Trên người cô thật ra chỉ mang theo ba đồng, đó là sáng sớm hôm nay cô xin Trịnh Bình, lý do là cần phải mua một ít sách tham khảo. Cô đang học lớp chín - thời kỳ mấu chốt của cấp hai cho nên Trịnh Bình vô cùng coi trọng việc học của cô, dứt khoát đưa tiền cho cô. Cô cũng không phải là muốn lừa dối Trịnh Bình, thật sự là bởi vì cô hiểu rất rõ tính cách của bà, nếu như Trịnh Bình biết cô cầm tiền này là muốn đi chợ đen mua phiếu lương thực thì bà tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Giá cả phiếu lương thực ở chợ đen quả nhiên là rẻ tiền, phiếu lương thực thô trong vùng là hai hào, phiếu lương thực tinh trong vùng là hai hào năm, phiếu lương thực cả nước cũng chỉ ba hào, phiếu dầu một hào năm, phiếu thịt đắt hơn một chút, tận bốn hào. Trừ hai hào mua hộp quẹt ban đầu ra, Hứa Cẩm Vi dùng hai đồng tám hào còn lại đổi được sáu tờ phiếu lương thực tinh, ba tờ phiếu lương thực thô, hai tờ phiếu dầu và một phiếu thịt, có thể nói đây là thu hoạch tràn đầy.
Hứa Cẩm Vi hài lòng về đến nhà, lúc vào đường hẻm, gặp Ngô Hiểu Lệ đang đưa một thân thích ra cửa.
"Ôi chao, cô nhóc nhà họ Hứa đã về rồi?"
Đối với lời hỏi thăm giả mù sa mưa của Ngô Hiểu Lệ, Hứa Cẩm Vi khinh thường không quan tâm, vừa nghĩ tới dáng vẻ hôm qua chị ta đòi hỏi với mẹ cô, cô liền cảm thấy mặt mũi chị ta khó ưa. Cô không dừng bước chân, chỉ khẽ gật đầu với Ngô Hiểu Lệ coi như là chào hỏi.
Ngô Hiểu Lệ bị dáng vẻ không để ai vào trong mắt của cô chọc giận, nhất thời liền không nhịn được mà than phiền với thân thích nhà mình︰ "Chị nhìn xem con nhóc nhà họ Hứa này, thật là càng ngày càng không ra gì! Ăn ngon lười, mập ra như vậy rồi, bình thường thành tích học tập cũng không tốt, hôm nay lại về muộn như vậy cũng không biết là làm cái gì ở bên ngoài, lỡ như học cái xấu thì làm sao đây!"
Thanh âm của Ngô Hiểu Lệ vừa bén vừa nhọn, Hứa Cẩm Vi cũng sắp đi tới dưới lầu rồi nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng. Nhưng cô cũng không thèm để ý, dù sao bất kể Ngô Hiểu Lệ có mắng như thế nào thì cô cũng sẽ không mất miếng thịt nào, chỉ cần cuộc sống của nhà bọn họ càng ngày càng tốt thì đủ để con mắt của người phụ nữ nhỏ mọn như Ngô Hiểu Lệ này đỏ đến rỉ máu.
Về đến nhà đã hơn bảy giờ, Hứa Quân đã cơm nước xong, đến giường đơn của mình tựa vào đầu giường đọc báo, Trịnh Bình lại chưa ăn, muốn chờ con gái chờ trở lại ăn chung.
"Mẹ, con về rồi."
"Mau đi rửa tay rồi vào ăn cơm." Thấy con gái trở lại, Trịnh Bình nhất thời vui vẻ ra mặt, đi vào phòng bếp bưng thức ăn trong nồi hấp ra ngoài.
Hứa Cẩm Vi rửa tay xong thì ngồi xuống ở bên cạnh bàn, cùng Trịnh Bình ăn cơm tối.
"Niếp Niếp mua được sách tham khảo chưa?" Trịnh Bình không quên buổi sáng Hứa Cẩm Vi hỏi tiền của bà bảo là muốn đi mua sách tham khảo.
"Chỉ mua được một quyển, những quyển sách khác trong tiệm đã bán sạch, phải chờ hơn hai ngày." Đây là cái cơ Hứa Cẩm Vi đã sớm suy nghĩ xong, "Đúng rồi mẹ, mẹ còn nhớ người bạn mới chuyển đến lớp con mà con đã kể mẹ nghe không?"
"Nhớ chứ, tên Trầm Xuyên gì đó? Điều kiện gia đình vô cùng tốt đúng không?" Trịnh Bình mơ hồ có chút ấn tượng.
"Đúng, cậu ấy tên Thẩm Lâm Xuyên, cậu ấy có không ít phiếu lương thực nên con đã dùng tiền còn lại đổi với cậu ấy."
Hứa Cẩm Vi dùng Thẩm Lâm Xuyên làm bia đỡ đạn, dẫu sao học sinh bình thường tuyệt đối không có nhiều phiếu lương thực như vậy, mà Thẩm Lâm Xuyên thì khác, ngày hôm anh chuyển trường, nguyên chủ trở về nhà liền kể cho Trịnh Bình nghe cho nên bà có chút ấn tượng với anh.
"À?" Trịnh Bình không nghĩ tới Hứa Cẩm Vi lại có thể đổi được phiếu từ chỗ bạn học, vui mừng xong lại lo lắng con gái không biết giá tiền đổi thiệt, bà hỏi, "Đổi bao nhiêu?"
Hứa Cẩm Vi liền lấy hết phiếu trong túi ra đặt ở trên bàn.