Mục lục
Cố Tổng Chúng Ta Ly Hôn Đi - Bé Thơm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tiễn Cố Minh Kiệt ra về thì các cô gái cũng đưa Tiểu Di vào trong nhà và rồi chuyện gì tới cũng phải tới vừa đi tới cửa vào nhà thì các cô đã nghe thấy giọng mẹ trần vang lên khiến các cô gái giật mình.

– Minh Kiệt về rồi sao?ta nghĩ thằng bé phải ở lại thêm lúc nữa chứ?.

Các cô gái giật mình nhìn mẹ trần và mẹ thẩm đứng đó rồi nhìn nhau đúng là làm việc xấu thường hay có tật giật mình mà.sau vài giây giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của hai mẹ thì lúc này Tiểu Di cũng nhỏ giọng hỏi hai mẹ.

– Mẹ trần,mẹ thẩm hai mẹ đứng đây từ lúc nào thế ạ?.sao…sao hai mẹ biết anh Minh Kiệt vừa đến ạ?.

Mẹ Thẩm nhìn các cô gái trả lời.

– Ta và bà trần đứng đây từ lúc con và Minh Kiệt ôm nhau ngoài cổng,còn mấy đứa bé kia thì bận rình mò hai đứa cũng được 20p rồi đấy.

Tiểu Di và các cô gái giật mình tập hai đúng như hai mẹ từng nói’ hai mẹ ăn muối còn nhiều hơn các cô ăn cơm là có thật nha’ biết không thể dấu được nữa các cô cũng lấy lí do chạy đi đầu tiên là Tiểu Nhiên.

– Mẹ Trần,mẹ thẩm con…con đi ngủ đây ạ.

Ái Quyên và Nhược giai vô tình lấy một lý do.

– Chồng con gọi.

Và rồi Tiểu Hi,Gia Linh và Tử Đan cũng rất nhanh lấy lí do tương tự rời đi.

Còn Ái Mỹ cũng kêu buồn ngủ rồi chuồn lẹ cuối cùng còn lại một mình Tiểu Di đứng đó đầy ai oán.‘Ôi bạn với bè,em với út’.

Còn các mẹ cũng chỉ biết lắc đầu,bó tay vs các cô mà thôi đoạn mẹ trần quay sang Tiểu Di và gọi Gia Linh,Tiểu Hi lại.

– Tiểu Di,Gia Linh,Tiểu Hi hôm nay các con sang ngủ với ta đi có vài chuyện ta cần nói với các con đấy.

Và dĩ nhiên Tiểu Di,Gia Linh,Tiểu Hi thừa hiểu mẹ trần định nói gì sau đó Tiểu Di,Gia Linh,Tiểu Hi cũng ⁸cùng hai mẹ vào trong nhà và tuyệt nhiên không có lời trách mắng nào cả.sau khi trải đệm hẳn hoi cả mẹ Trần và Tiểu Di,Gia Linh,Tiểu Hi đã nằm trên giường.mẹ trần lên tiếng.

– Để xem nào một chiếc giường mà có bao nhiêu người nằm lên đây nhỉ?Tiểu Di ba này,Gia Linh hai,Tiểu Hi hai ta nữa là bảy người có hơi quá tải không nhỉ?.

Gia Linh bật cười.

– Có vẻ giường vẫn ổn mà mẹ Trần nếu chật thì cho ba mẹ con Tiểu Di xuống đất nằm nhé.

Tiểu Di nằm gần mẹ Trần nhất ôm lấy mẹ bĩu môi nói.

– Quên đi sói ạ ba mẹ con tớ còn lâu mới xuống đất ngủ nhé…hừm…

mẹ trần lúc này cũng xoa tóc Tiểu Di lên tiếng.

– Tiểu Di chắc giờ con rất hồi hộp đúng không?ta nghĩ ai trước khi tới ngày trọng đại nhất cuộc đời mình đều sẽ như con thôi.chỉ còn hôm nay thôi ngày mai con sẽ chính thức là vợ của Minh Kiệt và cũng sẽ không còn là con gái của một mình ta nữa,đúng là có chút không đành lòng thật.

Tiểu Di nghe mẹ trần lên tiếng cũng nhẹ giọng nói.

– Mẹ trần con mãi là con gái của người mà người đừng nói vậy ạ.dù con đi lấy chồng nhưng con sẽ thường xuyên về đây mà người đừng lo.

Mẹ Trần mỉm cười gật đầu rồi lại nói.

