Hiện tại trong cơ thể anh cũng dời sông lấp biển, bị tổn thương nguyên khí do thực hiện năm loại Vu thuật tinh huyết cùng một lúc, cũng chẳng khá hơn là bao.
Nhưng Mộc Thiên Thành còn sống, anh phải giết chết đối phương để chấm dứt hậu họa.
Mộc Thiên Thành thấy Dương Bách Xuyên đi tới, sắc mặt thoắt trắng thoắt xanh, tràn đầy sợ hãi. Gã há miệng muốn nói gì đó nhưng Dương Bách Xuyên không cho gã cơ hội. Sư phụ nói đúng, tốt nhất là thu dọn cục diện rồi rời khỏi đây kẻo lại có thêm người nhảy ra, đến lúc đó thì chỉ có khóc.
Dương Bách Xuyên cắn răng điều khiển vảy rồng. Ánh sáng vàng lóe lên, Mộc Thiên Thành bị Dương Bách Xuyên cắt cổ. Sau đó Dương Bách Xuyên nhìn hai người Mộc Đại, Mộc Nhị nằm dưới đất, đi tới đánh hai quyền tiễn bọn họ về chầu trời.
Đến lúc này anh đã giết hết năm người phái Thanh Thành.
Lần này chém giết hai Tiên Thiên xếp hạng thứ tám và thứ chín trong Thập Đại Yêu Nghiệt, cùng một lúc đắc tội với cả hai tông môn lớn.
Nếu đổi thành người thường thì có lẽ lúc này anh nên bỏ chạy, nhưng Dương Bách Xuyên không hề hối hận, suy cho cùng thì những người này chọc tới anh trước, bọn họ muốn giết anh.
Chứ không phải là do anh đi khiêu khích họ.
Trong lòng Dương Bách Xuyên không hề hối hận vì đã giết chết Đinh Thiền và Mộc Thiên Thành.
Anh càng không sợ hãi khi đắc tội với hai tông môn lớn.
Nếu như bản thân không có thực lực thì hôm nay người chết sẽ là anh, mà tha cho Đinh Thiền, chắc chắn lần sau người nằm xuống chính là Dương Bách Xuyên.
Giết hay không giết thì cũng đã gây thù chuốc oán, giết một người sẽ bớt đi một kẻ địch.
Mộc Thiên Thành cũng giống vậy.
Nhìn thi thể mấy người đang nằm trên mặt đất, Dương Bách Xuyên đã phóng ra chân hỏa để thiêu hủy.
Đương nhiên anh cũng không quên vơ vét thiên tài địa bảo.
Dương Bách Xuyên tìm thấy một túi linh thạch hạ phẩm trên người Đinh Thiền, bên trong có mười viên, cũng xem như không tệ rồi, sau khi thiêu hủy thi thể của Đinh Thiền, linh khí khôi giáp trung phẩm cũng lộ ra, nhìn qua thì chỉ lớn bằng bàn tay.
Nhưng Dương Bách Xuyên biết linh khí này có thể thay đổi kích thước to nhỏ, sau khi luyện hóa sẽ ẩn dấu bên trong cơ thể, chỉ cần nghĩ tới nó là có thể sử dụng.
Bộ giáp màu xanh lam được bao phủ bởi các đường vân, nhìn qua có vẻ vừa thần bí vừa cổ kính, Dương Bách Xuyên tiện tay ném vào không gian bình Càn Khôn, đợi trở về sẽ luyện hóa.
Điều duy nhất khiến Dương Bách Xuyên thất vọng là, trong cơ thể của Đinh Thiền lại không có tinh huyết dị thú, có lẽ là bị Đinh Thiền dung hợp rồi, hiện tại Đinh Thiền đã chết, tinh huyết dị thú cũng tan thành mây khói.
Dương Bách Xuyên không tìm được linh thạch trên người Mộc Thiên Thành, nhưng lại thu được một linh khí cổ kiếm hạ phẩm.
Trừ cái đó ra thì không còn đồ gì nữa, anh phóng ra một luồng chân hỏa trực tiếp thiêu đốt thi thể của Mộc Thiên Thành.
Chân hỏa thiêu rụi trong nháy mắt.
Đúng vào lúc này, Dương Bách Xuyên liếc thấy một luồng ánh sáng bạc phát ra từ tro cốt của Mộc Thiên Thành.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện có một vật hình thoi đang sáng lấp lánh, hình dạng trông giống như một mảnh vụn, có vẻ là một bộ phận rơi ra từ mũi kiếm.
Cầm trong tay có cảm giác lạnh lẽo, hàn khí bức người.
Lúc này, giọng của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên: “Thằng nhóc thối, đừng có dùng linh thức thăm dò, đây là kiếm hồn viễn cổ, bên trong có tồn tại ý thức, nếu con kiểm tra, nó sẽ hủy diệt linh thức con, thứ đồ chơi này trở về đưa cho đại đồ đệ của con, thằng nhóc đó trời sinh bán kiếm, để cậu ta luyện hóa, sau này từ từ dung nhập với kiếm hồn, tương lai có thể trở thành trợ thủ đắc lực của con, thứ đồ này rất khó lường.”
“Lão đầu, đây là kiếm hồn gì vậy, thứ đồ này lợi hại lắm sao?” Dương Bách Xuyên nghe sư phụ mình nói nghiêm túc như vậy, anh không nhịn được hỏi.
“Đâu chỉ lợi hại thôi, trong kiếm tiên viễn cổ, kiếm chính là mạng, là đan điền, kiếm cũng là người, người cũng là kiếm, người và kiếm hợp nhất sẽ sinh ra kiếm hồn, có sức mạnh phá hủy trời đất, cũng may đây chỉ là mảnh vụn, nếu không thì hôm nay cái mạng nhỏ của con cũng không còn.
Đừng có hỏi nhiều nữa, tóm lại là thứ đồ chơi này rất mạnh, đưa cho đại đồ đệ của con là được, cho con dùng cũng lãng phí.”
Nghe sư phụ nói xong, Dương Bách Xuyên lập tức không vui nói: “Lão đầu chết tiệt, cái gì mà cho con dùng cũng lãng phí? Thì ra trong mắt của sư phụ, con lại tệ như vậy sao?”
“Con cũng chỉ có thế.” Vân Thiên Tà không thèm nói nữa.