"Dáng dấp của đứa nhỏ này thật anh tuấn." Bất kể tuổi tác giới tính gì, con người luôn yêu thích cái đẹp, mọi người dời tầm mắt xoay qua chỗ khác thì có một bà bác đang đứng xếp hàng chờ bánh khoai tây không nhịn được lên tiếng khen ngợi.
"Đúng vậy, hơn nữa có thể ngồi xe tới đi học, điều kiện gia đình khẳng định không bình thường." Một khách hàng khác cũng phụ họa đôi câu.
Hứa Cẩm Vi theo bản năng ngẩng đầu nhìn một cái, không ngoài ý muốn phát hiện nhân vật chính của đề tài mấy bà khách là Thẩm Lâm Xuyên. Cô không có hứng thú mà cúi đầu xuống, rắc tiêu lên bánh khoai tây vừa chiên xong rồi còn dùng túi giấy dai giao cho khách hàng.
Sau khi Thẩm Lâm Xuyên xuống xe liền cắm đầu đi vào trường học, đột nhiên nghe được phía sau truyền tới thanh âm trầm thấp hùng hậu, "Đừng quên mua đồ ăn sáng."
Thẩm Lâm Xuyên có chút không nhịn được mà nhíu mày một cái, nhưng rốt cuộc vẫn thả chậm bước chân, đi quầy điểm tâm xung quanh nhìn một vòng, sau đó thấy một bóng người quen thuộc, ánh mắt hơi cứng lại một cái, xoay người đi tới bên kia.
"Bánh này bán thế nào?" Thẩm Lâm Xuyên mở miệng hỏi.
"Năm xu một cái, mua ba cái trở lên còn cần một tờ phiếu lương thực suất nhỏ." Thấy cậu con trai anh tuấn vừa rồi đi tới trước gian hàng nhà mình, Trịnh Bình cũng có chút ngạc nhiên mừng rỡ, nhiệt tình mở miệng gọi.
"Cho cháu hai cái đi." Thẩm Lâm Xuyên nói xong từ trong túi móc ra một tờ một hào, tầm mắt khẽ nâng lên, rơi vào trên người Hứa Cẩm Vi ở trước mặt. Hứa Cẩm Vi đã xoay người, dáng vẻ không nhìn thấy anh, rõ ràng là không muốn cùng anh diễn tiết mục "nhận người quen" ở trước gian hàng nhà mình.
Thẩm Lâm Xuyên dừng một chút, cũng theo ý cô, làm bộ như không nhận biết cô.
"Được." Trịnh Bình thu tiền, liền bắt đầu chiên bánh khoai tây mới, lúc chiếc bánh đã chín, một cổ mùi thơm hấp dẫn liền bay ra.
Thẩm Lâm Xuyên vốn chỉ là muốn ăn qua loa cái gì đó theo ý cha mình nhưng không nghĩ tới bánh khoai tây này còn có mùi rất thơm, làm cho anh cũng cảm thấy đói bụng.
"Bạn học, bánh của cháu đã xong." Rất nhanh Trịnh Bình rắc gia vị lên bánh khoai tây sau đó đưa cho Thẩm Lâm Xuyên.
"Cám ơn!" Sau khi Thẩm Lâm Xuyên nhận lấy, bất chấp cái nóng liền cắn một cái, mùi vị ngon miệng nổ lên trên đầu lưỡi, vỏ ngoài xốp giòng cùng bên trong mềm dẻo hình thành sự tương phản rõ ràng khiến anh nhất thời hối hận khi không mua thêm hai cái nữa.
"Niếp Niếp à, thời gian cũng không còn sớm, con đi vào trường đi." Trịnh Bình nhìn học sinh vào trường học càng ngày càng nhiều, lo lắng Hứa Cẩm Vi đi muộn liền nhắc nhở cô một câu.
"Được, vậy con đi nhé." Hứa Cẩm Vi thấy cũng đến giờ rồi liền cởi tạp dề trên người ra, đeo cặp sách lên.
Trịnh Bình thấy cô chuẩn bị rời đi, lại nhắc nhở ︰ "Đừng quên đưa hộp cơm cho người bạn kia, kêu Thẩm gì đó? À đúng, Thẩm Lâm Xuyên!"
Thẩm Lâm Xuyên đột nhiên bị điểm tên dừng chân một cái, có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Cẩm Vi, Hứa Cẩm Vi ngẩng đầu chạm vào mắt anh.
Bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh nhất thời vô cùng lúng túng.
"Sao thế?" Trịnh Bình cảm giác được bầu không khí có cái gì không đúng, không khỏi lên tiếng hỏi.
"Không cái gì. . . Mẹ, con đi!" Hứa Cẩm Vi xoay người rời đi.
Thẩm Lâm Xuyên trừng mắt nhìn, rốt cuộc là không vạch trần cô trước mặt mẹ cô, cầm bánh khoai tây rời đi, chân dài sải bước.
"Không giải thích một chút?" Vào cổng trường, Thẩm Lâm Xuyên liền đi nhanh đến bên người Hứa Cẩm Vi. Anh vốn không phải là người có tính cách đào tường tận vấn đề, nhưng mà đối với Hứa Cẩm Vi, dường như anh luôn sẽ có chút không khắc chế nổi.
Tràn đầy sức mạnh nhưng lại bị người khác ăn hiếp, mạnh mẽ nhưng khiêm tốn, người này thật là tràn đầy mâu thuẫn khiến cho anh không thể hiểu nổi, lại không nhịn được sinh ra tò mò.
Hứa Cẩm Vi không lên tiếng, tiếp tục vùi đầu đi vào trong.