– Nhanh thật đấy ta nhớ lúc ta nhận nuôi các con lúc ấy con mới tròn 8 tuổi còn Gia Linh và Tiểu Hi thì mới gần 8 tuổi thôi,với ta lúc ấy các con là những cô bé vô cùng xinh đẹp nhưng cũng đầy mạnh mẽ,Tiểu Di con lúc đó dù cầm trên tay tấm hình của cả gia đình con nhưng khi con được người ta đưa tới cho ta con vẫn không la,không khóc chỉ im lặng nhìn ta thôi.một thời gian sau ta nhìn thấy con cứ im lặng mãi có hỏi gì,nói gì con cũng không nghe hay đáp lại ta cứ nghĩ con sẽ mãi như thế nhưng một tuần sau ta lại thấy con bắt đầu cười nói và làm quen với Tiểu Hi và Gia Linh và lúc ấy ta mới biết con đã dần thích nghi với sự thật con chỉ còn một mình thôi.càng lớn con và hai đứa bé kia càng hiểu chuyện hơn hiểu chuyện một cách đau lòng.đúng vậy vì ta chỉ có một mình còn nhận thêm các con nên nhà chúng ta thiếu thốn suốt lúc hết gạo,lúc hết mắm,muối và cả không có gì ăn nhưng mỗi lúc như thế ba đứa con luôn có cách để chúng ta có những thứ đã hết đó bằng cách của các con.lần duy nhất ta đánh các con là lúc các con đánh bạn ở lớp và giáo viên của các con đã gọi ta lên nói chuyện,lần đó ta lần đầu thấy con và 2 đứa bé kia cứng đầu và bướng bỉnh đến thế nhất định không xin lỗi bạn học kia.đến khi về nhà ta vẫn thắc mắc lí do các con đánh bạn và rồi các con vẫn im lặng không còn cách nào ta đành đánh đòn các con khi đến roi thứ 3 Gia Linh mới hét lên rằng ‘vì bạn nói các con mồ côi không cha,không mẹ’ lúc ấy ta chợt giật mình tại sao ta lại quên các con mới chỉ là một đứa trẻ nhỉ?các con dù bên ngoài mạnh mẽ ra sao thì nó cũng chỉ là vỏ bọc của các con mà thôi các con cũng biết đau khi bị tổn thương…nhưng sau cùng ta vẫn đánh đòn các con vì ta thương nên ta phải đánh ta không muốn các con sau này sử dụng bạo lực để giải quyết mọi vấn đề của mình.càng lớn các con càng xinh đẹp và đáng yêu chính vì vậy đã có rất nhiều nhà muốn nhận nuôi các con, đã có nhiều người nói với ta nên để họ nhận nuôi các con vì họ có điều kiện hơn ta và sẽ cho cá con cuộc sống sung túc hơn.chính ta cũng từng có suy nghĩ biết đâu các con sẽ hạnh phúc hơn khi rời xa ta nhưng nhìn các con thân thiết với nhau ta lại không nỡ tách rời các con ra và rồi ta đã quyết định ta sẽ nuôi các con,chúng ta có cháo ăn cháo có rau ăn rau ta sẽ cố gắng nuôi dạy các con thật tốt.càng về sau càng có nhiều chuyện sảy ra các con bị bạn học cô lập vì sự giỏi giang và nhan sắc của mình,bị kẻ xấu để mắt tới …những lúc ấy ta tưởng chừng như đã mất các con nhưng rồi chúng ta vẫn mạnh mẽ bên nhau.ngày các con xin ta lên Bắc Kinh học thật lòng ta vui nhiều hơn lo lắng ta biết đã đến lúc các con cần trưởng thành rồi và lúc ấy ta cũng đã yên tâm ít nhiều khi để các con rời xa ta rồi vì một chú chim muốn trưởng thành sẽ chẳng còn cách nào ngoài để chú chim ấy tự bay lên bầu trời kia và để nó tự tìm hiểu thế giới rộng lớn ngoài kia cả và các con cũng thế.

