Hắn vội vàng sải bước tiến vào đại điện lần nữa, đi về phía lỗ hổng mà Điêu Nhi đang canh giữ.
Dương Bách Xuyên vừa đi ra đã nhìn thấy trên móng vuốt của Điêu Nhi có vết máu, bên cạnh nó còn có mấy con rắn độc đã chết, trên người của Điêu Nhi thì toàn là nhện độc với kiến độc.
Giờ phút này Điêu Nhi đang quơ loạn móng vuốt nhỏ, kêu chít chít, chìm sâu giữa đám độc vật.
Dương Bách Xuyên tiến lên một bước, vung tay vẩy ra hai luồng chân khí, hất bay lũ độc vật xung quanh Điêu Nhi, nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là sau khi hai luồng chân khí của hắn đánh ra, nhưng lại không giết được hết lũ độc vật đang vây quanh Điêu Nhi, có một số con sau khi bị hất tung một lúc thì lại bắt đầu bò dậy.
Nhưng mà lúc này hắn đã vọt tới bên cạnh Điêu Nhi, vung một chưởng phong ra, hất bay nhện độc và kiến độc trên người Điêu Nhi, một tay ôm Điêu Nhi vào lòng.
"Điêu Nhi, sao rồi?" Dương Bách Xuyên rất lo lắng, hắn nhìn thấy mấy vết thương giữa những hàng lông vàng của Điêu Nhi, đều biến thành màu đen, rõ ràng là đã trúng độc.
"Chít chít..." Điêu Nhi kêu chít chít tỏ vẻ không sao cả.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại không nghĩ như vậy, tất nhiên không thể coi thường đám độc vật Thái Hoang này rồi. Nhưng giờ phút này hắn cũng bị độc vật vây quanh, không có thời gian trị liệu giải độc cho Điêu Nhi, mặc niệm trong lòng, hắn thu Điêu Nhi vào bình Càn Khôn, dặn dò Lục Yên Chi trong không gian bình Càn Khôn rằng hãy giải độc cho Điêu Nhi, Lục Yên Chi là độc tu, chắc là có thể dễ dàng giải quyết chất độc này của Điêu Nhi.
Sau đó đá Đả Tiên cũng bay tới nói: "Chủ nhân, độc vật càng ngày càng nhiều, không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa, chúng ta cần phải rút lui."
"Đi..."
Không cần đá Đả Tiên nhắc nhở Dương Bách Xuyên cũng biết bọn họ không thể tiếp tục nán lại nơi này.
Vừa nói hắn vừa xuất chưởng không ngừng, từng mảng độc vật lớn bị hắn đánh đến bắn ra xa, tạo ra được một con đường.
Ánh sáng xung quanh đá Đả Tiên Thanh Thạch lập loè tung bay, mỗi một lần bắn ra thì đều có một con độc vật bị nổ thành thịt nát, nhưng khả năng tấn công của Đả Tiên Thạch vẫn quá đơn điệu, không thể tấn công quần thể, chỉ có thể dọn sạch con đường phía trước cho Dương Bách Xuyên.
Mà Dương Bách Xuyên thì đang không ngừng vung chân khí, nhưng vẫn không thể giết sạch được đám độc vật đang kéo tới càng ngày càng nhiều này, khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy như là bốn phương tám hướng đều là lũ độc vật này vậy.
Vào một thời khắc nào đó, đột nhiên có bảy tám cột sáng màu xanh biếc bay về phía hắn, lóe lên như những mũi tên sắc nhọn.
Hai tay Dương Bách Xuyên vung ra, đập nát vài cột sáng, nhưng mà trên vai vẫn còn một cột, khẽ liếc mắt qua lại phát hiện là một con rắn nhỏ màu xanh biếc.
Sau khi chộp lấy nó rồi bóp nát, Dương Bách Xuyên cảm giác cánh tay phải của mình hơi tê rần, trong lòng lập tức hốt hoảng, hắn cũng không biết đây là loại rắn độc gì, nhưng có thể khiến cánh tay của mình bị chết lặng thì chắc chắn nó không phải là loại rắn độc tầm thường.
Dương Bách Xuyên tức khắc mặc niệm trong lòng, vận chuyển thần thông , thân thể Pháp Tương xuất hiện, hóa thành một người khổng lồ cao ba mươi mét, gắn thêm ấn Kim Cương Chí Tôn lên người để phòng ngự.
Hiện tại cũng chỉ có thể vận chuyển thân thể Pháp Tương thì mới có thể chống lại được sự xâm nhập của đám độc vật này.
Đồng thời cũng sử dụng ấn Kim Cương và ấn Chí Tôn để tấn công lũ độc vật đang không ngừng xông tới này.
"Rầm rầm..."
Hiện giờ có ấn Kim Cương Chí Tôn, bất kể là chưởng pháp hay là ra quyền, mỗi một kích đều có thể tạo thành uy lực rất lớn, thường sẽ xuất hiện một cái hố lớn hơn mười mét, đánh chết được một lũ độc vật.
Sau khi thi triển thần thông thì mới đỡ hơn chút, hắn đẩy nhanh tốc độ rời đi.
Tuy rằng sức chiến đấu của mấy con độc vật nhỏ yếu này không lớn, nhưng nếu tập trung lại một chỗ thì sẽ mạnh đến bất ngờ, hơn nữa càng giết lại càng cảm thấy nhiều, giết đến không thấy điểm dừng.
Quá trình càn quét độc vật của Dương Bách Xuyên tạo ra một lượng huyết tinh lớn dẫn tới hung tính của lũ độc vật này bị kích thích.