Ngay cả ba con Linh Thú của Dương Bách Xuyên cũng đi theo cạnh anh và bắt đầu xông về phía Phong Vân Thần Khuyển.
“Thiên Cương Phật Đà Tru Yêu!” Tiểu hòa thượng Liễu Phàm thúc giục Thiên Cương Châu trong tay bắn ra một lượng lớn ánh sáng trắng. Lần này cậu ta không phi Thiên Cương Châu đi mà nắm ở trong tay còn miệng thì niệm pháp quyết. Một tay cậu ta kết ấn, ảo ảnh của một vị Phật Đà hiện ra sau lưng cậu ta, tiểu hòa thượng lập tức chụp một bàn tay về phía yêu thú.
Nhìn qua thì mới thấy thật ra là ảo ảnh của Phật Đà đang đánh ra một chưởng. Đó là Phật chưởng to khoảng ba mét.
Mai Thi Dĩnh thét dài một tiếng rồi vươn hai tay ra tạo thành tư thế giương cánh bay lượn. Toàn Thân cô xuất hiện một ngọn lửa đỏ rực, ngay sau đó, ngọn lửa ở trên đầu cô hội tụ thành một ngọn lửa phượng hoàng.
“Pi!”
Ngay sau đó, Phượng Hoàng Lửa vừa kêu to vừa phi về phía yêu thú.
Dương Bách Xuyên chém một nhát kiếm xuống, kiếm khí Huyền Hoàng tăng vọt dài khoảng ba trượng. Sau đó, trong lúc Thâu Thiên Thủ tỏa ra ánh sáng bạc, một luồng năng lượng chân khí được hình thành và chộp lên đỉnh đầu yêu thú.
Gần như trong nháy mắt, công kích của ba Linh Thú của ba người đều đánh lên người Phong Vân Thần Khuyển.
Lúc này, một cảnh tượng khiến Dương Bách Xuyên ngây người xuất hiện. Yêu thú hoàn toàn không có ý định né tránh mà chỉ nhìn về phía ba người họ bằng ánh mắt xanh lè âm u.
Dương Bách Xuyên cảm thấy Phong Vân Thần Khuyển đang nhìn anh, nói chính xác hơn thì đang nhìn kiếm Đồ Long trong tay anh.
Khi công kích của mọi người sắp đánh lên người yêu thú, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng thấy nó động đậy.
“Gào!”
Chỉ thấy Phong Vân Thần Khuyển mở miệng rộng ra và nổi giận gầm lên một tiếng.
Ngay sau đó, linh khí hùng mạnh cuồn cuộn phả ra khỏi miệng Phong Vân Thần Khuyển.
Trong lúc nó gầm lên giận dữ, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy thân như bị búa tạ đánh vào, anh không tự chủ được mà bay ngược ra ngoài.
“Ọe!”
“Ọe ọe!”
Công kích của ba Linh Thú của ba người đã tan rã trong nháy mắt khi Phong Vân Thần Khuyển gầm lên giận dữ. Ba người họ ngã xuống đất thi nhau hộc máu.
Lần này, lòng Dương Bách Xuyên thật sự lạnh ngắt.
Không thể chiến thắng một yêu thú hùng mạnh như thế được.
Đây là câu đầu tiên hiện lên trong đầu anh, nhìn Mai Thi Dĩnh, tiểu hòa thượng Liễu Phàm và ba Linh Thú bên cạnh, lòng Dương Bách Xuyên tràn ngập chua xót.
Đúng lúc này, cuối cùng Phong Vân Thần Khuyển ở đối diện cũng đứng lên. Phong Vân Thần Khuyển sau khi đứng dậy cũng chỉ có hình thể bằng cỡ Vượng Tử thôi, nhưng lại khiến Dương Bách Xuyên nhìn mà bất lực.
Những câu nói lạnh như băng tràn ra khỏi miệng Phong Vân Thần Khuyển: “Bọn mi khiêu chiến thất bại, không có cơ hội thứ hai đâu. Hiện tại bổn tọa có thể yên tâm thoải mái mà ăn bọn mi.”
Nói xong, Phong Vân Thần Khuyển nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên và kiếm Đồ Long trong tay anh rồi hỏi: “Thằng nhãi, nói cho bổn tọa, kiếm trong tay mi là ở đâu ra?”
Nghe Phong Vân Thần Khuyển hỏi vậy, Dương Bách Xuyên ngây ra một lúc. Hình như Phong Vân Thần Khuyển biết kiếm Đồ Long trong tay mình, hoặc là chủ nhân ban đầu của kiếm Đồ Long.
Chẳng lẽ có ngọn nguồn gì đó sâu xa?
Nếu có ngọn nguồn sâu xa gì đó, có phải có thể qua cửa hay không?
Trong lòng nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên nói bừa: “Đương nhiên là kiếm của sư môn tôi rồi.”
“Gào!”
Dương Bách Xuyên nhận ra có lẽ mình đã lầm.