– Còn chuyện tình cảm của ba đứa ta sẽ không nhắc lại nữa vì các con ai cũng có một câu chuyện tình cảm của riêng mình có hạnh phúc,có tổn thương…nhưng sau cùng ta tin các con đã có những bài học cho riêng mình để khi bắt đầu có gia đình nhỏ của riêng mình thì các con vẫn đủ bình tĩnh để giải quyết những việc xảy ra.ta cũng biết chồng các con và gia đình nhà chồng các con rất thương các con và ta thật sự yên tâm về điều đó,với ta không có nỗi khổ nào bằng nỗi khổ mẹ chồng-con dâu cả đâu.lúc nghe tin bên nhà chồng các con đồng loạt muốn gặp ta và bà Thẩm để xin cưới các con đúng lúc đầu ta rất vui không vui sao được khi con gái chúng ta nuôi lớn,ta nhận nuôi dù sớm hay muộn đều trưởng thành cả rồi nhưng song song với đó chính là sự lo lắng chúng ta lo các con sẽ bị bên nhà chồng không tôn trọng vì các con đều có thai trước khi cưới cộng thêm hoàn cảnh của các con và dĩ nhiên các con cũng không môn đăng hộ đối với nhà họ nhưng rồi chúng ta có thể thở phào nhẹ nhõm vì lần đầu ta gặp ba,mẹ chồng các con họ rất tốt,rất thương các con,tôn trọng các con thậm chí là thương các con hơn con trai của họ chỉ vậy thôi ta,và bà thẩm đã có thể thở nhẹ ra an tâm rất nhiều.về chồng các con thì chúng ta còn yên tâm hơn chúng luôn biết cách che chở,yêu thương các con nhưng ta không hi vọng vì những điều ấy mà các con trở nên kiêu ngạo,không tôn trọng nhà chồng hay ba mẹ chồng các con hãy yêu thương họ như ba mẹ các con,coi nhà chồng như nhà mình mà đối nhân sử thế chỉ cần các con đủ tốt thì họ sẽ yêu thương các con nhiều hơn thôi.còn về cuộc sống sau này của vợ chồng các con ta cũng chỉ biết khuyên các con thế này bát đũa còn có khi xô rồi đổ vỡ và vợ chồng cũng vậy sẽ có những tranh luận nho nhỏ trong cuộc sống của hai con diễn ra nhưng khi mất bình tĩnh thì các con đừng nên nói gì cả chồng nóng thì vợ thôi khi bình tĩnh lại các con hãy nói chuyện với nhau tìm ra lý do bất đồng rồi giải quyết với nhau nhé.ta cũng biết chồng các con đều rất tài giỏi,giàu có và có vẻ ngoài ưa nhìn chính vì vậy ong bướm để ý tới chắc chắn là không thiếu nhưng ta tin nếu chồng các con không cho phép thì chẳng ai có thể ve vãn được chồng các con đâu vậy nên cái gì cũng phải bình tĩnh mà suy xét đúng sai rồi hãy kết luận.vợ chồng lấy nhau đúng là vì tình yêu nhưng có thêm con vào thì nó còn là trách nhiệm nữa hãy cùng nhau nuôi dạy con cái các con thành người có người mềm thì bắt buộc phải có người cứng rắn vì một cái cây cảnh muốn đẹp thì người trồng phải uốn nắn cái cây đó ngay từ bé mới được.đã rất nhiều lần mọi người ở quê hỏi ta nuôi các con vất vả như vậy mà không đòi hỏi các con gì sao? và câu trả lời của ta là không, thật lòng trước khi nhận nuôi các con ta cứ chìm đắm mãi trong đau khổ rồi đến khi các con tới ta đã dần quên đi nỗi đau của ta,các con dạy ta cách làm mẹ,cách làm cả một người cha nữa.ta không mong các con làm gì cho ta cả ta chỉ cần các con được hạnh phúc,luôn vui vẻ vậy là đã là trả đủ công ta nuôi các con rồi đấy vậy nên muốn ta vui thì phải thật hạnh phúc biết không?.chỉ còn ngày mai thôi Tiểu Di sẽ đi lấy chồng sau đó đến Tiểu Nhiên nhưng ta sẽ căn dặn con bé sau rồi tới Gia Linh rồi đến Tiểu Nhiên,Tử Đan,Ái Quyên rồi cuối cùng là Nhược Giai đến ai đi lấy chồng ta và bà Thẩm cũng sẽ căn dặn các con đúng là hai ta chả có gì cho các con cả chỉ có vài lời dặn dò ấy cho các con mà thôi.

“Tình yêu của mẹ dành cho con không giống bất kỳ điều gì khác trên thế giới. Tình yêu đó không có luật lệ và không có hối tiếc. Tình yêu đó dám đương đầu và làm tan chảy mọi thứ trên đường lan tỏa của nó mà không chùn bước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK