Một câu “chủ nhân của đảo Elizabeth đáng kính” từ miệng Trình Đại Hải khiến cho toàn bộ mọi người hoàn toàn há hốc mồm kinh ngạc.
Ánh đèn sân khấu từ trên chiếu xuống.
Khuôn mặt của Tần Giang lạnh lùng, anh tuấn, khí thế phi phàm.
Kết hợp với sự nâng đỡ của Trình Đại Hải, khỏi phải nói, hoàn toàn đẩy buổi tiệc đính hôn lần này lên cao trào.
Không ai ngờ rằng, Tần Giang lại chính là chủ nhân của đảo Elizabeth.
Điều này cũng tức là, Tần Giang chính là nhân vật lớn mà họ luôn trông ngóng.
Sở Hoài Ngọc hô lớn một câu “Không thể nào.” Hắn ta căn bản là không tin Tần Giang chính là chủ nhân của đảo Elizabeth.
Còn Chu Nhiên thì ra sức dụi mắt, cô ta cũng không tin Tần Giang là nhân vật lớn mà cô ta đang trông ngóng.
Tuyệt đối không thể nào!
Cha mẹ của Chu Nhiên và Sở Hoài Ngọc cũng lắc đầu phủ định.
Giá trị của đảo Elizabeth lên tới hàng trăm tỉ, Tần Giang chẳng qua chỉ là một kẻ mới ra tù.
Hắn đào đâu ra nhiều tiền như thế để mua đảo?
Trong chuyện này nhất định có sự dối trá.
Một đám người giàu có ở đây cũng mang vẻ mặt đầy nghi ngờ, đảo Elizabeth không phải là đã được người anh em đã chết của Sở Hoài Ngọc mua lại rồi hay sao?
Tần Giang sao lại trở thành chủ nhân của đảo Elizabeth được?
Dưới cái nhìn của đám người, Tần Giang bước tới trước mặt Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên, lạnh lùng nói: “Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, các người chỉ sợ là có nằm mơ cũng không ngờ tôi sẽ dùng thân phận như này tới tham gia hôn lễ của các người nhỉ?”
“Là giả, đây nhất định là giả.” Chu Nhiên gào lên: “Tần Giang, anh chỉ là một thằng mới ra tù, sao có thể là chủ nhân của đảo Elizabeth? Tôi không tin, đây nhất định là giả.”
Chu Nhiên căn bản là không chấp nhận được chuyện này, cô ta nhìn Trình Đại Hải, nói lớn: “Trình tiên sinh, tôi nghĩ các vị nhất định là nhầm lẫn rồi, Tần Giang căn bản không phải là chủ nhân của đảo Elizabeth, anh ta tuyệt đối không phải là nhân vật lớn kia.”
“Tần Giang chỉ là một kẻ theo đuổi tôi, sau đó bị tôi từ chối, anh ta liền bắt đầu đeo bám lấy tôi, thậm chí còn bám theo tới tận đảo Elizabeth, với ý đồ mong tôi hồi tâm chuyển ý, anh ta căn bản không phải là chủ nhân của đảo Elizabeth.”
“Tôi biết rồi, Trình tiên sinh anh nhất định là tưởng rằng Tần Giang mặc một bộ đồ vest đắt tiền, nên mới nhầm rằng anh ta là chủ nhân của đảo Elizabeth đúng không!”
“Thật ra, anh ta căn bản...”
“Cô im mồm đi cho tôi!” Không đợi Chu Nhiên nói xong, Trình Đại Hải tức giận ngắt lời của Chu Nhiên, tức giận nói: “Cô còn dám ăn nói vô lễ với Tần tiên sinh nữa thì tôi sẽ vả vỡ mồm cô đấy.”
Chu Nhiên sợ hãi, ánh mắt ngẩn ra nhìn Trình Đại Hải.
Trình Đại Hải lạnh lùng nhìn Chu Nhiên một lượt, hừ một tiếng, anh ta bước tới bên cạnh Tần Giang, cao giọng nói: “Tần tiên sinh chính là chủ nhân của đảo Elizabeth, ai còn dám gây rối thì đừng trách tôi không khách khí với người đó.”
Ầm!
Nghe thấy lời này của Trình Đại Hải, tất cả mọi người đều không dám gây rối nữa.
Đám người kinh hồn táng đảm.
Tiếp đó, Trình Đại Hải bước tới bên cạnh Tần Giang, cung kính nói: “Tần tiên sinh, tiếp theo đây phải làm thế nào ạ?”
Tần Giang lạnh lùng nhìn Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên, hạ lệnh: “Đập cho tôi, đập hết toàn bộ chỗ này cho tôi, khiến cho bọn họ không thể tiếp tục làm lễ đính hôn nữa.”
“Rõ!” Trình Đại Hải lớn giọng đáp, tiếp đó, tất cả người xông vào bữa tiệc bắt đầu đập...
Sở Hoài Ngọc thấy cảnh này vội vàng ngăn cản, nói: “Trình tiên sinh, chuyện này nhất định là có hiểu nhầm gì đó.”
“Tần Giang hắn tuyệt đối không phải là chủ nhân của đảo Elizabeth, chuyện này tôi có thể làm chứng, hắn ta tuyệt đối không phải.”
Trình Đại Hải túm lấy cổ áo Sở Hoài Ngọc, tức giận nói: “Tần tiên sinh có phải là chủ nhân của đảo Elizabeth hay không, anh nói là được à.”
“Cút ra!” Trình Đại Hải đẩy Sở Hoài Ngọc ra, một chân đạp đổ bàn, hô lên: “Đập, đập hết toàn bộ đi.”
Sở Hoài Ngọc ngã nhào ra đất, nhìn tiệc đính hôn bị đập phá, hắn ta tức giận hét lên: “Trình Đại Hải, tôi không biết Tần Giang đã dùng cách gì để mua chuộc anh, nhưng tôi không thể không cảnh cáo anh, anh còn dám tiếp tục đập đồ như vậy, đầu của anh sẽ rơi xuống đất đấy.”
Đồng thời, Sở Hoài Ngọc quay đầu nhìn Tần Giang, cảnh cáo: “Tần Giang, tao cảnh cáo mày, bữa tiệc đính hôn này tao đã mời cả Lục tổng và thư ký Liễu, mày còn dám đập đồ nữa, thì hậu quả tự đi mà chịu.”
Tần Giang cười lạnh, không thèm quan tâm.
“Trình Đại Hải, đập cho tôi, hắn ta gào càng lớn thì anh đập càng mạnh tay cho tôi.”