Thẩm Lâm Xuyên một đường tìm mấy cái hẻm nhỏ, nghe được tiếng vang bên này khá lớn, thậm chí còn có âm thanh vật nặng té trên tường rồi đập xuống mặt đất, nhất thời trong lòng giật mình, càng nhanh chóng chạy tới —— đám nam sinh này lại vô sỉ như vậy, ra tay với một cô gái nặng thế ư?
Anh lập tức từ đầu hẻm vọt vào giống như là một trận gió.
Ánh tà dương chiếu xuống, trong con hẻm nhỏ mờ tối có bốn năm người nằm xuống kêu rên, một bóng lưng có chút tròn trịa còn mặc đồng phục học sinh đứng trước mặt bọn họ, dưới ánh tà dương hiện ra mấy phần xơ xác tiêu điều. Cô nhặt lấy một cây gậy sắt to bằng cánh tay từ trong đống đổ nát gần đó, cũng không thấy dùng sức mà cây gậy kia đã lập tức cong lại.
Đám học sinh xấu nhất thời: "! ! !"
Hứa Cẩm Vi đe dọa mấy học sinh xấu một cái, thấy bọn họ ai bị dọa sợ muốn tè ra quần, vứt bỏ gậy sắt, lạnh lùng nói: "Đừng nữa để cho tôi thấy các người nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
Ngô Khải bị sợ lập tức lớn tiếng nói, "Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi bảo đảm sau này nhất định sẽ tránh đường ngài đi!"
Thẩm Lâm Xuyên:? ? ? ?
Hứa Cẩm Vi lúc này mới lộ ra chút thần sắc hài lòng, khom người nhặt cặp sách vứt trên nền đất, kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy Thẩm Lâm Xuyên đang ngây người như phỗng đứng ở đầu hẻm.
"Cậu không nhìn thấy cái gì cả, biết chưa?"
Thấy Thẩm Lâm Xuyên sững sờ gật đầu, lúc này Hứa Cẩm Vi mới hài lòng xoay người rời đi, không quan tâm mình đã để lại bóng ma trong lòng đám người này như thế nào.
Trễ nãi lâu như vậy, có lẽ mẹ cô sẽ phải lo lắng.
Trịnh Bình ở nhà làm cơm xong, đợi mãi không thấy con gái trở lại, không khỏi nóng ruột.
Trước kia Hứa Cẩm Vi cũng có lúc về muộn như vậy, vừa trở lại là vẻ mặt uể oải, cũng không nói chuyện, mắt đỏ đỏ, về nhà cũng không muốn ăn cơm, chỉ bỏ lại một câu 'con đi làm bài tập' rồi khóa mình ở trong phòng. Mặc dù bà không hỏi nhưng trong lòng làm sao không biết con gái như vậy là đang bị ức hiếp?
Bà cũng đi trường học đi tìm giáo viên nhưng lại không biết là ai ăn hiếp con gái bà, giáo viên cũng chỉ nói sẽ giúp bà chú ý một chút.
Hôm nay lại trở lại muộn như vậy có phải lại bị người khác ức hiếp nữa hay không? Nghĩ tới đây, Trịnh Bình nhất thời lòng như lửa đốt, bà muốn ra đi ngoài tìm thử nhưng lại sợ trên đường bà đi con gái đã về nhà rồi nên chỉ có thể thấp thỏm bất an ở trong phòng chờ.
Chờ một chút, đến khi bảy giờ, nếu như con gái vẫn chưa trở lại thì bà sẽ đi ra ngoài tìm.
Trịnh Bình bưng mấy món ăn đã làm xong về bếp hâm nóng, sau đó nhìn chằm chằm thời gian trên đồng hồ: sáu giờ ba mươi lăm, sáu giờ bốn mươi, sáu giờ năm mươi, sáu giờ năm mươi lăm. . .
Đứng ngồi không yên đến khi kim phút cũng phải đi tới số 12, Hứa Cẩm Vi rốt cuộc cũng trở lại.
"Niếp Niếp, sao hôm nay trở về muộn thế?" Mới vừa vào cửa, Trịnh Bình liền lo lắng hỏi.
Hứa Cẩm Vi nói ︰ "Hôm nay con trực nhật, một bạn học khác thân thể không thoải mái nên đi về trước, chỉ có một mình con quét dọn, cho nên chậm một chút."
Mặc dù tính tình con gái nhà mình cũng không thích tố khổ nũng nịu, nhưng cho tới bây giờ không nói dối. Nghe được con gái nói như vậy, Trịnh Bình không nghi ngờ, chỉ thở phào nhẹ nhõm nói ︰ "Vậy thì tốt, Niếp Niếp đói bụng không? Thức ăn đều đã bỏ vào nồi hâm nóng, trực tiếp bưng ra là được."
Cơm tối hôm nay là khoai tây xào thịt, thịt là từ miếng thịt đổi về hôm qua, cắt theo chiều rộng một ngón tay cái.
Mặc dù nói món ăn này rất ít thịt, nhưng nói thế nào cũng là dính vị thịt, khoai tây phủ một lớp sốt dầu ớt nồng nặc, mùi vị không hề thua kém thịt, chỉ ngửi thấy mùi thơm kia thôi đã cảm thấy đói.
"Niếp Niếp, hôm nay cha con trực ở trường, buổi tối không trở lại, con ăn nhiều một chút." Trịnh Bình nói xong liền gắp cho cô hai miếng thịt, lại múc một muỗng khoai tây lớn.