáy ông ta trực tiếp đập vào khung cửa, đau đến mức phải kêu lên.
Đầu tiên, Giang Nguyên hơi kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông kia, sau đó cậu lập tức bình tĩnh lại.
Có ký ức kiếp trước cho nên cậu đã không còn một chút tình cảm nào với “ba mẹ”.
Cậu sẽ không bao giờ quên, sau khi chuyện tồi tệ kia xảy ra, cậu đã gọi điện thoại cho Giang Dung. Còn chưa kịp mở miệng, Giang Dung đã chặn họng, mắng cậu xa xả:
“Mày với mẹ của mày ở cùng một sổ hộ khẩu, có việc tìm mẹ của mày ấy! Chẳng có gì liên quan đến tao. Sau này mày đừng gọi điện cho tao, tao không có tiền, sức khỏe của dì mày cũng không tốt, em trai em gái lại còn nhỏ, tao nuôi gia đình đã vất vả lắm rồi… Không nói nữa, tao bận rồi, cúp máy đây.”
Giang Dung cúp điện thoại.
Giang Nguyên cầm di động, nhìn sân đánh cầu lông của chung cư cách đó không xa. Ông ta đặt điện thoại lên bàn, cười tủm tỉm chạy vào sân, cả nhà bọn họ tiếp tục đánh cầu lông.
Giang Nguyên thực sự không có cảm giác gì về việc ba mẹ ly hôn, khi đó cậu còn quá nhỏ, cũng quá bận rộn.
Sau khi ba mẹ lập gia đình mới vẫn quan tâm cậu như trước, những đứa em trai em gái khi chuyển vào nhà mới cũng rất lễ phép nói cảm ơn anh trai.
Cho nên Giang Nguyên không rõ, vì sao Giang Dung lại muốn lừa gạt cậu.
Cậu nhấc túi quà tặng mua cho gia đình Giang Dung, ném vào thùng nhận quyên góp quần áo cũ.
Giang Nguyên ngồi đó cho đến khi mặt trời lặn mới gọi cho mẹ mình.
“Người nhận hiện đang bận…”
Đến nửa đêm, điện thoại mẹ cậu vẫn là đường dây bận.
Nửa tháng sau, bà ta chủ động liên lạc với cậu.
“Giang Nguyên.”
Kỷ Hạ nói: “Con đã trưởng thành rồi, ngày mai đến chuyển hộ khẩu đi, mẹ đã lập gia đình mới từ lâu, dượng con đã nhắc rất nhiều lần, thật sự không tiện.”
Lúc này Giang Nguyên đang ở trong phòng an minh, bảo vệ đang gọi điện thoại cho cảnh sát: “Đúng vậy! Chính là ngôi sao Giang Nguyên kia đánh tổng giám đốc của chúng tôi…”
Lỗ tai Giang Nguyên bị cậu ra sức kỳ đã đỏ bừng lên, cậu lại đổi máy qua tai kia: “Nhà là tiền con bỏ ra, sao hộ khẩu lại…”
Điện thoại bị cúp.
Giang Nguyên im lặng nghe tiếng máy báo bận. Lúc bị người khác chỉ vào mặt mắng, cậu không khóc, bị gọi đến trường quay diễn vai xác chết, cậu không khóc, vừa rồi bị tên biến thái hôn vào tai, cậu không khóc.
Nhưng bây giờ cậu đột nhiên lại khóc.
Cậu không hiểu, rõ ràng bọn họ luôn miệng nói yêu cậu, sao tự dưng cả thế giới đều không yêu cậu nữa.
–
“Nguyên Nguyên!” Giang Dung nhìn thấy Giang Nguyên, ông ta đẩy Lý Kế Hựu ra, không để ý đến chỗ bị đau đã sốt ruột tiến lên nắm lấy tay cậu, hỏi: “Lập nhóm là sao? Chuyện lớn như vậy sao lại không nói cho ba, có phải là công ty…”
Giang Nguyên rút tay về.
Giang Dung cũng không có phản ứng, chỉ không ngừng nói: “Nhóm kiếm được tiền có phải sẽ chia đều hay không? Ba không đồng ý, dựa vào cái gì phải chia tiền cho người khác…”
“Tôi đồng ý.”
Giang Nguyên nói.
Lông mày Giang Dung đều nhíu lại: “Nguyên Nguyên con không hiểu, Chung Nghĩa Tề đâu?”
Ông ta quay đầu tìm Chung Nghĩa Tề.
Giang Nguyên lại nói: “Tôi đổi người đại diện rồi.”
Giang Dung nhìn lại: “Đổi ai?”
“Tôi.” Lý Kế Hựu đúng lúc mở miệng, ông đi tới, đưa tay ra mỉm cười: “Xin chào anh Giang, tôi tên là Lý Kế Hựu.”
Giang Dung còn nhớ tới chuyện vừa rồi Lý Kế Hựu đụng vào ông ta, vẻ mặt ông ta không tốt lắm, nhưng vẫn bắt tay Lý Kế Hựu: “Giang Dung.”
Sau đó ông ta đã gấp rút hỏi: “Sau này chi phí sinh hoạt là do anh phụ trách.”
Lý Kế Hựu không hiểu lắm: “Sinh hoạt gì…”
Giang Nguyên lên tiếng: “Không có chi phí sinh hoạt.” Cậu bình tĩnh nhìn Giang Dung: “Sau này cũng sẽ không có nữa.”
Giang Dung sửng sốt, sau đó tức giận hỏi: “Có phải mẹ con không cho hay không…”
“Tôi còn phải làm việc.” Giang Nguyên ngắt lời ông ta: “Ông có thể đi rồi.”
Giang Dung định nổi giận, nhưng nghĩ đến việc đắc tội Giang Nguyên sẽ không lấy được tiền, ông ta cố nén sự nóng nảy, đổi thành khuôn mặt tươi cười: “Là ba làm chậm trễ công việc của con, chờ con rảnh, ba sẽ đến thăm con.”
Ông ta xoa người, nhìn Lý Kế Hựu dặn dò: “Đại diện Lý, nhờ anh chăm sóc Nguyên Nguyên thật tốt!”
Nói xong, Giang Dung rời đi luôn, hoàn toàn không chú ý tới Lục Viễn.
Giang Dung vừa rời đi, Giang Nguyên lập tức ra chỗ khóa cửa thông minh, cậu muốn xóa dấu vân tay của Giang Dung và Kỷ Hạ.
Lý Kế Hựu nghe một hồi cũng đã đại khái đoán được tình huống của nhà Giang Nguyên.
Ông không khỏi xúc động, trước kia ông chỉ biết công ty có “máy in tiền” tên là Giang Nguyên, sống như chúng tinh phủng nguyệt(*), vinh quang tột đỉnh, nhưng lại không ngờ gia đình cậu sẽ là thế này.
(*) được mọi người ủng hộ tôn trọng và yêu thương.
Cả hai gia đình bám vào tiền của đứa con chưa đầy hai mươi tuổi…
Ông thấy Giang Nguyên ủ rũ, nhất thời tình thương của cha tràn ra, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Giang Nguyên gãi cằm, quay đầu nháy mắt: “Không nhớ mật khẩu quản trị viên.”
Lý Kế Hựu: “…”
–
Lục Viễn sắp đi thử vai, Giang Nguyên cũng muốn đi.
Lục Viễn có ký năng diễn xuất nhưng chưa xác định nhân vật sẽ diễn, tất cả vẫn là ẩn số. Cậu phải tận mắt xác định Lục Viễn nắm chắc vai nam chính “Thời thanh xuân” mới yên tâm.
Nhưng nếu cậu chủ động nói là muốn đi, nhất định Lục Viễn sẽ cảm kích cậu, từ đó càng thêm thích cậu, tuyệt đối không được! Phải thuận theo tự nhiên mới được.
Giang Nguyên đang mải nghĩ cách nên chui vào xe chậm rì rì.
Cậu vừa mới ngồi vào, Lý Kế Hựu đã nói: “Nguyên Nguyên này, lần đầu tiên A Viễn thử vai, cháu cũng đi xem đi. Dù sao buổi chiều thì bài hát mới của nhóm mới được gửi đến.”
Giang Nguyên suýt đã gọi Lý Kế Hựu là nam Bồ Tát, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh: “Buổi sáng cháu thật sự không có lịch trình sao?”
Lý Kế Hựu nhếch miệng: “Chắc chắn luôn.”
“À…” Tầm mắt Giang Nguyên lén liếc qua Lục Viễn, thấy Lục Viễn đã đeo tao nghe, cậu lập tức nói: “Được rồi, cháu miễn cưỡng đi theo xem sao!”
Lúc 9:30, xe MPV tới tầng dưới của kháchsạn để thử giọng.
Giang Nguyên đeo kính râm và khẩu trang, vừa bước xuống xe đã phát hiện phía sau bọn họ cũng có một chiếc xe đang đậu.
Một nữ sinh vội vã nhảy ra khỏi xe, đeo máy ahr SLR trên cổ.
Lại bị fans cuồng phát hiện sao?
Giang Nguyên phản ứng nhanh, cậu vội quay đầu trở lại xe, tay trái trực tiếp ấn Lục Viễn đang định xuống xe ngồi về lại vị trí, trở tay phải đóng của xe lại.
“Suỵt.”
Nửa người trên của Giang Nguyên đè trên người Lục Viễn, mặt cậu dán lên cửa sổ xe: “Có fans cuồng!”
Giang Nguyên vô cùng buồn bực, cậu vừa mới đổi xe khác, sao những fans cuồngnày lại phát hiện nhanh như vậy.
Nhưng mấy nữ sinh kia lại chạy lướt qua xe MPV của cậu, xông thẳng vào khách sạn.
“?” Giang Nguyên sửng sốt, không phải mấy người đó đuổi theo cậu tới đây sao? Cậu quay đầu: “Hình như mấy người đó không phải…”
Cậu đang nói đột ngột dừng lại.
Trên người Lục Viễn có một mùi vị rất nhạt, hai người cách nhau rất gần, Giang Nguyên ngửi ra được mùi của loại sữa tắm bạc hà thương hiệu XX mà cậu làm người đại diện.
Giang Nguyên dùng thử trước một tháng mới nhận lời làm người đại diện, thế nên cậu tương đối quen thuộc với mùi hương này.
Lục Viễn nhất quyết còn dùng cả loại sữa tắm mà cậu đại diện? Đây là tắm rửa cũng phải mang theo hơi thở của cậu sao?!
Giang Nguyên sửng sốt vài giây, lập tức bật dậy, nói nốt câu đang dở: “…đúng không…”
Ối
Đỉnh đầu Giang Nguyên đụng vào nóc xe, đau đến mức cậu rớt nước mắt tại chỗ.
“Xảy ra chuyện gì?”
Lý Bành Sinh, Viên Viên Viên và Lý Kế Hựu đều xuống xe, đột nhiên thấy xe chấn động, ai cũng kinh ngạc quay đầu lại.
Giang Nguyên khom lưng che đầu, đau đến run cả giọng: “Không, không sao ạ!”
Lý Kế Hựu không nghĩ nhiều, ông gọi điện thoại nói: “Đi trước đây, mấy đứa cũng mau xuống xe đi.”
Điện thoại được kết nối, ông vừa nói chuyện điện thoại vừa đi vào khách sạn.
Giang Nguyên cho rằng việc này đã qua, cậu xoa đầu định xuống xe. Lúc này Lục Viễn vẫn luôn im lặng lại đột nhiên mở miệng: “Hôm qua cậu đến phòng tôi tìm quần lót?”
Bang!
Xe MPV rung chuyển một lần nữa.
–
Giang Nguyên đội trên đầu hai cục u, cúi đầu đi sau Lục Viễn vào thang máy.
Vào thang máy, Giang Nguyên lập tức lui về một góc, cách Lục Viễn thật xa.
Địa điểm thử máy nằm trên tầng 12, thang máy đi thẳng lên trên rồi nhanh chóng dừng lại, cửa mở ra.
Giang Nguyên vẫn cúi đầu, nhìn chằm chằm giày của Lục Viễn xa dần.
Cậu cảm thấy rất mất mặt, tạm thời chưa dám đối mặt với Lục Viễn.
“Cậu cản đường tôi.”
Bỗng nhiên, một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt của Giang Nguyên.
Giang Nguyên lơ đãng tránh ra.
Chờ giày da đi qua vài bước, Giang Nguyên quay đầu lại, cậu kéo kính râm xuống, trừng mắt nhìn bóng lưng cao lớn.
Tạ Niên?
Giang Nguyên và Tạ Niên đã hợp tác một lần vào tầm Tết.
Cậu chỉ là idol lưu lượng nên rất ít bác gái xem TV mà biết đến cậu, mà Tạ Niên là bạn trai quốc dân thực sự, độ nổi tiếng phổ biến toàn quốc.
Sao Tạ Niên lại xuất hiện ở đây?
Giang Nguyên có dự cảm không tốt, cậu xoay người đuổi theo Lục Viễn, không chú ý tới Tạ Niên đã đi vào thang máy lại quay đầu nhìn cậu chăm chú.
–
Phòng thử máy ở cuối cùng, Giang Nguyên bước vào trong, ngoại trừ Dương Chiếu thì còn có một nữ diễn viên và vài nhân viên công tác.
Dương Chiếu đang nói chuyện với Lý Kế Hựu, thấy Giang Nguyên và lục Viễn tới, đầu tiên bà đánh giá anh một lượt, sau đó mới đi qua chào hỏi Giang Nguyên.
“Bé Giang Nguyên cũng tới à.”
Thái độ của bà với Giang Nguyên thân mật hơn trước rất nhiều.
Giang Nguyên vội vàng hỏi thăm: “Đạo diễn Dương, Tạ Niên đến thử vai “Thời thanh xuân” ạ?”
Dương Chiếu gật đầu: “Đúng vậy, hai đứa quen nhau?”
Dự cảm trở thành sự thật, Giang Nguyên nhất thời như quả bóng bay bị xì hơi, cả người xẹp xuống thấy rõ.
Kiếp trước, bộ phim này không hề liên quan tới Tạ Niên.
Bộ phim nào của Tạ Niên thì cậu cũng đóng nam số 1, thường ngày còn chẳng đồng ý hết được với các nhà sản xuất lớn, sao đột nhiên lại tới thử vai một bộ phim vườn trường chi phí nhỏ?
Chẳng lẻ là vì Dương Chiếu?
Giang Nguyên còn đang suy nghĩ, Dương Chiếu đã gọi Lục Viê đi thử vai.
Dương Chiếu trực tiếp ném cho Lục Viễn một đoạn cao trào của nguyên tác – nữ chính chuyển nhà, tạm biệt nam chính, cuối cùng nam chính quyết định tỏ tình.
Lúc Giang Nguyên diễn cảnh này đã cung cấp cho anti-fan không ít tư liệu sống để phỉ nhổ.
Giang Nguyên khẩn trương, phân đoạn này khó lắm! Không chỉ biết diễn xuất mà tình cảm cũng phải mãnh liệt, Lục Viễn có phát huy nổi không!
“Anh thích em.” Lục Viễn lẳng lặng nhìn nữ diễn viên, con người đen nhánh phản chiếu vẻ mặt vui mừng của nữ diễn viên: “Trước cả khi em bắt đầu thích anh.”
“…” Trong đầu Giang Nguyên toàn là cảnh cậu rít gào câu “Anh thích em” lúc quay phim.
Thì ra không chuẩn bị mà vẫn diễn được.
Giang Nguyên sờ sờ mũi, vội vàng quan sát biểu cảm của Dương Chiếu.
Dương Chiếu không kêu ngừng lại, chỉ cúi đầu viết gì đó vào sổ tay.
Giang Nguyên xích qua, duỗi cổ liếc trộm.
“Khỏi cần nhìn.” Dương Chiếu tiếp tục viết, khóe miệng cong lên: “Nam chính, xác định là Lục Viễn.”